Hai người dựa sát vào nhau, trông như thể đang hôn môi trong lúc ấy lại đang giương cung bạt kiếm.
Nhà họ Tiêu nằm ở thành Đông, là một ngôi nhà có vườn rộng đã được
xây từ nhiều năm nay. Tập đoàn Tiêu thị từ lâu đã tham gia phong trào
vận động hợp tác với các công ty nước ngoài, lấy công nghiệp nặng làm
xuất thân. Bố Tiêu Trí Viễn – Tiêu Khắc đã đem nghiệp vụ công ty mở rộng ra cả lĩnh vực bất động sản và dịch vụ,biến thành thương nhân tài ba
nhất trong thời đại “gió giục mây vần” của nền kinh tế nước nhà. Hiện
tại, Tiêu Khắc đã dần dần lùi về phía sau, giao cho hai con trai Tiêu
Bình Chính và Tiêu Trí Viễn quản lý hai lĩnh vực khác nhau của Tiêu thị.
Tiêu Trí Viễn hiện nay là sếp tổng của tập đoàn Thượng Duy – tập đoàn kinh doanh lĩnh vực công nghiệp nặng, là truyền thống của Tiêu thị, còn lại tất cả đều giao cho người con trưởng là Tiêu Chính Bình. Xem bề
ngoài thì dường như đó là sự phân chia rất công bằng, nhưng thực ra
trong lòng mọi người ai ai cũng hiểu rõ, tình yêu của Tiêu lão gia giành cho con trai trưởng vượt xa con trai thứ.
Tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy tuy
là một trụ cột của Tiêu thị, năm đó Tiêu lão gia đem cả khối cơ nghiệp
này giao toàn bộ cho con trưởng, chính là ý niệm muốn cho đứa con ấy nối nghiệp mình. Vậy mà tập đoàn này chỉ rơi vào tay anh ta vài năm đã bị
đảo ngược hoàn toàn, hiệu quả và lợi ích càng ngày càng lụi bại, dường
như còn liên lụy đến cả tập đoàn Tiêu thị. Trên dưới ban giám đốc đều có ý nghĩ muốn buông bỏ, là Tiêu Trí Viễn cố gắng giải thích giãy bài
trước mặt bố đẻ rất nhiều, ông già mới quyết định cho anh thời gian hai
năm.
Hai năm trời, Tiêu Trí Viễn vẫn đứng vững trong đống áp lực chồng
chất, làm một cuộc cải cách thẳng tay trong nội bộ Thượng Duy đang bị đủ mọi loại thế lực chiếm giữ làm vướng chân, đồng thời không tiếc vốn
liếng tiến cử kỹ thuật và nhân tài được mời từ nước ngoài về, cuối cùng
cũng thành công đưa khối tài sản ấy chuyển sang trạng thái tốt hơn, còn
có thể đặt ngang hàng với Quang Khoa… Cũng vì trải qua chuyện này nên
quan hệ của Tiêu Trí Viễn và bố mới có chút cải thiện.
Đương nhiên, cần phải nói thêm rằng người khiến hai bố con có thể
bình thản ngồi ăn cơm cùng nhau như bây giờ lại là một vị đại công thần
khác, không ai khác ngoài Lạc lạc.
Đây là đời thứ ba của nhà họ Tiêu, có một con trai một con gái. Ông
già Tiêu đương nhiên ký thác rất nhiều kỳ vọng lên đứa cháu đích tôn,
nhưng nếu nói đứa nào ông thực sự yêu thương thì lại là cháu gái Lạc
Lạc. từ ngày đầu tiên cô bé được bế vào cánh cửa lớn nhà họ Tiêu, ông
già lúc nào cũng nghiêm nghị khó gần lại mừng rỡ cười vang, tự mình đặt
tên cho cháu là “Tiêu Tuyển Cẩn”, còn toàn bộ trên dưới trong nhà đều
gọi nó với cái tên rất phổ biến là “Lạc Lạc”
Vợ ông già mất từ khi ông còn trung tuổi, ngoại trừ công việc, ông
thật sự rất cô đơn. Cho dù là con cháu nhiều thì cũng chỉ là cùng ăn bữa cơm mà thôi. Chỉ có cô cháu gái này là khác, từ lúc Lạc lạc biết đi ông thường xuyên giục Tử Quan đưa Lạc Lạc đến chơi
Lúc Tử Quan muốn đưa lạc Lạc đi gửi nhà trẻ, vẻ mặt ông già rất không vui: “Lạc lạc còn quá nhỏ, các con không muốn chăm con bé thì đưa nó
đến đây bố chăm.”
