Edit: Shye
***
Khương Sơ Nghi về lại phòng khách sạn, vừa mới đẩy cửa phòng đi vào, Cao Nịnh đang ngồi trên sofa mắng chửi người khác.
Thấy cô đi vào, Cao Nịnh không nói nữa, hỏi: "Thử vai sao rồi?"
Khương Sơ Nghi gật đầu: "Tàm tạm."
"Có nắm chắc hay không?"
"Cũng cỡ đó ạ." Trái lại, Khương Sơ Nghi đóng cửa, nói sang chuyện khác: "Sao vậy? Ai đắc tội chị."
Trợ lý nhỏ ra về thần bí, thò qua thì thầm với cô: "Cô Khương, lần này cái cô Tân Hà bên Hoa Thụy cũng tới đó."
Cô thuận miệng đáp: "Chị biết rồi."
Cao Nịnh ngửa người tựa vào sofa, lắc chân, tiếp tục dùng điện thoại xem trò vui: "Lần này Hoa Thụy quá low, vẫn chưa hợp tác với Tây Bạo mà đã mua bài cho Tân Hà trước rồi, muốn dựa hơi tới điên rồi chăng?"
Ai trong giới cũng thầm biết Hoa Thụy quen dùng mánh khóe gán ghép couple, nghệ sĩ dưới trướng nhà họ, mặc kệ có cầm được tác phẩm trên tay hay không mà ai nấy đều dính tai tiếng đầy trời, dựa vào chuyện tình cảm thật thật giả giả liên tiếp xuất hiện trước mắt công chúng, chờ khi fan vỡ lẽ ra thì phòng làm việc mới quay ra giả vờ làm sáng tỏ một phen.
Loại kỹ thuật này lần nào cũng lặp đi lặp lại cũng đúng, cũng ép lấy được kha khá cảm giác tồn tại.
"Con mẹ nó thần kỳ, toàn bộ đàn ông trong mấy bài viết đều yêu Tân Hà, lần này lại đặt tên Tông Dã vào nữa." Cao Nịnh hết sức vui mừng: "Xem xem bị mắng quá trời thảm thương kìa, cũng không ngại mất mặt!"
Khương Sơ Nghi yên lặng ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Cao Nịnh bỗng nhiên chậc một tiếng: "Em đừng nói, chiêu này của Hoa Thụy cũng rất tinh ý đấy, mấy cô gái nhỏ bây giờ rất hiệu ứng cặp đôi của trai đẹp và gái đẹp."
Khương Sơ Nghi không nói tiếp.
Cao Nịnh gọi cô: "Sao đấy? Nói chuyện với em mà em không nghe thấy à?"
Khương Sơ Nghi a một tiếng: "Sao chị?" wattpad_tichha_
"Chị nói là, không thể tìm đại một người trong Tây Bạo để treo lên đánh* như Bộ Hướng Thần được đâu." Cao Nịnh nghĩ đến điểm này thì tức giận: "Ban đầu ekip bên họ trong tối ngoài sáng mua bài, muốn lôi kéo em làm cái gì mà cặp đôi màn ảnh, sau đó dẫm trúng cái vận may cứt chó vì quay Douyin nổi tiếng, lập tức phủi bỏ quan hệ sạch sẽ, ghê tởm với bộ mặt đó tới chết mất."
*Giải thích: dùng để miêu tả chênh lệch sức mạnh rất lớn giữa hai bên, đối phương không có khả năng chống trả.
Khương Sơ Nghi trấn an chị ấy: "Việc như thế rất bình thường mà chị."
"Cho nên mới nói, em phải ganh đua lên, đã tạo hiệu ứng cặp đôi là phải làm lớn, đến lúc hút máu xong thì tẩy trắng với fan, sợ gì không nổi lại một lần nữa được? Nổi bằng tai tiếng thì cũng là nổi, vậy còn đỡ hơn ở nhà móc chân."
Khương Sơ Nghi hỏi lại: "Em có thể ké fame ai giờ?"
Cao Nịnh cười: "Em thấy Tông Dã thế nào? Nghe nói hôm nay em với cậu ta phối hợp diễn à?"
Cô suy nghĩ rồi đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm: "Cũng được lắm."
