Lâm Vãn sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp được một người xa lạ “chu đáo” tới như vầy.
Nghe cô nói muốn nhảy lầu liền cực kỳ tự giác tránh qua một bên.
Làm cô nhất thời nảy ra suy nghĩ “Nếu mình mà không nhảy có phải là không cho người ta mặt mũi không.”
Nhưng mà suy nghĩ vớ vẩn này chỉ tồn tại không tới một giây.
Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng: “Ừm, cảm ơn, tôi nói đùa với người khác, không có nghĩ quẩn.”
Giọng cô vang lên trong hành lang trống trải, không tạo nên bất kỳ gợn sóng nào.
Lại hai giây trôi qua…
“Chờ một lát.” Người đàn ông cuối cùng lên tiếng, ánh mắt anh dừng trên mặt Lâm Vãn, khẽ hỏi: “Cô đang nói với tôi à?”
Lâm Vãn giật mình.
Có lẽ anh không phải người gốc Nam Giang, tiếng phổ thông của anh mang theo chút âm Quan thoại.
Giọng nói trong trẻo, ngữ điệu thong thả, làm người ta liên tưởng tới ly nước bạc hà được thêm đá viên, trong trời đêm oi bức thế này cực kỳ dễ nghe.
Chủ nhiệm Ngụy còn hỏi trong di động: “Cháu đang gặp ai à?”
“Không có gì, ngày mai cháu sẽ sắp xếp lại tư liệu rồi liên hệ lại chú.”
Lâm Vãn bấm tắt máy, đang ngước mắt lên định nói gì đó thì đột nhiên nhận ra---
Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth đen, một phòng riêng còn mở cửa cạnh cửa sổ không đầy nửa mét.
Nói cách khác…
Anh ta vẫn đang gọi điện thoại, thật ra không nghe cô uy hiếp sẽ “nhảy lầu”, vừa rồi anh bước qua một bên vì tưởng mình chặn đường cô vào cửa.
Ngay cả câu “chờ một lát” ban đầu kia, chắc là nói với người đầu dây bên kia.
Con mẹ nó, xấu hổ quá.
Mà càng xấu hổ hơn là khi bốn mắt yên lặng nhìn nhau, người đàn ông hơi nheo đôi mắt đẹp đào hoa, dần dần lộ ra vẻ sắp phản ứng gì đó.
Trước khi anh ta kịp hiểu ra những chuyện trước đó, Lâm Vãn nhanh trí cong môi lên: “Không có gì, chỉ muốn nói áo sơ mi rất đẹp, rất hợp với anh.”
Nói xong thì mặc kệ đối phương sẽ phản ứng thế nào, cô xoay người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tới dưới lầu, Lâm Vãn tiện đường đi thanh toán.
Khi quay về thấy Chung Giai Ninh còn đang húp cháo, liền hỏi: “Chờ đi dạo phố hả?”
“Đi dạo loanh quanh đi, tao đang muốn mua đôi giày.” Chung Giai Ninh thoáng nhìn hóa đơn trong tay cô, “Mày thanh toán? Tao đã hẹn mày mà.”
Lâm Vãn tiện tay nhét biên lai vào túi: “Cũng có nhiêu tiền đâu.”
“Vậy lần sau tao mời mày.” Chung Giai Ninh dừng một chút, hỏi, “Sao lên lầu lâu vậy, chủ nhiệm của mày là Đường tăng chuyển thế à.”
“Không phải, vừa nãy tao rất mất mặt.”
Chung Giai Ninh nhướng mày tỏ ý chăm chú lắng nghe.
Lâm Vãn kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng không nhịn được cảm thán: “Tiếc quá, rất hợp khẩu vị của tao.”
Ban bè thân quen đều biết Lâm Vãn rất đẹp, mà tiêu chuẩn của cô đối với người khác phái cũng rất khắt khe.
Từ khi học cấp 2, rất nhiều chàng trai theo đuổi cô nhưng cuối cùng được cô ưu ái thăng chức lên làm bạn trai thì từ trước tới giờ chỉ có hai người.
Đêm nay rất hiếm khi có người cô chỉ liếc nhìn một cái đã vừa ý, nếu không phải gây ra chuyện xấu hổ vậy thì vốn dĩ có thể xin add wechat gì đó rồi.
Chung Giai Ninh liếc mắt nhìn cô: “Đây là lý do mà mày đùa giỡn người ta?”
“…”
***
Ngọc Đường Xuân, hành lang lầu ba.
Chu Diễn Xuyên nói điện thoại xong, quay người về phòng cuối hành lang.
Anh mới đi vào phòng, ngồi gần cửa nhất, Tào Phong quay lại hỏi: “Nói xong rồi?”
