Trong bệnh viện rất im ắng.
Lạc Lạc đang ngủ. Tang Tử Quan vốn đang ôm nó, cùng nằm với nó nhưng
lại cảm thấy không hề buồn ngủ, cầm di động ở tủ đầu giường lên, màn
hình vẫn dừng lại ở tin nhắn kia. Có vài tin nhắn chưa đọc, cô liếc nhìn qua loa một lần rồi không nhịn được mà cười buồn.
Tiểu Trịnh: Sếp, người vợ của Tiêu Trí Viễn trong bức ảnh ngày hôm nay rất giống chị nha! Mau xem đi!
Tiểu Trịnh: Em đã xem đi xem lại mấy chục lần rồi, em cảm thấy người
đó chính là chị… Chị không… phải là người vợ trong bí mật từ trước đến
nay của Tiêu Trí Viễn đấy chứ?
Tiểu Trịnh: Trời ơi! Chuyện này đã lan truyền ra khắp công ty rồi…Chị đúng là… Trời ạ!
Những tin nhắn kiểu thế này được gửi từ các đồng nghiệp khác có rất
nhiều, Tử Quan bấm đến tin nhắn cuối cùng, chính là tin nhắn mà Phương
Gia Lăng gửi tới đầu tiên: “Dù là xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ giúp cô.”
Lúc này, những câu nói như vậy đều mang vẻ vô cùng chắc chắn.
Tang Tử Quan thoát khỏi hộp thư, bàn tay nhỏ bé của ai đó quàng lên
cổ cô, còn cọ cọ lên người cô nữa. Tang Tử Quan cẩn thận nhấc tay chân
con gái ra rồi bước xuống giường.
Vì sao lại cảm thấy bất an thế này? Đáng lẽ phải như trút được gánh
nặng mới phải chứ?… Cuộc hôn nhân bốn năm, gông xiềng bốn năm, cuối cùng cũng đến lúc cô có thể thoát khỏi nó. Sau này, không còn Tiêu Trí Viễn, không còn có sự phản bội niềm tin, không còn chiến tranh lạnh, chỉ còn
duy nhất chính mình và con gái mà thôi. Trong bốn năm qua, mỗi khi bị
mất ngủ, cô thường dùng những điều này an ủi và chống đỡ cho bản thân…
Thế nhưng tại sao giờ đây lòng cô lại nặng trĩu, giống như có một tảng
đá vô duyên nào đó đè lên khiến ngay cả việc hít thở cũng khó nhọc?
Tang Tử Quan cứ như vậy dựa người lên sofa, rồi ngồi bất động đến tận hửng sáng. Cổ cũng đờ ra, cứng ngắc. Cô cầm túi, nhẹ nhàng chỉnh lại
góc chăn cho Lạc Lạc. Con bé thoải mái cọ cọ đầu vào tay cô, tiếp tục
say giấc.
Dù có bao nhiêu bất an và ngờ vực thì cái cọ cọ đầy thân mật này cũng làm chúng biến mất tiêu. Tang Tử Quan ra khỏi phòng bệnh, nhờ y tá để ý Lạc Lạc hộ rồi rời khỏi bệnh viện.
Nhưng lúc đi khỏi, cô lại không hề biết rằng, một khoảng thời gian
rất dài tiếp theo cô sẽ không được gặp lại cô con gái đầu trọc lóc này
nữa.
Trời đã rạng sáng, vài đám mây lững thững trôi ở một nơi xa vời,
giống như những sợi bông bay qua bay lại bất định, rất giống tâm trạng
Tang Tử Quan lúc này, nói thẳng ra thì cô vẫn cảm thấy chính mình bất an và bất định.
Tang Tử Quan tắm rửa xong rồi thay quần áo, lúc sắp ra khỏi cửa mới
phát hiện trên bàn có một bưu phẩm, chỗ người nhận là tên của cô. Có
điều gói bưu phẩm này đã bị mở ra một nửa, làm lộ ra một chiếc hộp nhỏ
có màu của gỗ đàn hương.
Cô có chút ngờ vực, nhìn qua thì thấy bên trong có rất nhiều phong
thư. Nhìn chữ, Tang Tử Quan đoán bưu phẩm này đến từ Lăng Yến. Cô mở một bức ra, là thư Hạ Tử Mạn viết cho Lăng Yến, đại khái là nói về việc chị cô mới trở về nước làm việc, cuối thư còn nhắc tới cô em gái bị thất
lạc, nói sẽ cố gắng dốc sức tìm em gái về.
Thật không ngờ Lăng Yến lại gửi những thứ này đến thật. Đáng tiếc giờ đây Tang Tử Quan không có thời gian nhìn kỹ, cô ổn định tâm trạng rồi
quay lại phòng bệnh của Lạc Lạc. Y tá đang thu dọn, xoay người lại thấy
cô liền mỉm cười, “Mẹ của Tiêu Tuyển Cẩn phải không? Con bé được cha đón đi rồi, vừa mới thôi, thủ tục cũng làm xong rồi.”
Cảm giác bất an lại càng rõ ràng hơn, Tang Tử Quan đứng trong phòng bệnh lạnh tanh bấm số gọi cho Tiêu Trí Viễn.
Không ngờ anh lại bắt máy khá nhanh, ngữ điệu rất bình thường: “Lạc Lạc ở chỗ tôi.”