Cao Nịnh liếc xéo cô một cái, ngập tràn ám chỉ mà cảm thán: "Trong mấy người Tây Bạo, cậu ta là người có tính tình bình thường nhất, cũng không thiếu người muốn bắt lấy cậu ta, vừa có vẻ ngoài vừa có tiền."
"Thôi đi ạ."
"Thôi là thôi thế nào?"
Khương Sơ Nghi nhìn qua, rất bình tĩnh hỏi: "Chị cảm thấy em xứng sao."
Cũng không thể nói xứng hay không xứng, bây giờ cô cũng không biết là cô có đắc tội người ta hay không.
Nét mặt Cao Nịnh biến đổi vài lần, nghiến răng nghiến lợi: "Em không thể mơ tưởng tí sao? Hai năm nay không phát triển được, em quên rằng hồi trước em nổi ra sao ư?"
Hồi trước nổi thì có ích gì, đã lâu tới vậy rồi, chẳng còn mấy người còn nhớ.
Hai người họ.
Một người lăn lộn nhiều năm chỉ cố nằm giãy giụa ở tuyến 18, chỉ có điểm hơn là một cây bắp cải "già", một người vừa ra mắt là đã nổi tiếng thấu trời, một miếng bánh thơm ngon.
Tông Dã bị điên mới chịu tạo hiệu ứng cặp đôi với cô.
*
Qua vài tháng, thư ký công ty IM liên hệ với Cao Nịnh, thông báo Khương Sơ Nghi đã qua vòng thử vai, hai ngày tới sẽ có người đến xúc tiến quá trình làm hợp đồng.
Lúc đó Khương Sơ Nghi mới kết thúc công việc ở Trường Sa, cô đang nằm ở ghế sau trên chiếc xe van bảo mẫu, đang tám chuyện với bạn thân trên WeChat.
Cao Nịnh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Một tin tốt, một tin xấu."
"Tin tốt."
"Qua cửa vòng thử vai bộ phim lần trước."
Đôi mắt Khương Sơ Nghi cong cong: "Tin xấu là?"
"Nữ chính xác định là Tân Hà."
Khương Sơ Nghi như đang suy tư gì đó: "À... Là cô ấy."
Cao Nịnh tràn ngập thành kiến mà bình luận: "Lần này Hoa Thụy thật sự chơi tới bến, cố nhét Tân Hà vào đó cho bằng được. Với kỹ thuật diễn đó của cô ta, dựa vào cái gì chứ?"
"Tân Hà làm gì đắc tội chị mà làm chị ghét cô ấy tới vậy?"
Khương Sơ Nghi nghĩ tới nghĩ lui, mình bây giờ chắc hẳn không xứng để đánh đồng với Tân Hà, nói khó nghe thì là, cả hướng đi và vị trí của cô đều bị bỏ xa. Trái lại Cao Nịnh lại biến người ta thành người cùng địa vị với cô.
Nếu fan biết Cao Nịnh lén lút phân cao thấp giữa cô và Tân Hà thì họ sẽ phun một câu khách quan: "Lên mặt trăng ăn vạ*."
*Giải thích: Từ gốc - 登月碰瓷: nôm na từ góc độ fan có nghĩa là Khương Sơ Nghi cách Tân Hà một khoảng rất xa, và mong KSN đừng tới gần TH.
Cao Nịnh tức vì cô không biết cố gắng, thở dài: "Mỉa mai hai câu mà cũng không được à? Nếu chị có thế lực đằng sau như cô ta, chị đảm bảo sẽ đẩy em lên để nổi hơn cô ta gấp mười nghìn lần."
Có điều Cao Nịnh cũng chỉ là nói chơi chế giễu hai câu mà thôi, loại người có tài nguyên hời* như Tân Hà chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của cô.
*Giải thích: Từ gốc - 资源咖: nói về những người không có tác phẩm xuất sắc, năng lực bình thường nhưng có nhiều tài nguyên, thậm chí là tài nguyên tốt.
Rốt cuộc IM đã xác định vị trí cho Tây Bạo vô cùng chính xác, trạng thái từ khi bọn họ debut luôn là độc mỹ*. Cho tới bây giờ, nhóm nhạc nam BloodXGentle cool ngầu vẫn luôn từ chối tất cả mọi sự ràng buộc, chỉ lo cố gắng biểu diễn trên sân khấu.
*Giải thích: có nghĩa là phát triển tốt một mình, không dựa vào ai.