Thật vất vả lắm mới khuyên được ông lão đồng ý, cô còn nói ra kế
hoạch định đi làm của mình. Ông lão không nói năng gì, cô cứ tưởng ông
đã ngầm đồng ý.
Nào ngờ hôm đầu tiên đưa Lạc lạc đến nhà trẻ, bọn họ vừa đi chân trước thì chân sau ông lão đã tự mình đến đón cháu gái về nhà.
Tử Quan mãi đến lúc tan học mới biết, hai vợ chồng vội vàng chạy đi
tìm con gái, không ngờ ông lão lại nói với vẻ đương nhiên: “Ngày hôm
nay, lão Khâu cùng bố đi tham quan trường học, giáo viên ở đó đều đi hết rồi, bố vừa vặn trông thấy Lạc lạc nên thuận tiện đưa nó về luôn.”
Cho nên khi cô tiểu nha đầu này đến nhà ông nội luôn trở nên vô cùng càn quấy.
Tử Quan cầm tay Tiêu Trí Viễn đi vào nhà, dì Vương vội vàng đón lấy áo khoác âu phục trong tay Tiêu Trí Viễn.
“Anh trai chị dâu vẫn chưa tới ư?” Tử Quan mỉm cười, làm như vậy thoáng nhìn rất dịu dàng hiền thục
“Vẫn chưa.” Dì cười nói. “Một già một trẻ vẫn đang ngoài vườn”
Lạc lạc ngồi nghịch bên bờ suối trong vườn, đang vô cùng hứng khởi thò tay xuống nước bắt cá.
Nước trong suối này được lấy từ nguồn đặc biệt, trong vắt có thể soi
gương được, thỉnh thoảng cũng có một vài tấm bèo màu xanh đậm lơ lửng
trên mặt nước và còn có cả sen vàng nữa. Bên trong suối thả rất nhiều cá gấm Nhật Bản, màu sáng rực rỡ, lúc bơi đi bơi lại phảng phất như có một vài thác nước chảy từ trên núi cao xuống, hơn nữa nó còn mang tính
phong thủy, giá ngoài thị trường cao đến kinh người.Ông lão rất thích
nuôi cá nên đã đặc biệt sang tận Nhật Bản chuyên chở bằng máy bay về
đây, hơn mười con cá gấm này ngày thường còn có cả người chăm sóc chuyên nghiệp, vài năm gần đây không ngừng sinh sôi.
Trong căn nhà này người thích những chú cá này, trừ ông lão còn có cả Lạc lạc nữa – mặc dù cách con bé thể hiện niềm yêu thích của mình là…
giơ tay bắt chúng lên, sau đó hứng thú nhìn chúng sợ hãi nhảy ra tứ
phía.
Lần đầu tiên nó làm như vậy, dì sợ đến mức giơ tay ôm bổng cô bé lên. Lạc Lạc vừa khóc vừa mếu, khóc to đến mức nước mắt chảy ra thành hàng:
“Ở nhà ông nội không vui gì hết, cháu muốn về nhà!”
Ông già đứng phía sau gấp đến độ giậm chân: “Đừng giữ nó nữa! Thả nó xuống đi!”
Lạc lạc nghe thấy vậy nín luôn. Ông già càng vui hơn, quay đầu sai
người cho nước trong ao thấp đi một chút, để tiện cho cháu gái nghịch
ngợm.