“Sao lại mang Lạc Lạc đi?” Tang Tử Quan kiềm chế sự xúc động vội vàng trong lòng mình xuống, “Mấy ngày nay bên anh bận rộn như vậy còn phải
lo chăm sóc nó nữa à? Suy cho cùng, anh… muốn làm gì?”
“Tang Tử Quan, tin tức đang sôi sùng sục, cô nghĩ giữ Lạc Lạc lại bên mình là chuyện tốt hay sao?” Anh dừng lại một chút rồi nói đầy ẩn ý:
“Thôi nhé, tôi còn có việc.”
“Chờ đã…”
Giọng nói cô vang vọng lại, đối phương không cho cô cơ hội kiên trì thêm nữa.
Lúc không được nói chuyện với anh thế này, đáy lòng Tang Tử Quan đột
nhiên xuất hiện một cảm giác sợ hãi… Người đàn ông này, có phải anh sẽ
cứ như vậy cướp Lạc Lạc đi và không bao giờ trả con bé lại cho cô nữa
hay không?
Cô không nghĩ gì thêm nữa mà lái xe đến thẳng tòa nhà Thượng Duy, có
điều lúc này, cửa đại sảnh đã bị đóng chặt, hơn nữa cô cũng không phải
nhân viên công ty nên ngay cả gara cũng không thể lái xe vào. Tang Tử
Quan chỉ có thể dừng xe bên vỉa hè, sau đó tìm một cửa hàng tiện lợi mở
cửa 24 giờ gần công ty, gọi một đĩa thịt xiên nướng và một tách cà phê,
ngồi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng đã đến lúc thành phố bừng tỉnh, dần dần trở nên náo nhiệt.
Cửa hàng không ngừng có các nhân viên văn phòng chạy vào mua đồ ăn,
cửa tự động cũng liên tục bị đẩy ra, nhân viên đứng ngoài cửa đón khách
cũng luôn miệng: “Chào mừng quý khách”. Khi tách cà phê trong tay Tang
Tử Quan đã là tách thứ ba thì xe của Tiêu Trí Viễn cũng xuất hiện.
Tang Tử Quan cầm túi rồi lao ra ngoài, chờ đúng lúc anh xuống xe bèn chặn anh lại.
Anh mặc một bộ vest màu tro, không đeo cà vạt, nghiêng đầu đang nói
chuyện với Trần Phán, bước chân ổn định, nhìn bộ dạng này không ai nghĩ
anh là người đang phải đối diện với khó khăn, anh đến công ty với vẻ rất bình thường. Nhưng thật ra Trần Phán mới là người nhìn thấy Tang Tử
Quan đầu tiên, anh ta hơi ngập ngừng mà dừng bước rồi ý bảo Tiêu Trí
Viễn quay lại nhìn phía sau.
Ánh mắt Tiêu Trí Viễn rơi lên người Tang Tử Quan, giống hệt như đang
nhìn một người xa lạ, chỉ hơi gật đầu: “Sao cô lại tới đây?”
Cô phải đè nén tâm trạng mình xuống: “Lạc Lạc đâu?”
“Tôi đã cho người chăm sóc nó rồi, cô cứ yên tâm.”
“Mỗi buổi sáng Lạc Lạc đều phải ăn bánh mì tôi nướng, nó thức dậy mà
không thấy tôi sẽ quấy lắm…” Tang Tử Quan khẽ sịt mũi một cái, nhắc nhở
bản thân không được khóc trước mặt Tiêu Trí Viễn, nên cố gắng nói thật
chậm rãi: “Nó đang ở đâu?”
Tiêu Trí Viễn vẫn không nhìn cô, chỉ nói với Iris: “Nếu cô ấy chưa
muốn đi, cô hãy đưa cô ấy đến phòng nghỉ ngơi tạm đã.” Nói đoạn, anh
không quay đầu lại mà cứ thế tiến thẳng vào tòa nhà cùng Trần Phán.
“Tử Quan?” Iris nhìn cô với vẻ phức tạp, khẽ gọi tên cô.
Tang Tử Quan giơ tay xua xua, không chần chờ thêm nữa mà đi thẳng đến vỉa hè lấy xe, rời đi không hề quay đầu lại.
Dường như là trong cùng khoảnh khắc ấy, Trần Phán phải nhắc nhở đến
hai lần, Tiêu Trí Viễn mới lấy lại tinh thần từ trạng thái hốt hoảng mà
đi vào thang máy.
“Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?” Anh cười với vẻ ngại ngần, đuôi mày
hơi nhướn lên, khác hẳn với vẻ lãnh đạm ban nãy, trên vẻ mặt là sự buồn
rầu không thể che giấu, “Xin lỗi, tối qua tôi mất ngủ.”
“Tiêu tổng, anh không sao chứ?” Trần Phán hơi lo lắng, “Còn nữa, việc giải quyết như thế nào hoàn toàn phải dựa vào quyết định của Phương Gia Lăng… Chúng ta rất có thể sẽ rơi vào thế yếu. Chỉ còn một tuần nữa là
phải giao thư đặt cọc rồi, còn có thể xoay chuyển tình thế được không?”
Nhưng Tiêu Trí Viễn không trả lời anh chỉ yên lặng nhìn con số trên
màn hình điện tử trong thang máy liên tục chuyển, vẫn có vẻ hốt hoảng
khó nắm bắt như trước.
***
Tròn ba ngày.