Dù có khá nhiều người ghen tỵ với độ nổi tiếng của họ, nhao nhao ném cành ô liu ra. Nhưng ekip của IM giữ cửa cực kỳ nghiêm khắc, cũng không cho thành viên nhận những chuyện lung tung trong mấy chương trình thực tế và phim truyền hình.
Đây là lần đầu tiên lựa chọn hợp tác nghệ sĩ trong giới, có thể đã sắp tới giai đoạn chuyển đổi hình tượng. Thử nghiệm thị trường trong nước trước, cũng là vì lót đường về sau cho các thành viên solo.
Khương Sơ Nghi có thể hợp tác cùng họ thì đó là tài nguyên tốt nhất của cô trong mấy năm nay.
Trừ cái này ra, cuối cùng Cao Nịnh cũng có thể cà khịa quản lý của Bộ Hướng Thần rồi.
*
Kế hoạch bên Tây Bạo là tháng 5 tháng 6 năm sau sẽ phát hành album. Địa điểm quay bộ phim điện ảnh này đã được quyết định quay ở nước ngoài, tính cả quá trình hậu kỳ và sản xuất thì thời gian rất gấp rút, nên họ yêu cầu Khương Sơ Nghi để trống lịch trình một tháng tới để phối hợp.
Cao Nịnh đồng ý ngay.
Dựa vào tinh thần kính nghiệp của mình, trong khoảng thời gian này, Khương Sơ Nghi đã tự xem qua khá nhiều thông tin. Sau khi xem xong tài liệu về mỗi thành viên, rồi lên mạng tìm các video sân khấu có lượng tương tác cao của BloodXGentle, lưu hết lại xong, sau khi làm việc xong thì mở ra xem.
Sau khi có hộ chiếu, trước đêm xuất phát, Khương Sơ Nghi chuẩn bị hành lý rồi tới Bắc Kinh.
Chuyến bay vào rạng sáng ngày hôm sau, cô và Tân Hà phải đi cùng mấy người Tây Bạo tới Ý.
Vào tháng 11, trong nước bắt đầu vào đông nên nhiệt độ đã hạ xuống đáng kể, Khương Sơ Nghi khoác một chiếc áo len mỏng manh.
Trên đường đi tới sân bay, Cao Nịnh lại dặn dò cô: "Dạo này quản lý bên IM có nói chuyện với chị, nói em đừng lo quá. Lần này chọn em, một là vì trước kia em thường đóng phim điện ảnh, có thể hold trước ống kính, còn nữa là, bảo chúng ta cố gắng chú ý có chừng mực, đừng để bị phóng viên chụp trúng chuyện gì. Chị mới nói họ là yên tâm đi, Sơ Nghi của chúng ta vào nghề đã lâu vậy rồi mà nào có dính tai tiếng với nghệ sĩ nam đâu, cho dù có cũng là bịa đặt, sạch sẽ."
Khương Sơ Nghi cười: "Đây là đang đánh tiếng với chị phải không?"
"Chứ còn gì nữa." Cao Nịnh khinh bỉ: "Nghe nói trong kịch bản có một đoạn hôn, bên IM không đồng ý nên xóa rồi. Dù gì so độ nổi tiếng của em cũng là được Tần Đồng đưa lên, cao cấp như thế thì bàn gì nữa? Cũng không cần được cho không. Cái người quản lý đó như sợ bị chúng ta chiếm của hời vậy."
"Em biết rồi." Khương Sơ Nghi chỉ ra bên ngoài: "Em đi trước nhé?"
"Đi đi."
Đeo khẩu trang xong, Khương Sơ Nghi đẩy cửa bước xuống xe.
Đêm đã dần về khuya, một luồng gió lạnh thổi tới làm cô co rúm lại, kéo áo khoác trên người lại thật kín.
Tiểu Chung kéo hành lý đi bên cạnh cô, thì thầm nhiều chuyện: "Đã trễ thế này rồi mà vẫn có nhiều fan của Tây Bạo tới kìa chị."
Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn vài lần cái: "Các bạn ấy cứ ngồi đợi như thế sao? Chắc hẳn người bên IM đã đi lối đi riêng biệt rồi."
"Chắc chắn đã có thông tin tuồn ra trước, có lẽ lần này họ phải đi cửa kiểm kiểm tra an ninh bình thường để gặp fan."
