Tâm trạng Cố Sơ Tình không yên cả giờ học hôm nay.
Bởi vì sáng hôm nay Trình Thiên Chu nhỏ tiếng nói một câu vào bên tai cô trước mặt mọi người: Tan học đừng đi.
Hơn nữa còn cố ý nói đừng để người khác biết chuyện này.
Nghe giống như không có chuyện gì tốt.
Mặc dù Cố Sơ Tình thích Trình Thiên Chu, nhưng cô cũng có giới hạn, nếu anh bảo cô đi cướp bóc gì đó thì cô sẽ không làm.
Rốt cuộc anh muốn cô đền đáp anh cái gì? Tại tao tan học không cho cô về.
Trong đầu Cố Sơ Tình đều là những vấn đề này, cứ mơ hồ như vậy chịu đến khi hết tự học buổi tối.
” Đi nhanh đi nhanh, tớ còn phải về xem phim truyền hình! ” Vừa hết giờ Tôn Nhuế liền đùng một tiếng đứng lên, hô với Cố Sơ Tình.
Cố Sơ Tình muốn bảo Tôn Nhuế chờ cô một lát, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Trình Thiên Chu nên động tác cô sắp xếp sách chậm lại, nghiêng đầu hơi ngượng nói: ” Tôn Nhuế, đột nhiên tớ nhớ ra tớ còn có việc, nếu không thì cậu về trước đi. “
Tôn Nhuế nghi ngờ híp mắt lại, khoanh tay dựa vào khung cửa: ” Chuyện gì? “
Cố Sơ Tình muốn nói lại thôi, do dự có nên nói chuyện này cho Tôn Nhuế không.
Tôn Nhuế đột nhiên chỉ vào Cố Sơ Tình rồi nói: ” Không phải cậu … Trốn tớ lén lút đi gặp mặt đấy chứ? “
Suýt chút nữa Cố Sơ Tình chết vì sặc nước bọt, sau khi ho khan chừng mấy tiếng thì cao giọng phủ nhận nói: ” Không phải, cậu nghĩ gì vậy? Tớ chính là —- chính là muốn viết xong bài tập trên trường, về viết thì hiệu suất giảm. “
” Như vậy à. ” Tôn Nhuế chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn hoài nghi như cũ, nhưng cũng không truy hỏi thêm rồi chỉ chỉ nam sinh bên cạnh: ” Vậy hai bọn tớ đi trước nhé. “
Nam sinh kia là bạn cùng bàn của Tôn Nhuế, tên là Kha Diễm, bình thường cũng hay về nhà với cô ấy. Nhưng phần lớn thời gian là ba người đi cùng nhau, Cố Sơ Tình cảm thấy mình giống như bóng đền 1500W ở giữa hai người họ.
Kha Diễm cầm lấy cặp sách Tôn Nhuế ném tới, đi theo cô ấy ra khỏi lớp học.
Cố Sơ Tình lúc này mới yên tâm xoay đầu.
Hai giây sau, Tôn Nhuế lại quay đầu về lớp thăm dò, chỉ vào Cố Sơ Tình rồi lớn tiếng nói: ” Nữ cũng không được! “
Cố Sơ Tình bị sợ hết hồn, đầu xoay qua dở khóc dở cười trả lời: ” Biết rồi. “
Sau khi hai người đi không bao lâu thì chỗ cửa được đổi thành một chân dài.
Lúc Trình Thiên Chu đi tới không lên tiếng, một bên vai vác cặp sách dường như trống rỗng, dựa vào khung cửa không nói lời nào, yên lặng nhìn Cố Sơ Tình nghiêm túc thu dọn đồ đạc.
Cô đã trải vở bài tập trên bàn rồi tìm sách ứng với vở lần lượt cho vào trong cặp, cố gắng không để sót cái nào. Dù tối nay không dùng đến cô cũng sẽ cho vào cặp sách để mang về nhà, bởi vì nhỡ cần dùng đến mà mình không mang sẽ là chuyện rất đau khổ.
Vì vậy mà cặp sách màu trắng của cô dần trồi lên.
” Cậu chuyển nhà hả? Hay mai cậu không tính tới? ” Trình Thiên Chu không thể nhịn nữa, lạnh lùng nói ra một câu.
Cố Sơ Tình sợ hết hồn, cả người run lên, quay đầu nhìn qua thấy người lười biếng dựa đầu vào cửa, bờ vai nhô lên vì sợ hãi đang dần hạ xuống.
” Sắp xong rồi. ” Cô nhỏ giọng trả lời một câu.