Tang Tử Quan không gặp lại Lạc Lạc lần nào. Cô chưa bao giờ giống như lúc này, điên cuồng gọi điện cho Tiêu Trí Viễn nhưng anh không hề bắt
máy, cuối cùng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở máy móc của tổng đài viên.
Khoảnh khắc cúp máy xuống, cô đột nhiên hiểu ra rằng Tiêu Trí Viễn đã hạ quyết tâm là không để cô gặp lại Lạc Lạc nữa.
Cô lấy lại bình tĩnh, lái xe đến nhà cha chồng. Dì Vương ra đón cô
vào nhà, cười nói: “Ồ, thật khéo quá, hai đứa con dâu cùng tới một lúc,
lão gia đã ra ngoài chơi bóng rồi.”
Tang Tử Quan lúc này mới biết thì ra chị dâu cũng đang ở đây, đương
nhiên cô không thể nào vô lễ mà xoay người bỏ đi được nên đành phải ngồi xuống bắt chuyện.
Ninh Phi trước nay là người vô cùng coi trọng hình tượng, trang điểm
kỹ càng, hơn nữa quần áo và túi xách chị sử dụng luôn là hàng hiệu nổi
tiếng, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra khí chất
thiếu phu nhân nhà danh môn trong con người chị. Thế nhưng hôm nay trông chị có vẻ tiều tụy, chỉ liếc nhìn Tang Tử Quan một cái rồi “ừm” một
tiếng, coi như là câu hỏi thăm.
“Chị dâu, chị sao thế?” Tang Tử Quan trông thấy viền mắt chị sưng đỏ, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà hỏi như vậy
Ninh Phi lập tức đeo kính râm đang cầm trong tay lên mặt, rầu rĩ nói: “Không sao.”
“Vậy… em đi…” Tang Tử Quan cũng không muốn nhiều lời với chị ta nữa,
nhưng khi cô đi tới bậc thềm thì Ninh Phi ngồi phía sau bỗng nhiên mở
miệng, “Tử Quan, có thời gian không? Chúng ta cùng đi uống cà phê nhé?”
Tang Tử Quan dừng chân, suy nghĩ rồi trả lời: “Được ạ.”
Tang Tử Quan vốn dĩ định ngồi với chị ta ở trong hoa viên phía sau
nhà họ Tiêu nhưng Ninh Phi không muốn nên đành tìm một quán cà phê ven
đường, người vào trước kẻ vào sau. Đang là giờ làm việc buổi chiều nên
trong quán không có nhiều người, âm nhạc rất dịu dàng êm ả, nhân viên
cửa hàng thả lỏng dựa người vào quầy bar, chẳng biết đang buôn chuyện
gì.
Ninh Phi cảm thấy Tang Tử Quan có chút hoảng loạn nên chị ta đành làm chủ gọi hai cốc caramen. Lúc nhân viên cửa hàng định đi thì Tang Tử
Quan chợt nói: “Tôi muốn một ly Espresso.”
Lúc bưng cà phê lên, Tang Tử Quan nhìn chằm chằm vào cái ly nho nhỏ kia, đột nhiên nói: “Đúng là giá rất đắt.”
Ninh Phi có phần khó hiểu: “Cái gì?”
“À, không có gì.” Tang Tử Quan dùng chiếc muỗng bạc nhỏ khuấy đều
chất lỏng màu nâu đậm nóng hổi trong ly, cười nói: “Chị, lâu rồi không
gặp.”
Đúng là hai người lâu lắm rồi không gặp nhau. Trong khoảnh thời gian
rối ren, từ khi ảnh chụp con riêng của Tiêu Chính Bình bị tung ra, lão
gia đã không còn triệu tập tất cả các con đến ăn bữa cơm gia đình lần
nào nữa. Còn Tang Tử Quan và Tiêu Trí Viễn cũng rơi vào mâu thuẫn trầm
trọng, dĩ nhiên không còn hơi đâu mà nghĩ đến việc khác.
“Tử Quan, sau này có thể không còn là người một nhà nữa, không biết
khi gặp lại còn có thể coi nhau là bạn bè không?” Ninh Phi uống một ngụm cà phê, bình thản nói.
Tang Tử Quan giật mình, chuyện cô và Tiêu Trí Viễn sắp ly hôn đã đến
tai chị ta rồi sao? Nghĩ lại, như thế cũng hay, không phải làm người một nhà nữa, tất nhiên cũng sẽ không phải chịu đựng lời châm chọc, khinh
miệt của đối phương nữa.
“Không biết chị dâu tiếp theo của em, có xấu xa giống chị hay không nhỉ?” Ninh Phi tự nhạo báng bản thân khi nói ra câu này.
“Chị… và anh cả sắp ly hôn?” Tang Tử Quan càng ngạc nhiên hơn. Đương
nhiên cô không phải không biết quan hệ giữa Ninh Phi và anh cả, nếu bảo
việc Tiêu Trí Viễn lấy cô đã hoàn toàn loại bỏ chướng ngại bối cảnh,
thân phận thì liên hôn của hai nhà Tiêu-Ninh, càng mang nhiều sắc thái
của sự hợp tác trên thương trường hơn. Một khi họ phải ly hôn thì chắc
chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai nhà. Cô thật sự không thể
tưởng tượng nổi, một Ninh Phi từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục của nhà
danh môn sao có thể quyết định như vậy?