Khương Sơ Nghi ồ một tiếng. wattpad_tichha_
Đi vào sảnh lớn của sân bay, khi đang đổi vé máy bay, Tiểu Chung bỗng nhiên kéo tay áo của Khương Sơ Nghi: "Cô Khương, mau nhìn kìa."
Khương Sơ Nghi quay lại nhìn theo hướng con bé chỉ.
Lướt qua một cái là thấy ngay thành viên Tây Bạo.
Cách xe mấy chục mét mà vẫn rất dễ tìm được họ, thậm chí không cần phải cố tìm. Vòng vây rất to làm tiêu điểm của toàn bộ sân bay. Bảo vệ giang hai tay kéo thành một vòng tròn, xung quanh đầy fan mặc quần áo tiếp ứng đang chen chúc kín mít.
Vẻ ngoài của mấy người ở trung tâm kia rất dễ làm người ta chú ý, vả lại cũng có ưu thế chiều cao, dù có ném vào trong đám người thì vẫn có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.
Chỉ là nhóm fan này rất có tổ chức kỷ luật, dù đang kích động nhưng cũng không lớn tiếng ầm ĩ, chỉ có vài nhóm nhỏ đi cùng nhau giơ điện thoại lên, đi theo sát nhóm Tây Bạo.
Khi đám đông đó đi ngang qua, thỉnh thoảng cũng có người qua đường tò mò nhìn theo.
Khương Sơ Nghi chợt hiểu ra làm thế nào mà BloodXGentle có thể nổi tiếng bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tuy mặc quần áo thường ngày, vẻ ngoài cũng đẹp trai tuấn tú. Nói đi cũng phải nói lại, mấy lời thổi phồng trên mạng cũng không khuếch đại tí nào, mấy người họ chỉ cần đứng ở đó thôi cũng tạo thành một loại phong cảnh làm người ta vui mắt.
Nhân viên IM đi làm thủ tục gửi hành lý, những người còn lại đứng tại chỗ đợi.
Không biết là ai chợt hô to một tiếng: "Tông Dã."
Dường như là trong nháy mắt, bầu không khí bình tĩnh cố bị đè nén lập tức vỡ tung.
Có người mở đầu làm mấy người còn lại cứ hô hào hết đợt này tới đợt khác, đám người bắt đầu náo loạn hơn, bảo vệ có làm thế nào cũng không khống chế trật tự được.
Khương Sơ Nghi chợt không nhìn đám người nữa, dõi mắt theo họ.
Vương Than vẫn buông thả như trước, vứt mấy nụ hôn gió về phía đám người đang hét chói tai.
Mà Phục Thành bên cạnh cậu ta đang đút tay vào túi quần, lúc nào cũng trưng bộ mặt thối ra, đi năm bước mà như bị ép đi mười bước. Gương mặt và kiểu tóc của người này rất sắc sảo, mắt một mí, nhìn vào rất hút, ánh mắt cũng rất mạnh mẽ tuôn trào năng lượng lạnh lùng làm người ta e ngại.
Còn Tông Dã không nhiệt tình cũng không xa cách, hơi nghiêng người, từ tốn ký tên, thỉnh thoảng cười nhẹ, đáp lại sự nhiệt tình của các fan, vẫn luôn có phẩm chất riêng.
Rõ là đang trong thời kỳ nổi tiếng, thế mà cũng không vờ lạnh lùng, trên người không có kiểu khí thế hùng hổ dọa nạt người khác, khi nói chuyện và làm việc đều cực kỳ ấm áp.
Như ở lối đi nhỏ trong khách sạn ngày hôm đó, ấn tượng đầu tiên của cô dành cho anh đã rất khác.
Khương Sơ Nghi nghĩ ngợi lan man.
Nhìn bề ngoài thì Tông Dã rất lễ độ, nhưng có thể trên thực tế, anh cũng chẳng phải loại người đứng đắn mà công chúng vẫn hay nghĩ.
Dù sao thì bây giờ cũng phổ biến việc tạo một hình tượng bên ngoài kia mà.
Mãi cho tới khi bị một ánh mắt khác nhìn chăm chú lại, suy nghĩ của Khương Sơ Nghi mới bị cắt ngang.
Cô thầm giật mình trong lòng.
Hình như cô nhìn anh quá lâu...
Tông Dã rõ ràng đã phát hiện cô, dừng động tác ký tên lại, biểu cảm như đang hỏi xem có chuyện gì.