Lạc lạc từ khi được ông nội cho phép thì càng ngày càng to gan lớn
mật, cánh tay nhỏ xíu mập mạp toàn thò hẳn xuống dưới, rất nhanh đã có
thể tóm được một chú cá gấm màu hồng đùa nghịch trong tay. Bỗng nhiên có người bế bổng cô bé lên cao, cô bé liếc mắt đầy bất mãn nhìn người đó,
trông thấy bố mình, lập tức im bặt, đôi mắt nhìn ông nội… đầy mong chờ,
“Để con bé xuống!” Ông già trầm giọng ra lệnh với con trai.
Vạt áo phía trước của Lạc Lạc đã ướt đẫm, có lẽ là chơi rất vui nên
trên trán có rất nhiều sợi tóc tung ra. Cô bé lúc này mới gọi “Bố” một
tiếng, vừa quay đầu lại trông thấy là Tử Quan, lập tức quay ngoắt lại:
“Mẹ!”
Tử Quan đón lấy con gái từ trong tay Tiêu Trí Viễn, cười nói với ông lão: “Bố, con đưa nó đi thay áo!”
“Đi đi.” Ông lão gật đầu, lại liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn: “Con tới đúng lúc lắm!”
“Mẹ, hôm nay con định gọi điện cho mẹ cơ nhưng bà không cho gọi, bà
bảo mẹ đang ngủ.” Lạc Lạc vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên hõm vai Tử Quan, cơ thể bé nhỏ ngọ nguậy không ngừng, “Mẹ, mẹ hết bệnh chưa?”
Tử Quan vuốt ve người cô bé, thay cho cô bé một bộ báy liền áo hải quân, rồi đặt cô bé về phía trước mặt mình.
“Mẹ không sao nữa rồi.” Cô đưa tay buộc lại tóc cho con gái, miệng
vẫn tiếp tục nói: “Hôm nay là sinh nhật anh họ, lát nữa con sẽ nói điều
gì với anh?”
“Sinh nhật vui vẻ!” Lạc Lạc nhướn mắt, vô cùng vui sướng nói.
“Phải rồi.” Tử Quan tán thưởng gật đầu, vừa ngoái đầu lại đã trông
thấy Tiêu Trí Viễn dựa vai vào cửa, trên khóe môi cũng là nụ cười nhàn
nhạt.
“Nhà anh cả tới rồi.” Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, nhẹ giọng nói, “Xong chưa?”
“Xong rồi.”
Lạc Lạc tự giác đứng lên, xòe tay ra muốn được bế, Tiêu Trí Viễn đi tới, ôm chầm lấy con gái: “Đi nào.”
Vợ chồng Tiêu Chính Bình, Ninh Phi quả nhiên đã tới, đang ngồi trên sofa nói chuyện với ông lão,
Lạc lạc trông thấy anh họ từ xa đã lớn tiếng nói khi vẫn còn đang trên cầu thang: “Anh, sinh nhật vui vẻ!”
Thực ra, Tiêu Tuyển Liên rất thích cô em này, đi tới vui vẻ dắt tay Lạc Lạc.
“Tuyển Liên, mau ăn cơm đi, lát nữa lại dắt em gái đi chơi.” Ninh Phi gọi con trai, lại nói với Tử Quan: “Nghe nói hôm qua em bị ốm? Không
sao chứ?”
Tiêu Trí Viễn trả lời thay vợ “Không sao ạ, hơi sốt một chút!” Anh nhìn Tiêu Chính Bình, cũng chỉ gật đầu thay lời chào.
Vì Tiêu Trí Viễn lấy mất công việc quan trọng cho nên xưa nay Tiêu
Chính Bình luôn không thích cậu em trai này, hai người này không coi là
thân thiết cho lắm.
Sinh ra trong một gia đình như thế này, phàm là người có chút chí
hướng, không muốn hưởng phần trăm mỗi tháng vì mang dòng họ của gia tộc
thì đều phải đối diện với những tranh giành kiểu này. Trong lòng mỗi
người đều hiểu rõ nhưng lại không ai phá thủng nó ra, vẫn cứ giả vờ hòa
thuận như vậy.
Bữa tiệc gia đình chính là đơn giản như vậy, trong bữa cơm có nhắc
tới tình hình hiện tại của công ty, Ninh Phi nói luôn miệng vì vậy bầu
không khí cũng không quá tẻ nhạt, ngược lại Tử Quan rất ít chen vào chỉ
cúi đầu ăn, thỉnh thoảng thì phụ họa một vài câu,
Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Tiêu Tuyển Liên, trên bàn tất nhiên có một bánh gato.