“Nếu em là chị, em sẽ ly hôn chứ? Chồng mình đã bị tung ra những bức
ảnh như vậy rồi, thậm chí con riêng cũng có rồi, đối phương trắng trợn
khiêu khích chị, em nói xem, có nên ly hôn hay không?” Ninh Phi cười tự
giễu “Chị không phải là con rối trong tay hai nhà, không phải là thứ mà
cha mẹ bắt nói gì thì phải nói cái đó. Chị cũng không muốn sau này khi
con trai chị trưởng thành, sẽ có người nói với nó là… mẹ mày là một bình hoa di động, là một người đàn bà nhu nhược.”
Tang Tử Quan nhìn người phụ nữ trước mặt, bỗng nhiên cô cảm thấy có
chút cảm thông. Trên đời này, ai cũng có những buồn phiền, đau khổ của
riêng mình, xưa nay Ninh Phi cứng cỏi như vậy, kỳ thực trong cuộc hôn
nhân sáu năm nay không phải đã phải chịu bao nhiên cay đắng, thế mà vẫn
phải kiên cường mỉm cười.
“Tử Quan, em có biết vì sao chị luôn nhằm vào em không?” Ninh Phi khẽ thở dài, ngón tay được cắt tỉa cẩn thận bám chặt vào thành chén màu
trắng sữa, có một sự mê hoặc khác thường: “Chị không phục, tại sao chú
hai lại có thể đối với em tốt như vậy. Rõ ràng cùng do một cha một mẹ
sinh ra, tại sao hai người con trai lại khác nhau đến thế?”
“Có lẽ em vẫn chưa biết, trước khi em được gả vào nhà, lúc trước
không ít người mong chờ Tôn Minh và Trí Viễn có thể đến được với nhau,
phụ huynh hai bên cũng cảm thấy rất vừa lòng. Em biết đó, ông ngoại của
Tôn Minh chính là người sáng lập Quảng Xương, cộng với thực lực trong
ngành công nghiệp nặng của Tôn gia, ảnh hưởng của cuộc liên hôn lần này
sẽ không thua gì việc kết giao giữa Ninh gia nhà chị và Tiêu gia trước
đó. Nếu như Trí Viễn gật đầu đồng ý một cái, nó sẽ không cần phải khổ
cực như mấy năm gần đây, còn phải từng chút từng chút thu gom giang sơn
của mình.
Anh trai nó vẫn cảm thấy nó ngu ngốc, việc giao dịch tốt như vậy mà
không làm, rồi lại thầm cảm thấy may mắn, nếu như nó đồng ý thì tập đoàn Tiêu thị hiện nay nào sẽ có phần của anh ta. Sau đó Trí Viễn trăm
phương ngàn kế đi châu Âu tìm khách hàng, đi nửa năm, cuối cùng nó cũng
lôi kéo được một khách hàng béo bở. Sau đó nó liền đưa em về nhà, còn cả Lạc Lạc nữa. Mang em về là bởi vì còn giấu giấu giếm giếm như thế, nó
rất sợ giới truyền thông ngoài kia làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai
mẹ con em…
Chị vẫn luôn đợi chờ xem đến lúc nào nó sẽ ghét bỏ em, thế nhưng chờ
mãi chờ mãi, chờ đến lúc bản thân mình sắp ly hôn mà hôn nhân của hai em vẫn vững chắc như bàn thạch, hai người đứng bên nhau rất hòa hợp” Ninh
Phi nở một nụ cười châm chọc, “Bây giờ nghĩ lại những lời nói với em
trước kia, thật cảm thấy xấu hổ quá.”
Vì sau Tiêu Trí Viễn chưa từng nói với cô những điều này? Tang Tử
Quan á khẩu không biết nói lại thế nào, sâu trong lòng có một chút bất
an lờ mờ nhưng cũng có vài điều buồn cười: nếu vài ngày nữa Ninh Phi
biết bản thân cô cũng sắp ly hôn không biết chị ta sẽ cảm thấy thế nào?
“Chị dâu, chị đừng nói vậy…”
Thật lâu sau, Tang Tử Quan mới ý thức được mình nên nói gì đó nhưng
Ninh Phi lại cắt ngang cô: “Không cần an ủi chị đâu. Chị thật sự là
không có ai tâm sự nên mới làm phiền em thế này.” Chị ta nhìn đồng hồ
rồi đứng lên, “Đi thôi, không còn sớm nữa, chị cũng phải về.”
“Chị hôm nay… phải đi gặp cha sao?” Tang Tử Quan hỏi câu này.
“Dù sao cũng phải tìm gặp ông ấy nói chuyện rõ ràng chứ.” Ninh Phi
cười nói, “Vừa rồi đọc báo, vốn là định đi thăm Lạc Lạc nhưng dì Vương
nói không có vấn đề gì nên chị không đến bệnh viện nữa.”
“Nó không sao.” Tang Tử Quan trả lời mất tự nhiên.
Hai người đi ra khỏi rồi tự lên xe của mình, Tang Tử Quan chợt hỏi: “Chị dâu, chị kiên trì muốn ly hôn, vậy anh cả thì sao?”
Ninh Phi cười không để tâm: “Đến giờ chị mới hiểu rằng, người đàn ông không ngừng giữ em lại bên mình mới là người đàn ông yêu em thật sự.
Nhưng anh ta không phải.”