Trình Thiên Chu không đợi cô thêm nữa mà đi thẳng vào phòng học, đứng bên cạnh bàn Cố Sơ Tình quan sát, cầm lấy bài thi Ngữ Văn trên cùng rồi mím môi một cái.
Cố Sơ Tình biết bài thi Ngữ Văn của mình sai nhiều, ngại để Trình Thiên Chu đọc nên đưa tay cầm lấy theo bản năng, nhưng lại bị Trình Thiên Chu nhanh chóng nhấc nó lên để tránh tay cô.
Anh rũ mi mắt nhìn một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu một cái, nói: ” Hay đó. “
Cố Sơ Tình: ”? “
Anh có ý gì đây?
Châm chọc?
Hành động kỳ quái?
” Đi thôi. ” Trình Thiên Chu nắm chặt bài thi Ngữ Văn của cô, không chút cảm xúc nào nói ra ba chữ với Cố Sơ Tình, sau đó nhấc chân ra khỏi lớp.
Cả tòa nhà dạy học chỉ có vài lớp sáng đèn, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có đèn ký túc xá sáng choang.
Trình Thiên Chu đưa Cố Sơ Tình xuyên qua một hành lang dài.
Anh chân dài đi rất nhanh, Cố Sơ Tình cố gắng theo sau, hơn nữa cô còn đeo cặp sách rất nặng giống như con rùa vác theo mai dồn sống lưng gầy yếu của cô cong xuống, mỗi bước đi cũng rất nặng nề.
Đang đi, cô đột nhiên cảm thấy bả vai của mình nhẹ hơn.
Không biết từ lúc nào Trình Thiên Chu đã đứng ở chỗ rẽ chờ cô, tùy ý đưa tay móc vào cặp sách sau lưng cô rồi cầm lấy.
Cố Sơ Tình ngước đầu nhìn về phía Trình Thiên Chu, cảm thấy khá ngượng khi nhìn cặp sách của cô trên lưng anh, gò má hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: ” Không cần, tự tớ — “
Trình Thiên Chu ngắt lời cô, vứt cặp sách màu đen xuống trước ngực cô: ” Đeo giúp mình. “
” Hả? ” Cố Sơ Tình còn chưa kịp phản ứng đã ôm cặp sách của Trình Thiên Chu rồi ngây ngốc tại chỗ.
Trình Thiên Chu xoay người với vẻ mặt không cảm xúc: ” Mình sợ giáo viên nghĩ cậu đeo túi thuốc nổ cho nổ trường học vào buổi tối. “
Cố Sơ Tình càng ngượng thêm.
Hóa ra Trình Thiên Chu muốn Cố Sơ Tình giúp thu hút sự chú ý của giáo viên Ngữ Văn để anh có thể bước vào và lấy thẻ căn cước bị thu của mình.
Bởi vì giáo viên Ngữ Văn lớp các cô coi văn phòng như nhà nên cô ấy mới không rời đi.
Trình Thiên Chu đi vào mấy lần thì đều bị cô ấy gọi lại thảo luận câu hỏi Văn học. Trò chuyện từ Thơ Đường, Tống từ đến văn học đương đại, anh thật sự không có cách nào nên mới phải nhờ Cố Sơ Tình giúp.
Về việc sao bị thu căn cước thì Trình Thiên Chu chưa nói.
Cố Sơ Tình cố gắng hết sức từ chối, cô luôn nói lắp khi nói dối, hơn nữa lớn như vậy rồi nhưng chưa từng lừa dối thầy cô.
” Chưa từng lừa dối? ” Trình Thiên Chu nhướng mày hỏi.
Cố Sơ Tình nặng nề gật đầu hai cái rồi từ chối nhận bài thi Ngữ Văn trong tay Trình Thiên Chu.
” Vậy càng tốt. ” Trình Thiên Chu gắng gượng nhét tờ giấy nhàu nát vào tay Cố Sơ Tình ” Đi hỏi bài cô ấy đi. “
Cố Sơ Tình cuối cùng cũng hiểu tại sao Trình Thiên chu lại hài lòng với bài thi Ngữ Văn đầy lỗi của mình, bởi vì cô luôn có thể hỏi bài giáo viên.
Vừa nói anh vừa đẩy cửa vào phòng làm việc, xách Cố Sơ Tình như xách chuột trắng nhỏ vào.
Giáo viên Ngữ văn La Lộ đang vùi đầu vào chấm bài trước bàn làm việc, trong người tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng tích cực, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng dầu lên bốn mắt nhìn nhau với Cố Sơ Tình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bốn phía yên tĩnh.