“Ừ.” Chu Diễn Xuyên kéo ghế dựa ra ngồi xuống, quay qua nói, “Mấy đại lý của họ có một số cảm biến chín trục, phù hợp với thuật toán mới, khi anh về thì cho người sang bàn bạc trực tiếp đi.”
Tào Phong cắt ngang: “Không phải nói chuyện này.
Có cô gái mới nói chuyện với cậu? Tôi nghe thấy hết rồi.”
“Tôi cũng nghe cô ấy khen anh,” có người tiếp lời, “Nói áo sơ mi của anh rất đẹp.”
Mí mắt Chu Diễn Xuyên chẳng thèm nâng lên, lấy tai nghe bluetooth cho vào túi: “Hiểu lầm, đi nhầm đường thôi.”
Giọng anh nghe hết sức lạnh lùng, có cảm giác xa cách.
Nhưng đôi mắt đào hoa thì lại như ánh nước mùa xuân loang loáng, như ẩn như hiện làm mê lòng người, nhìn điện thoại tưởng chừng như đang ngắm người yêu.
Mọi người yên lặng trao đổi ánh mắt, nhớ lúc nãy cả nhóm người vào quán, người nhân viên dẫn đường ánh mắt không rời khỏi Chu Diễn Xuyên.
Tào Phong cười hề hề đầy gian xảo mò qua: “Tôi giới thiệu bạn gái cho cậu nhé, được không?”
Chu Diễn Xuyên: “Không cần.”
“Cậu nghe tôi nói hết đã.
Thật ra hôm nay lúc tôi ra cửa, vợ sắp cưới tôi nhắc tới, cô ấy quen một cô gái, nhỏ hơn cậu một tuổi, từ nhỏ tới lớn là hoa hậu giảng đường, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Mà đẹp bình thường không nói, quan trọng nghe nói là cô gái ấy là học bá, tốt nghiệp thạc sĩ đại học Nam Giang, vừa có tài vừa có sắc nha.”
Người bên cạnh lên tiếng: “Anh Tào, giới thiệu cho tôi đi.”
“Biến qua một bên, làm phiền cậu nhìn Diễn Xuyên đi rồi nhìn lại mình, từ bề ngoài tới chỉ số thông minh, có chỗ nào xứng đáng để giành với người ta không?” Tào Phong quay qua mắng.
Chu Diễn Xuyên hơi nhíu mày, sau đó dựa vào ghế: “Anh định đổi qua nghề môi giới kết hôn à?”
Tào Phong nghẹn: “Ít nhất thì thêm wechat tán gẫu một chút, nếu không thì tôi không biết nói sao, cậu biết vị kia nhà tôi mà…”
Mấy người xung quanh bật cười rần rần.
Bạn bè ai cũng biết vợ chưa cưới Tào Phong là một cô gái cực kỳ ngang ngược cố chấp.
Chu Diễn Xuyên cười nhẹ, không mặn không nhạt đáp: “Được.”
***
Sáng chủ nhật, ánh nắng mặt trời theo khe hở cửa sổ bò vào, chiếu ánh sáng loang lổ trong phòng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột réo vang, đánh thức người đang ngủ say trong ổ chăn.
Lâm Vãn dụi dụi mắt, mơ màng thò tay sờ soạng lên tủ đầu giường một lát mới tìm được di động: “Alo?”
Đầu dây bên kia là người đồng nghiệp của mẹ cô gọi tới, nói là muốn giới thiệu một người cho cô quen.
Cơn buồn ngủ của Lâm Vãn hoàn toàn bay mất, cô ngồi dậy, vuốt mái tóc dài xõa tung, miệng mồm cũng rõ ràng hơn rất nhiều: “Không cần đâu ạ, cảm ơn.
Thời gian này tôi không định có bạn trai.”
“Vậy sao được? Người ta đã đồng ý rồi, tôi mặc kệ, ít nhất hai người cứ thêm wechat nói chuyện thử xem sao.
Tin tôi đi, người đàn ông này thật sự rất tuyệt, chỉ cần cô gặp mặt chắc chắn sẽ thích.
Tôi sẽ nhắn wechat của anh ấy cho cô, cứ quyết định vậy đi! Chào nhé!”
Liền mạch lưu loát nã bùm bùm như pháo, không có cơ hội cho người ta từ chối.
Lâm Vãn nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, tự nhiên có cảm giác bị ép mua ép bán.
Cô không thể ngủ tiếp được, đành phải xốc chăn lên rời giường.
Căn hộ cô đang ở là do ba cô lúc còn sống để lại cho cô.
Phòng tuy cũ nhưng vị trí gần trung tâm thành phố, đi làm hay dạo phố đều tiện lợi, nhà 2 tầng có một sân vườn nhỏ, một người ở rộng rãi thoải mái.
Thời tiết vẫn nóng như trước, Lâm Vãn tiện tay lấy một cây bút chì búi tóc lên, lê dép vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tấm kính soi toàn thân chiếu ra một hình bóng cô gái.