Từ ngày đó, Tang Tử Quan thậm chí còn không để dì giúp việc tới làm
vệ sinh nữa, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, giẫm lên còn thành hình dấu
chân. Tang Tử Quan vừa vào nhà liền bật hết tất cả đèn trong phòng lên,
rồi bật TV muốn khiến không khí náo nhiệt hơn rồi mới ngồi lên sofa, cầm cốc nước và đờ đẫn.
Đã là giờ ăn rồi nhưng Tang Tử Quan hoàn toàn không thấy đói; thuận
tay rút ra một phong thư từ trong hộp gỗ đàn hương của chị gái, đọc từ
từ. Bắt đầu từ một bức thư nào đó, Hạ Tử Mạn bắt đầu nhắc đến một người
đàn ông trong thư. Chị vẫn chưa nói tên, nhưng giữa những con chữ đã
tràn đầy tình cảm nồng đậm đến mức không thể tả nổi. Tang Tử Quan cầm
phong thư cuối cùng lên lại phát hiện ngữ khí trong đó đã thay đổi… chị
gái cô không còn lạc quan và ngọt ngào như trước nữa mà có chút chần
chờ, dường như không biết con đường tiếp theo nên đi thế nào.
“Tớ cảm thấy anh ấy thay đổi… không giống như những lời hứa hẹn trước kia nữa, anh ấy thay đổi thật rồi. Yến, hay là tớ suy nghĩ nhiều quá? Tớ nghĩ, cuối cùng kết quả của đơn đặt hàng
thế nào, bất kể có như anh ấy mong đợi hay không thì quan hệ của bọn tớ
cũng sẽ kết thúc. Nhưng tớ biết, vì giúp anh ấy, tớ đã nỗ lực hết mình
rồi.”
Từ đầu đến cuối, chị gái cô đều đang bảo vệ “anh ấy”, ngay cả tên
cũng không viết ra. Tang Tử Quan nghĩ thế, cảm thấy có gì đó không phù
hợp, cô liền mở hết bức này đến bức khác ra. Cuối cùng đến một bức nào
đó, đó là lần đầu tiên chị nhắc đến người đàn ông kia… lúc đó chị vẫn
chưa về nước, còn đang du học nước ngoài, vậy là chị và Tiêu Trí Viễn
quen nhau ở nước ngoài sao?
Nhưng đâu phải như vậy…Chị gái cô và Tiêu Trí Viễn không học cùng một trường, thậm chí còn không ở cùng một châu lục mà.
Tang Tử Quan ngồi bật dậy từ sofa, động tác vội vàng nên khuỷu tay
đụng phải hộp gỗ đàn hương, hộp bụp một tiếng rồi rơi xuống mặt đất,
không ngờ bên trong còn có một tầng cách biệt nữa, vì chiếc khóa chìm bị bật ra nên một tờ giấy bị lộ ra.
Tang Tử Quan cẩn thận rút tờ giây ra, chỉ liếc nhìn một cái liền giật mình.
Tờ giấy đó là khổ A4 phổ thông, màu giấy đã vàng ố, bên trên đó là
một bức phác họa của một cô thiếu nữ, nữ sinh trong bức tranh có một mái tóc xoăn thật dài, lưng đeo cặp sách, quay đầu lại cười thật thoải mái
với người họa sĩ, nụ cười tỏa nắng, đẹp đến mức làm người ta ngu ngơ.
Đó là chị gái cô lúc còn trẻ, là thời điểm mà cô chưa từng gặp chị.
Bức tranh này… nhìn thật quen.
Tang Tử Quan như điên dại chạy vù vào phòng sách, tìm ra túi hồ sơ cô mang về nhà từ lúc gửi đơn xin từ chức cho Quang Khoa, tìm tòi thật lâu cuối cùng cũng tìm ra bức kí họa mà lần đó Phương Gia Lăng vẽ cho cô.
Hai bức tranh dần trùng khớp nhau, rõ ràng là hai chị em, nhưng lại có
thể giống đến như vậy, dường như chính là một người.
Có thể… điều đó chính là vì… họa sĩ là cùng một người?
Trong túi hồ sơ đó còn có một tờ báo, là tiêu đề rất được quan tâm
lúc đó, giới truyền thông đoán già đoán non, đoán cha đẻ của con riêng
Lăng Yến là Phương Gia Lăng, bằng chứng là bức ảnh chụp khi họ học đại
học.
Lúc nghĩ đến người đó, dường như những nhức nhối, hồ nghi làm cho
Tang Tử Quan buốt óc… Nếu như chị gái cô và Lăng Yến là bạn học, vậy
thì, nhất định chị ấy và Phương Gia Lăng cũng là bạn học! Có khi nào…
người chị ấy yêu, luôn là Phương Gia Lăng không?
Dường như bị ý nghĩ khó tin đó dọa cho phát sợ, Tang Tử Quan chỉ cảm
giác được cả cơ thể mình đều đang run lên thế nhưng tư duy lại nhạy cảm
hơn bao giờ hết, cô dùng một tốc độ nhanh không tưởng kết nối những đầu
mối không rõ ràng ấy lại với nhau.
Chị gái cô, Thượng Duy, Quang Khoa, đơn đặt hàng lớn của ESSE, Tiêu Trí Viễn… Phương Gia Lăng.
Chị cô không nhắc đến tên người mà chị yêu say đắm trước mặt cô, luôn nói là: “Chưa đến lúc.”