Khương Sơ Nghi không hề hoảng loạn vì bị bắt tại trận, ánh mắt tiếp tục liếc nhìn chỗ khác, giả vờ như lúc nãy mình chỉ đang mơ màng.
Dù không có lời dặn dò của Cao Nịnh thì Khương Sơ Nghi cũng không định tiếp xúc qua lại với bọn họ quá mức.
Nhiều khi trong mắt người khác điều đó sẽ biến thành bằng chứng cho ý đồ đen tối của cô.
*
Chờ Tiểu Chung gửi hành lý xong, qua cửa kiểm tra an ninh đi vào phòng chờ VIP, Khương Sơ Nghi tìm đại một chỗ đặt túi xuống.
Trong túi xách là tấm khăn choàng cổ bằng nhung hình con thỏ cô hay đeo đi ngủ, bỏ vào đây để không vứt lung tung.
Cô định tìm chỗ trước rồi đi ăn tối.
Bình thường trước khi quay phim, Khương Sơ Nghi sẽ bắt đầu khống chế cân nặng, không ăn đồ chiên, không uống thức uống, chỉ ăn một phần salad.
Sau khi ăn xong, cô đi lòng vòng để tiêu hóa rồi trở lại phòng chờ, phát hiện người bên IM đã tới đông đủ.
Ký Khải ngồi ở vị trí đầu tiên, đang đeo tai nghe chơi game, không hề ngẩng đầu lên tí nào.
Cũng coi như làm khó Vương Than để nhớ rõ cô là ai, cậu ta ai nha một tiếng, nói đúng tên cô: "Khương Sơ Nghi, là chị đấy à?"
Khương Sơ Nghi nở nụ cười, khe khẽ đáp: "Chào cậu."
Phục Thành nghe thấy tiếng động cũng ngước lên nhìn cô một cái, mà hình như lười nói chuyện, nhếch miệng lên xem như chào hỏi.
Khương Sơ Nghi đi ngang chỗ họ, dừng lại chỗ của mình.
Bên cạnh còn một người đang ngồi.
Tông Dã mặc áo hoodie đen, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng duỗi thẳng chân ra. Mũ áo hoodie rất rộng, kéo lên đầu, dường như che khuất cả khuôn mặt anh.
Nhìn tần suất hô hấp lên xuống, cô đoán là anh đang ngủ.
Khương Sơ Nghi nhẹ tay nhẹ chân kéo cái túi qua rồi ngồi xuống.
Ghế dựa ở phòng chờ VIP đều có chế độ mát xa, cô mở điện thoại lên, mắt nhìn chỗ mã QR trên tay vịn.
Khương Sơ Nghi xem chuyến bay, còn một tiếng nữa mới cất cánh.
Đúng lúc gần đây bệnh viêm khớp vai của cô tái phát, bây giờ đang rảnh rỗi không có gì làm.
Kề sát lại nghiên cứu, cô mở WeChat ra quét ngay cái mã QR kia.
Vài giây sau, điện thoại ting một tiếng, hiển thị thanh toán thành công.
Cùng với tiếng âm nhạc vui vẻ, một giọng nữ máy móc vang lên: "Hoan nghênh bạn sử dụng ghế mát xa, thời gian mát xa là mười lăm phút, mời bạn tận hưởng nhé ~"
Tông Dã bị giọng nói này đánh thức, cơ thể cử động.
Dáng vẻ của anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu nghiêng nghiêng tựa vào vai, tóc mái mềm mại phớt trên trán, ỉu xìu mở mắt ra.
Khương Sơ Nghi cười cười xin lỗi anh.
Cô đeo tai nghe lên, điều chỉnh tư thế nằm xong, im lặng chờ màn mát xa bắt đầu.
Đợi một hồi, không biết bị trục trặc gì, cái ghế không hề có phản ứng.
Khương Sơ Nghi đứng dậy, im lặng quay đầu lại, đang muốn kiểm tra xem, khóe mắt chú ý người ngồi kế bên đang ngồi thẳng dậy.
Cô bỗng nhiên cứng đờ.
Cô cứ trơ mắt mà nhìn, Tông Dã cúi đầu nhìn chỗ ngồi của anh.
Cái ghế dựa đột nhiên run lên.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tông Dã: Tự nhiên chỗ tôi run thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...