Váy ngủ tơ tằm xanh đậm ôm lấy cơ thể cô, tôn lên từng đường cong duyên dáng.
Lâm Vãn bôi kem dưỡng xong, xuống lầu vào bếp làm bữa sáng.
Cho bánh mì vào lò nướng, cô chống tay lên bàn nghĩ ngợi, sao gần đây luôn có người muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Không lẽ cô ở một mình lâu quá nên làm người xung quanh bắt đầu lo lắng?
Nhưng Lâm Vãn không hề cảm thấy lo lắng.
Tiền lương của cô không nhiều nhưng cô thật sự yêu thích công việc của mình, sau giờ làm việc, cô có một khoảng trời riêng của mình, cuối tuần có thể về nhà cùng mẹ tản bộ.
Cuộc sống tự do, an nhàn này cô cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng nếu có ai đó hỏi cô: “Cô có muốn yêu đương không?”
Lâm Vãn cho là cô sẽ trả lời, chắc là “Muốn, nhưng không tìm được người thích hợp.”
Trên hết là cô muốn người vừa có vẻ ngoài đẹp vừa có tâm hồn thú vị.
Mấy chú chim đen bay ngang qua cửa sổ, đậu trên cây ríu ra ríu rít.
Lâm Vãn nhớ hôm nay còn có việc phải làm, đem bữa sáng và sổ ghi chép để lên bàn ăn cạnh cửa sổ, định tranh thủ buổi sáng nhàn nhã mà làm thêm việc.
Cô mở wechat trên máy tính, lấy di động xác nhận đăng nhập, phát hiện có một người xin kết bạn.
[Tôi là Chu Diễn Xuyên]
Có lẽ là đối tượng mới mà cô được giới thiệu.
Lâm Vãn chấp nhận kết bạn, nghĩ thầm tên người này cũng dễ nghe.
Nhưng ảnh đại diện và vòng bạn bè đều không có ảnh, không biết người này trông ra sao.
Cô không phải là người nhút nhát e dè nên chủ động mở giao diện cửa sổ trò chuyện: [Xin chào]
Chờ cô ăn xong miếng bánh mì nướng, ăn hết ba quả dâu tây, bên kia mới trả lời: [Xin chào]
Sau đó không có gì nữa.
Tốc độ trả lời và nội dung đều cho thấy vẻ không nhiệt tình, cảm giác gượng ép.
Rất giống kiểu bất đắc dĩ mà nói chuyện phiếm qua loa cho xong.
Lâm Vãn mở hồ sơ, liệt kê những tài liệu cần sắp xếp chuẩn bị trong hôm nay xong mới quay lại wechat: [Anh Chu không có câu hỏi gì về tôi sao?]
Chu Diễn Xuyên: [Cô Lâm thường ngày thích làm gì?]
Lâm Vãn vốn định trả lời “Tôi thích quản chim”, nhưng sắp gửi đi thì nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua ở Ngọc Đường Xuân với Chung Giai Ninh.
Chu Diễn Xuyên cũng là người ngoài nghề, cô nghĩ ngợi, đổi qua cách nói trực tiếp: [Tôi thích xem chim.]
Tin nhắn mới xong, di động trên bàn lại vang lên.
Lại là chủ nhiệm Ngụy.
Lâm Vãn mở loa ngoài, nghĩ thầm đúng lúc bàn bạc ý tưởng sơ bộ với ông.
Nói không mấy câu, trong máy tính lại nhận được tin nhắn mới.
Một đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu khoe với cô: [Hôm nay tôi cực may mắn, vậy mà thấy được một đám chim cốc xây tổ!]
Lâm Vãn nhướng mày, tay mới để lên bàn phím định nhắn lại thì thấy một con chim đen nhánh từ ngọn cây lao vào nhà, ngậm quả hạch cô ăn còn thừa trên bàn đi không nói, mà còn quay lại lấy luôn bao nilon đựng ống hút sữa.
Lâm Vãn lo nó sẽ ăn trúng bao nilon nên không hề nghĩ ngợi mà gõ gõ lên bàn phím, muốn dọa anh chàng nhỏ xíu to gan này.
Sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm Ngụy, vừa gõ chữ: [Anh chụp cho tôi xem với.]
Làm nhiều chuyện cùng lúc hỏng việc là đây.
Mấy phút sau, Lâm Vãn nói chuyện điện thoại xong với chủ nhiệm Ngụy, mới từ từ nhận ra sao mình không nhận được tin gì nữa.
Cô nghi ngờ nhìn khung chat, phát hiện tên Chu Diễn Xuyên hiện lên trên đó, mí mắt cô giật dữ dội.
[Tôi thích xem chim.]
[Anh chụp cho tôi xem với.]
Hình như có gì đó sai sai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...