Vậy bao giờ mới là đến lúc?
Là khi công bố đơn đặt hàng của ESSE sao?
Suy nghĩ đó nhanh chóng nảy mầm trong lòng cô, lớn mạnh, đáng sợ đến
mức khiến cô khó mà chấp nhận được, Tang Tử Quan chết lặng rời khỏi thư
phòng, TV đúng lúc chiếu bản tin tài chính kinh tế.
“Thông qua sự xác nhận bên phía Quảng Xương, công ty đầu tư Đông lâm
đã hoàn toàn rút lui, cổ đông lớn nhất của Đông Lâm – Phương Gia Lăng
tiên sinh hôm nay đã công khai thừa nhận, việc cạnh tranh vẫn tiến hành
như bình thường, sẽ không có sự cố nào như mọi người đang đồn đại. Đó
cũng có nghĩa là, mặc dù đã trải qua phong ba thay đổi cổ đông nhưng
Thượng Duy và Quang Khoa vẫn sánh bước bên nhau, đến cuối cùng rốt cuộc
Quảng Xương rơi vào tay ai phải xem đến kết quả cạnh tranh. Còn Tiêu Trí Viễn – tổng giám đốc của công ty công nghiệp nặng Thượng Duy trước giờ
vẫn trốn tránh phỏng vấn của hôm nay cũng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, anh có vẻ như không hề bị ảnh hưởng từ những tin tức phức tạp
trên, tỏ ý việc thu mua vẫn sẽ tiến hành như kế hoạch. Theo nguồn tin,
vì bị ảnh hưởng của những tin đồn có hại này nên cổ phiếu của Thượng Duy lại một lần xuống giá rất thấp, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong một ngày khiến những người đầu tư một lần nữa lại đối mặt với việc đặt sự
tín nhiệm vào đâu…”
Tiếp theo, chuyên gia kinh tế bắt đầu chậm rãi dự đoán, hình như đang nói Phương Gia Lăng và Tiêu Trí Viễn đã ngầm đạt được các thỏa thuận
với nhau… Tang Tử Quan không còn kiềm chế được mà nghe tiếp nữa, cô lập
tức bấm số gọi cho Lăng Yến. Cô không nói lời chào hỏi gì mà thẳng thắn
luôn: “Chị, chị gái tôi và Phương Gia Lăng có phải đều là bạn học
không?”
“Không sai.”
“Quan hệ giữa họ… như thế nào?”
“Bình thường. Xuất thân của Phương Gia Lăng quá tốt nên đối với ai
cũng lãnh đạm, lạnh lùng. Chị cô cũng rất kiêu ngạo nên hai người bình
thường cũng không qua lại mấy.” Lăng Yến dường như cảm thấy cô hơi lạ,
“Sao bỗng nhiên lại hỏi việc này?”
Tang Tử Quan không nói gì, các loại tâm tư như dây leo mọc tràn lan,
rồi cô nghe thấy đối phương nói thêm: “Vốn dĩ năm mà chị cô qua đời ấy,
Phương Gia Lăng định về nước phát triển thêm nhưng sau đó lại không về
nữa… Cũng rất tiếc, đều là bạn học cả nên khi anh ta nghe tin dữ của chị cô, thế nào cũng sẽ cảm thấy khó mà chấp nhận.”
Tang Tử Quan ngẩn người cúp máy, chỉ cảm thấy trên người xuất ra từng cơn sốt rét, qua thật lâu, điện thoại cô lại đổ chuông, chính là giọng
nói của Tiêu Trí Viễn – người đã ba ngày không nhận điện thoại của cô.
“Chiều có rảnh không?” Giọng anh vẫn như bình thường, “Chúng ta nói chuyện.”
“Được, ở đâu? Tôi vừa vặn có chuyện muốn hỏi anh.” Tang Tử Quan miễn cưỡng bắt bản thân phải thật bình tĩnh.
“Tôi về nhà tìm cô.” Anh thuận miệng hỏi thêm một câu, “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa…”
“Vậy cô chờ đi, tôi mang đồ ăn về.”
Thành phố này vẫn nóng bức như thường, trong lúc lái xe vài gara ô tô trong khu nhà, vẫn có thể cảm nhận được sự nóng nực và khó chịu. Tiêu
Trí Viễn mở cửa đi vào, trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có duy nhất
là tiếng điều hòa ù ù không ngừng.
Không có bước chân Lạc Lạc chạy lung tung trong nhà, cũng không có
những lời nói nhẹ nhàng của Tang Tử Quan, căn nhà này dường như đã không còn sức sống và ấm áp của trước kia nữa rồi. Tiêu Trí Viễn vừa đặt thức ăn lên mặt bàn thì trông thấy Tang Tử Quan từ phòng ngủ đi ra.
Ba ngày không gặp, cô lại gầy thêm, sắc mặt cũng không tốt, dưới
quầng mắt là hai vầng thâm đen sẫm, rõ ràng chưa được ngủ ngon giấc nào. Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, muốn nói lại thôi. Tiêu Trí Viễn cảm thấy
trái tim mình như bị đánh một cái không hề nhẹ. Nhưng anh hiểu rất rõ
cảm giác đau đến thấu xương ấy. Dừng lại một chút, anh coi như không có
chuyện gì mà thản nhiên nói: “Ăn gì đó trước đi đã.”