Tiêu Trí Viễn đưa tay ra, đưa phong bì đỏ cho Ninh Phi: “Chị dâu, quà sinh nhật của Tuyển Liên”
Ninh Phi cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy.
Lạc lạc cố gắng bê một hộp quà còn cao hơn cả nửa người mình, lớn tiếng nói: “Anh, còn cái này nữa”
Ông già mặt mày rạng ngời: “Lạc Lạc cũng chuẩn bị sao?”
Lạc lạc nghiêm trang gật đầu thật mạnh.
Tất nhiên Tử Quan biết những thứ này đều là nằm trong câu nói “đã
chuẩn bị ổn thỏa rồi” của Iris ban sáng, thật không ngờ có thể lừa được
từ trên xuống dưới khiến ai cũng hài lòng.
Nhân lúc mấy đứa trẻ đang mở quà, cô hơi tò mò hạ giọng hỏi: “Anh tặng gì vậy?”
Tiêu Trí Viễn liếc cô một cái, anh cũng lắc đầu: “Là bộ đồ chơi gì gì ấy… Iris đã nói nhưng anh cũng chẳng nhớ rõ”
Ăn xong bữa tối, dì mang hai đứa trẻ vào nhà trong, ông già như
thường lệ gọi hai đứa con trai cùng vào phòng sách bàn công việc. Trong
phòng khách chỉ còn lại Tử Quan và chị dâu Ninh Phi.
Tử Quan từ lúc vào nhà họ Tiêu cũng không phải là không phải chịu áp
lực gì. Lúc trước, hôn lễ của Tiêu Chính Bình được mệnh danh là “hôn lễ
thế kỷ”, tiệc cưới được tổ chức dựa vào yêu cầu của cô dâu, bay đi Hy
Lạp cử hành, tiêu tốn mấy chục triệu. Thế mà lúc Tử Quan vào cửa nhà này lại im lặng không một tiếng động, gia đình chỉ coi như là thêm một cô
con dâu nữa… Tuy ông già không nói năng gì, đối xử với hai con dâu rất
bình đẳng, bất động sản, đồ trang sức tặng cho cô cũng không ít… thế
nhưng Ninh Phi vẫn luôn khinh thường cô. Huống hồ kết hôn đã bốn năm,
Tiêu Trí Viễn vẫn luôn che giấu, chưa công khai tình trạng hôn nhân càng khiến người ta không kìm được mà đoán già đoán non không biết năm đó
Tang Tử Quan dùng thủ đoạn nào mới có thể vào làm dâu danh môn.
Tử Quan không phải không biết thái độ của chị dâu, có điều cô cũng
chẳng nghĩ nhiều, dáng vẻ khúm núm ngày thường càng khiến Ninh Phi thêm
đắc ý.
“Tử Quan, chú hai dạo này rất ít về nhà phải không? Có một hôm chị đi SPA với bạn, đã rất khuya rồi mà vẫn gặp chú ấy… đang ở cùng một người
khác!”
Trong giọng nói của chị ta có một loại biểu cảm “trong lòng ai mà
chẳng biết”, tựa như là cố ý khiến Tử Quan khó xử. Tử Quan nhấp một ngụm trà, đang định tìm cách trả lời đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân
vang lên phía sau.
Giọng nói của Tiêu Trí Viễn lịch sự mà lạnh lùng: “Chị dâu trông thấy em hôm nào vậy? Sao không tới chào hỏi?”
Ninh Phi hơi ngượng, bèn dùng nụ cười lấp liếm: “Lúc chị nhìn thấy chẳng phải chú đang bận sao?”
Anh đi tới bên cạnh Tử Quan: “Lạc lạc đâu?”
Tử Quan thuận miệng trả lời: “Ở nhà trong”
Anh trùm bàn tay của mình lên tay cô: “Không còn sớm nữa, chúng ta về đi!” Lúc hai người cầm tay nhau đi vào đến nhà trong, Tiêu Trí Viễn
chợt dừng bước, hờ hững nói: “Chị dâu, chị biết cuối tuần trước em đã
giúp anh cả ỉm đi bao nhiêu cái tít trên báo giải trí không?”