Trong phòng làm việc không bật đèn, chỉ có đèn bàn vàng mờ nhạt trên bàn làm việc của La Lộ, chiếu vào mặt cô ấy một ánh sáng màu vàng kỳ lạ.
Cố Sơ Tình biết, cô trốn không thoát.
” Cô … Khỏe ạ. ” Cô khó khăn nói ra ba chữ trong miệng, giơ bài thi Ngữ Văn bị đẩy tới đẩy lui thảm không nỡ nhìn trong tay lên, nói: ” Em muốn tìm cô hỏi bài ạ. “
La Lộ vội đeo kính vào, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, không khỏi bùi ngùi bọn trẻ bây giờ quá nỗ lực, sự tức giận khi chấm bài vừa rồi đã tan thành mây khói. Cô ấy vẫy vẫy tay với Cố Sơ Tình, kéo ghế từ trước bàn khác tới: ” Tới tới tới, ngồi rồi nói. “
Cố Sơ Tình đi tới, mở bài thi Ngữ Văn trên bàn, chỉ tay vào một câu hỏi.
Đây là một đề đọc hiểu Văn học hiện đại.
Đề viết như vậy: Tại sao tác giả thấy đô thị ô nhiễm lại quyết định nhuộm tóc xanh?
Trình Thiên Chu đứng ở cửa đợi một lúc, nghe thấy hai người bên trong bắt đầu nói chuyện và La Lộ đã dồn sự chú ý lên trên người Cố Sơ Tình, anh vô tư đi thẳng vào.
Bàn giáo viên chủ nhiệm của lớp họ ở gần tường nhất, cách bàn làm việc của La Lộ một khoảng. Đèn bàn không chiếu tới chỗ kia, Trình Thiên Chu nhờ vào bóng tối rồi bước vài bước đi đến bàn làm việc.
Bên kia, lòng bàn tay Cố Sơ Tình căng thẳng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
La Lộ tháo kính ra, đặt kính xuống rồi nhìn đề.
Trên bài thi là câu trả lời chi chít do Cố Sơ Tình viết:Bởi vì tác giả thấy đau lòng trước thành phố ô nhiễm, tác giả đã bày tỏ nỗi buồn nội tâm của mình bằng cách nhuộm tóc, dùng màu xanh lạ thường để thể hiện sự bất bình trước việc con người làm ô nhiễm môi trường. Vì muốn độc lập nên tác giả thể hiện hoài bão, mục đích khác với đám đông.Phía dưới là một nét gạch rất đẹp và rõ ràng.
” Câu này hả. ” Sau khi đọc xong câu hỏi La Lộ ngẩng đầu lên, đeo kính lần nữa rồi vắt chéo chân ” Đây là đọc hiểu, thật ra thì rất đơn giản. “
Cố Sơ Tình hoàn toàn không thể nghe vào bài giảng của La Lộ, sự chú ý đều đặt vào bóng người lén lút ở sau lưng đó, thỉnh thoảng chỉ gật đầu qua loa lấy lệ bày tỏ sự đồng tình.
” Chỉ cần hiểu ý câu hỏi, không bỏ sót đáp án, trả lời đúng ý người ta hỏi, trả lời đúng ý thì sẽ có thể ghi điểm. “
La Lộ chỉ vào đề bài, chậm rãi đọc một lần: ” Vì sao, tác giả này, ông phải nhuộm tóc thành màu xanh? “
” Đây em nhìn xem, cái này, tác giả này nhé sau khi ông thấy thành phố bị ô nhiễm thì nhuộm tóc, nguyên nhân này rất tốt có đúng không. “
Bóng tối trong góc phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kéo ngăn kéo ra, Trình Thiên Chu cũng không ngờ ở đây lại phát ra âm thanh đột ngột như vậy nên dừng tay một chút.
Cố Sơ Tình bị sợ nắm chặt tay lại, lớn tiếng nói trước khi La Lộ kịp phản ứng: ” Vâng! “
La Lộ bị sợ hết hồn, Cố Sơ Tình giải thích nói: ” Em cảm thấy cô nói rất đúng, nhưng lý do này em vẫn chưa nghĩ ra được ạ. “
La Lộ xua tay rồi an ủi: ” Không sao, giờ em đang làm đề quá ít, bây giờ có ra đề thì cũng hơi quá sức, không nghĩ ra ngay cũng rất bình thường. “
Thấy La Lộ không chú ý tới tiếng vang kia, trái tim treo lơ lửng của Cố Sơ Tình cũng thoải mái hơn ít.