Anh cầm trong tay một lon bia mới mở, hơi lạnh trong lon ngưng tụ
thành vô vàn bọt nước đọng trên thành lon, cảm giác man mát này tiến
thẳng từ gan bàn tay vào tận đáy lòng, thế mà anh vẫn cảm thấy nóng bức, vài ngụm là đã uống hết lon bia, sau đó đối mặt với Tang Tử Quan đang
ngồi đối diện mình. Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đang nhai thức ăn của cô,
Tiêu Trí Viễn rõ ràng có thể phát giác ra rằng cô không cảm thấy ngon
miệng.
Mới ăn vài miếng cô đã ngẩng lên mỉm cười với anh: ‘Tôi hơi lạnh.”
Rồi đi tới bên tường chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên một chút.
“Anh làm thế nào vậy?” Lúc ngồi xuống, Tử Quan đẩy đồ ăn ra nhìn anh
hỏi: “Phương Gia Lăng không thể không có lý do gì mà từ bỏ cơ hội đối
nghịch với anh trong Đông Lâm.”
Tiêu Trí Viễn dường như đã đoán trước được cô sẽ hỏi vậy nên bình
tĩnh nói: “Tôi và anh ta giao dịch với nhau. Anh ta bây giờ đã chuyển
nhượng toàn bộ số cổ phần có trong tay của Đông Lâm sang cho tôi, cho
Thượng Duy cơ hội cạnh tranh trong vòng hai. Về phần cuối cùng Quảng
Xương sẽ rơi vào tay ai, thì phải xem kết quả cạnh tranh – anh ta không
tính là có hại gì.”
“Anh… trao đổi cho anh ta cái gì?” Tang Tử Quan ngừng thở, trái tim
đập càng ngày càng nhanh, loại bất an này dường như tràn ra từ dòng máu
đang chảy trong người cô, khiến cô hô hấp thật khó khăn.
Đôi mắt Tiêu Trí Viễn thăm thẳm như vực sâu, nói từng chữ rõ ràng: “Một cô con gái.”
Hột máu trên mặt cuối cùng cũng biến mất, Tang Tử Quan không phát
hiện ra là bản thân đã đứng bật người dậy, chỉ nhìn chằm chằm vào người
đàn ông trước mắt, đáp án đó thực ra vẫn luôn lênh đênh trong lòng cô,
chỉ là cô không muốn tin vào, mang theo niềm hy vọng cuối cùng, khàn
giọng hỏi: “Ai?”
“Lạc Lạc.”
Nơi tối tăm nhất trong đáy lòng cô vẫn luôn le lói một ngọn lửa, cuối cùng lại bị một tiếng thở dài của chính cô thổi tắt.
Màu sắc sống động trên đời này biến thành hai màu trắng đen, Tang Tử
Quan ngơ ngẩn ngồi xuống, thì thào: “Lạc Lạc… Lạc Lạc là con gái của anh cơ mà.”
Tiêu Trí Viễn hơi cụp mi xuống, hàng mi dài và dày đã che đi tâm
trạng đang cuồn cuộn trong lòng anh, anh nói: “Nó là con gái của chị gái cô và Phương Gia Lăng.”
Đột nhiên trong lúc ấy, Tang Tử Quan cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Trên thế giới này, cái gì là thật? Cái gì là giả?
Nếu như Lạc Lạc thật sự là con gái của chị cô và Phương Gia Lăng thì bản thân cô được coi là gì? Tiêu Trí Viễn được coi là gì?
“Tôi không hiểu.” Cô có chút đờ đẫn, khó khăn hỏi, “Vì sao… anh lại gạt tôi như thế?”
Lời giải thích của Tiêu Trí Viễn lại cực kỳ lạnh lùng, “Một mặt là vì cô, mặt khác, là vì Phương Gia Lăng.”
“Lúc đầu, tôi dùng Lạc Lạc để giữ cô bên cạnh mình, nếu tôi nói nó
không phải là con tôi nhất định cô sẽ không do dự mà rời khỏi tôi. Mặt
khác, để đối phó với Phương Gia Lăng, Lạc Lạc là lợi thế cuối cùng của
tôi.”
Khi nghe thấy vế câu cuối cùng kia, Tang Tử Quan chỉ cảm thấy hai tai mình cứ ong ong lên, mắt nhìn mọi vật cũng hoa lên, cô không chút do dự đứng lên, dùng hết sức mà tung về phía đối diện một bạt tai.
Chát… một tiếng vang lanh lảnh.
Phản lực khiến lòng bàn tay cô đau rát, trong giây lát đã mất đi tri
giác. Tang Tử Quan nhìn thẳng vào người đàn ông không thèm trốn tránh
kia: “Đây mới là lý do thực sự của anh, phải không?”
Anh nhìn cô không rời, giọng nói vẫn khiến người ta lạnh tới tim gan
như trước, “Tang Tử Quan, ngày đó tôi chưa nhắc cô hay sao? Nếu như cô
không đem toàn bộ tin tức tiết lộ cho Phương Gia Lăng, chúng ta có lẽ
không phải đi đến bước này.”
Anh ta nói không sai… Một chút cũng không sai… Tang Tử Quan lùi về
sau vài bước, giơ tay vịn lấy thành bàn, phải rồi, nên trách ai đây?
Trách lòng dạ thâm hiểm của Tiêu Trí Viễn hay là trách anh tàn khốc?