Sắc mặt Ninh Phi trắng bệch. Chị ta hiểu rất rõ chồng mình, cũng phải đến chục cái chứ chẳng ít… Lại là đi với ngôi sao showbiz mới nổi nào
đó chơi bời lăng nhăng rồi bị chụp ảnh.
Sau cùng vẫn là Tử Quan đánh vỡ không khí yên ắng khó xử này: “Chị dâu, chúng em đi trước.”
Ninh Phi miễn cưỡng cười nhìn họ đi vào nhà trong rồi đi ra ngoài
cổng lớn, Tiêu Trí Viễn bỗng dừng bước, thì thầm gì đó bên tai Tử Quan.
Tử Quan lập tức đẩy anh ra, sắc mặt tựa như đang làm nũng.
Đối với Ninh Phi mà nói, một màn như vậy đúng thật là một cái tát rất mạnh, tràn đầy mỉa mai.
Nhưng chị ta cũng không biết rằng - trên thực tế, hai người dựa sát
vào nhau, trông như thể đang hôn môi trong lúc ấy lại đang giương cung
bạt kiếm.
Sắc mắt Tiêu Trí Viễn cực kém: “Tang Tử Quan, người khác coi thường em, nói những lời khó nghe như vậy mà em cũng để im?”
Tử Quan hơi nhíu mày, mỉm cười châm chọc: “Anh tức giận cái gì chứ?
Lẽ nào chị ấy nói sai ư? Hay là anh thấy làm vậy mất mặt anh?”
Đôi mắt anh hơi nheo lại, nơi sâu thẳm trong con ngươi sáng rực, dường như đang phải nỗ lực áp chế điều gì to lớn lắm.
Nhưng hình như Tử Quan không nhận ra, từ góc độ của cô có thể trông
thấy chị dâu đang nhìm chằm chằm vào mình. Cô đột nhiên cười tươi như
hoa, nhón chân, hành động rất bất ngờ hôn phớt lên đôi môi mỏng của anh.
Loại hương vị này rất nhạt, rất nhạt, giống như mùi thơm ngan ngát
của vỏ quýt, trong khoảnh khắc đã đi vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng đối phương. Trong lúc Tiêu Trí Viễn vẫn đang ngẩn ngơ, giọng nói của cô lại như một cây thân leo nhỏ, không từ bỏ mà quấn chặt lấy người ta:
“Tiêu Trí Viễn, có một chuyện anh nên hiểu rõ – mỗi lần tới ăn ở đây,
điều khiến tôi khó chịu nhất không phải là sự châm chọc của chị dâu; mà
là phải ở cùng với anh, giả vờ thân mật tròn một buổi tối.”
Anh buông cô ra, ngược lại mỉm cười không hề tỏ ra giận dữ: “Vậy những ngày tiếp theo sợ là cô sẽ càng thấy khó chịu hơn đấy.”
Tử Quan giật mình: “Ý gì?”
Bên khóe môi mỏng của Tiêu Trí Viễn là ý cười rất nhạt: “Ông già
không yên tâm để tôi làm chủ việc thu mua, bảo anh cả đi liên hệ trước,
thành lập riêng một nhóm nhỏ, tiến hành hợp tác cùng tôi.”
Nụ cười của anh vẫn chưa kéo dài đến đuôi mắt, Tử Quan bỗng cảm thấy
hiện tại người đàn ông này vừa kiêu ngạo lại vừa cô đơn, cho dù anh cố
gắng thêm bao nhiêu nữa nhưng bản thân vẫn không có được sự tín nhiệm
của bố.
“Anh dự tính làm gì?” Giọng nói của Tử Quan chậm lại
“Chẳng làm gì hết. Một dự án tối kị nhất chính là có hai người điều
hành, tôi bỏ” Tiêu Trí Viễn nhẹ nhàng bật cười “Cứ nhìn thấy ông ta là
thấy nuốt không trôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...