Trình Thiên Chu ở sau đang lục tìm căn cước của mình trong ngăn kéo, ngăn kéo này được giáo viên chủ nhiệm lớp anh chuyên dùng để thu đồ dùng của học sinh. Bên trong đồ nhiều ” đồ chôm được “, có điện thoại, son môi, sách ngoại khóa, quà vật vân vân. Thẻ căn cước nhỏ của Trình Thiên Chu không biết bị dồn vào đâu, anh lật lúc lâu cũng không thể tìm thấy.
Cố Sơ Tình thấy cũng sắp nói xong đề này rồi có chút lo lắng.
Tại sao anh vẫn chưa tìm được chứ?
Bởi vì là bài thi tháng nên La Lộ chưa có thời gian đọc đáp án giải, cô ấy xả nhiều lời với Cố Sơ Tình dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, sau đó tràn đầy tự tin nói câu trả lời, định nhìn xem chút viết như nào cho hợp.
Kết quả vừa lấy đáp án ra thì suýt nữa bài thi đã bị xé.
Bởi vì hoàn toàn khác với cách nói của cô ấy:
Vì tác giả muốn kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường nên đã nhuộm tóc màu xanh lá cây. Màu xanh tượng trưng cho việc bảo vệ môi trường.
” … “
La Lộ nhìn dòng chữ trên đáp án, có chút khó chịu: ” Phá đề gì đây, câu hỏi kiểu gì vậy, giáo viên ra đề bây giờ cũng thật là không có chút nội hàm nào. “
Cô ấy chốt câu trả lời rồi nói với Cố Sơ Tình: ” Đề kiểm tra này không tốt nên cô tìm cho em một đề khác, về làm xong rồi tới chỗ cô tìm đáp án. “
Vừa nói cô ấy vừa cong người lục ngăn tủ đựng bài kiểm tra.
Trình Thiên Chu ở sau rốt cuộc cũng lấy một thẻ căn cước nho nhỏ trong ngăn kéo ra, nhẹ chân nhẹ tay đóng ngăn kéo lại rồi sải bước về phía cửa.
” Lạch cạch. ”
Không gian yên tĩnh, dân cư lẻ tẻ lại có một âm thanh bất ngờ.
Trình Thiên Chu vô tình làm rơi thẻ căn cước xuống đất.
Lần này La Lộ hoàn toàn nghe thấy âm thanh, đứng thẳng dậy và cau mày rồi nhìn về phía sau Cố Sơ Tình: ” Tiếng gì vậy chứ? “
Cố Sơ Tình vội vàng đứng dậy khỏi ghế, chặn tầm nhìn của La Lộ, lắp bắp vì căng thẳng: ” Là em em em em vừa làm rơi đồ xuống đất. “
La Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn cô, bởi vì rõ ràng cô ấy nghe tiếng phát ra từ sau lưng Cố Sơ Tình.
Không biết chuyện gì nên càng khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.
” Được rồi Sơ Tình, ngày mai cô cho em thêm đề, đã muộn thế này rồi em nên về nhà. ” La Lộ vốn nhát gan, một số nam sinh nghịch ngợm thường lén trốn sau cửa hù dọa khi cô ấy tới lớp.
Cô cầm túi để trên bàn rồi bước ra khỏi văn phòng.
Cố Sơ Tình cảm thấy không ổn, chắc chắn lúc này Trình Thiên Chu đang chờ ở cửa, nếu cô ấy cứ như vậy bước thẳng ra ngoài thì chẳng phải hai người sẽ chạm mặt sao?
Nhưng tình huống càng khẩn cấp, đầu óc Cố Sơ Tình lại càng trống rỗng.
Lúc La Lộ đi tới cửa quay đầu gọi cô một tiếng: ” Đi thôi Sơ Tình, ngẩn người ra làm gì vậy? Chuyện bài thi không cần vội, ngày mai tới văn phòng tìm cô là được. “
Cố Sơ Tình trong lòng thấy nặng trĩu bỗng lấy lại tinh thần, đi cùng La Lộ ra ngoài.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy La Lộ hét lên: ” A! “
Cố Sơ Tình nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, Trình Thiên Chu đang đứng ở cửa.
La Lộ vỗ bản thân đang sợ hãi, giọn hơi run run: ” Trình Thiên Chu tan học em không về nhà đứng đây làm gì? “
Cố Sơ Tình nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm.
Trình Thiên Chu nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay chỉ về phía Cố Sơ Tình rồi thờ ơ nói ra hai chữ: ” Chờ cậu ấy. “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...