Không…Không… Vốn dĩ không cần đi tới bước này.
Nên trách bản thân cô tự cho mình là thông minh.
Cứ tưởng rằng làm như vậy có thể hoàn toàn từ bỏ, hoàn toàn rời khỏi, nào ngờ cô đã bị mù mất rồi. Loanh quanh trong thế giới tàn khốc này,
cô chỉ có thể dựa vào thương hại của người ngoài nên mới tồn tại được
đến bây giờ.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, cố gắng kiềm chế dòng nước mắt sắp rơi xuống: “Vậy Lạc Lạc đang ở đâu?”
“Phương Gia Lăng đón đi rồi.” Nơi sâu nhất trong mắt Tiêu Trí Viễn
cuộn lên mãnh liệt rồi biến mất rất nhanh, “Phương Gia Lăng sẽ chăm sóc
tốt cho nó. Nếu không… anh ta cũng sẽ không đồng ý cuộc giao dịch này.”
“Nhưng Tiêu Trí Viễn à, con bé cũng là… con gái của anh cơ mà?” Tang
Tử Quan trừng mắt nhìn, cuối cùng có thứ gì đó không thể kiềm chế được
nữa mà rào rào rơi xuống, nóng hổi lướt qua da thịt, “Anh cứ đem nó cho
đi như vậy sao… Bốn năm nay…anh không hề có tình cảm gì với nó ư?”
Anh bình tĩnh nhìn thẳng cô, dường như những lời vừa nãy chỉ là trong một câu chuyện cười mà thôi, khóe môi hơi nhếch lên, “Đúng vậy, thời
gian bốn năm trời, một khoảng thời gian dài như thế… Vậy cô có dành chút tình cảm nào cho tôi không?”
Nụ cười lạnh lùng ấy như vô vàn mũi kim sắc nhọn đâm vào thật khẽ,
máu tươi chảy ra nhuộm đỏ tất cả mọi thứ trước mắt. Ánh mắt Tang Tử Quan nhìn anh đã có phần mờ đi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì… Tôi còn có thể gặp
Lạc Lạc không?”
“Vài năm nữa rồi nói.” Tiêu trí Viễn thản nhiên, “Phương gia không
mong chuyện này bị quá nhiều người biết nên định đưa Lạc Lạc ra nước
ngoài.” Anh tiến lên phía trước vài bước, khom lưng ngồi xổm xuống, khẽ
gạt nhẹ nước mắt đọng trên má Tang Tử Quan đi, giọng nói vẫn không hề có độ ấm nào như trước, “Lạc Lạc vốn dĩ không phải của tôi cũng không phải của cô, nghĩ thoáng một chút.”
Nghĩ thoáng một chút… Cô phải nghĩ thoáng thế nào đây?
Tiêu Trí Viễn đi rồi, Tang Tử Quan vẫn ngồi chết lặng trên sofa luôn suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa nãy.
Thời gian bốn năm, từ đả kích của sự phản bội đến sự ra đi của chị
gái, Lạc Lạc chính là người đã cứu rỗi cô hết lần này đến lần khác. Tất
cả ước mơ, hoài bão của cô đều đặt trên người tiểu cô nương này… Cô còn
muốn nhìn thấy con gái đến trường, còn muốn tham gia những cuộc họp phụ
huynh của con gái, muốn chứng kiến con gái mình yêu đương, muốn đưa con
gái ra nước ngoài du học, muốn thấy con gái đi lấy chồng…
Nhưng giờ đây, e là trong cuộc sống sau này của Lạc Lạc sẽ không còn sự tồn tại của cô nữa.
Hoặc là, sau hai ba năm nữa, khi Lạc Lạc trông thấy cô sẽ không còn thân thiết mà bổ nhào lên gọi “Mẹ!” “Mẹ!” nữa…
“Không thể nào!” Tang Tử Quan thức dậy trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hoảng loạn bấm di động, cô bấm số máy của Phương Gia Lăng…
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô buồn bã ngắt máy, suy nghĩ một chút rồi gọi cho đồng nghiệp cũ Elle.
Không ngờ điện thoại được bắt máy rất nhanh, trong giọng nói có vài
phần trêu chọc: “Tiêu phu nhân, bây giờ mới nhớ đến người bạn già này
ư?”
Tang Tử Quan không có tâm trạng đùa giỡn với cô nàng, chỉ lầm bầm nói: “Phương tổng có ở đó không?”
“Mấy ngày nay Phương tổng không đi làm.” Elle nghe ra có chút không
phù hợp, bèn hỏi: “Cậu làm sao thế? Tìm Phương tổng có việc gì à? Tớ
giúp cậu nhắn cho anh ấy nhé.”
Tang Tử Quan không biết mình đã nói gì, cô chỉ nhớ mình đã vội vội
vàng vàng cúp máy. Cô ngồi xuống, vừa vặn trông thấy tấm ảnh chụp lúc
Lạc Lạc hai tuổi được kẹp trong khung ảnh: thời điểm đó, tóc con bé vẫn
còn khá thưa, cô luôn lo lắng điều này, không ngờ nửa năm sau, tóc con
bé đột nhiên trở nên rất dày và đen tuyền… Trong căn phòng này, góc nào
cũng chứa đầy dấu vết của con bé. Cô nhìn bốn phía xung quanh, bỗng
nhiên xuất hiện một loại cảm giác nghẹn ngào không thở nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...