Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Vân Miểu chau mày: “Sao lại là anh ta? Tối ngày 18, chúng ta còn từng gặp mặt.”

“Ừ, lúc đó Lệ Yên vẫn còn sống.” Con ngươi Lục Chinh u tối: “Sau khi anh ta gặp chúng ta xong, lại đến hẻm Vĩnh An. Nếu anh suy luận không sai, tối ngày 17, rất có khả năng Lệ Yên ở trong nhà anh ta.”

Vân Miểu: “Cái gì?”

Lục Chinh: “Lệ Yên rất có khả năng tạo ra vở kịch tự sát để rút lui khỏi giới giải trí, tối ngày 18 anh ta xuất hiện trước mặt chúng ta đều vì phối hợp với vở kịch giả chết của cô ấy.”

Cho nên mới có bức di thư của Lệ Yên kia.

Sáng ngày 19, anh ta dựa vào lời nói một ngày trước của Hoắc Diệp, tạo ra hiện tượng giả là Lệ Yên nhảy xuống biển.”

Cản nhà kia của Lệ Yên thuê nguyên mười năm, bí mật của anh ta sẽ lưu giữ ở chỗ này ít nhất được mười năm, đợi sau khi hết hạn thuê nhà, anh ta lại thuê tiếp, vậy là có thể lưu giữ bí mật này ở đây mãi mãi…

Hai người nói chuyện kỳ lạ, người khác căn bản nghe không hiểu.

Lục Chinh: “Đi! Bắt anh ta.”

Vân Miểu: “Được.”

Hai người đến vội vàng, lại đi vội vàng.

Chiếc xe Porsche lái nhanh trong màn đêm, tiếng động cơ kêu vang.

Lục Chinh cong môi: “Miểu Miểu, chăm sóc trái tim người già chút đi.”

Vân Miểu hơi giảm tốc độ, thế nhưng con số hiển thị trên thanh ga vẫn ngoài một trăm.

Đến một chỗ đèn xanh đèn đỏ, Vân Miểu giẫm phanh, dừng xe lại.

Tốc độ từ một trăm đến không, chỉ cần mất một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lục Chinh cảm thấy cơ thể bay mạnh về trước, lại bị dây an toàn thắt chặt kéo lại, hệt như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Lục Chinh chau mày: “Xe đã cải tiến rồi?”

Vân Miểu nhìn phía trước, giọng điệu thản nhiên: “Ừ, sửa qua một chút.”

Trên thực tế, chiếc xe này của Vân Miểu từ động cơ cho đến phanh đều thuộc cấp bậc xe đua, thứ duy nhất không động vào chính là vỏ ngoài của xe, khi đó cô cảm thấy đẹp mắt, nên không động vào nó.

Xe lái vào cục cảnh sát, đèn trong phòng làm việc của tổ trọng án sáng trưng, đám người cũng mới chạy tới.

Lục Chinh bàn giao ngắn gọn rõ ràng: “Chuẩn bị bắt nghi phạm giết hại Lệ Yên.”

Hà Tư Nghiên há miệng: “Phá rồi? Nhanh vậy sao?”

Lưu Vũ mơ hồ: “Mẹ kiếp, là ai vậy?”

Lục Chinh: “Lý Uy.”


Người đại diện của Lệ Yên?

Lưu Vũ mặt đầy kinh ngạc, thì thầm: “Sao lại là anh ta?”

Lục Chinh không giải thích quá nhiều: “Lên xe rồi nói, bảo đám người lão Vương lái xe đi theo.”

Đợi Lục Chinh mở cửa xe Porsche, Lưu Vũ mới phản ứng được câu “lên xe” mà Lục Chinh mới nói là xe của Vân Miểu.

Anh ta lại nhìn mái tóc hơi khô xõa trên vai của Vân Miểu, ra ngoài cùng nhau vào giờ này, hai người đã ở cùng nhau rồi sao.

Lưu Vũ hắng giọng: “Lão đại, hay là… Tôi và Tư Nghiên vẫn nên ngồi xe của đám lão Vương?”

Hà Tư Nghiên đã ngồi vào trong: “Ôi trời, chị Kha, xe này của chị quả thật là chiếc xe trong mơ của em đó, chỗ ngồi này dễ chịu quá rồi.”

Lưu Vũ kéo cánh tay của cô ấy: “Hà Tư Nghiên, cô có mắt nhìn không hả?”

Hà Tư Nghiên: “Sao tôi lại không có mắt nhìn chứ?”

Lưu Vũ: “Cô không nhìn ra…”

Vân Miểu mỉm cười, cắt ngang lời anh ta: “Mau lên xe đi, bắt người quan trọng.”

Hà Tư Nghiên: “Nghe thấy chưa, bảo anh mau lên xe kìa.”

Lưu Vũ: “...”

Để không đánh rắn động cỏ, thường ngày bọn họ cũng sẽ lái xe bình thường để tiến hành bắt giữ, nhưng lái siêu xe ra ngoài bắt người thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Khoảnh khắc xe khởi động, Lục Chinh nhắc nhở phía sau: “Thắt chặt dây an toàn.”

Thường ngày, khi Lưu Vũ ngồi ở hàng ghế sau đều lười thắt dây an toàn, nhưng chiếc xe này tăng tốc quá nhanh, trái tim suýt chút nhảy vọt ra ngoài. Anh ta nhanh chóng thắt dây an toàn lại.

*

Mười một giờ bốn mươi ba phút, xe Porsche lái vào Việt Điểu Phủ.

Bên trong khu này đều là người nổi tiếng, tất cả xe từ bên ngoài vào đều phải đăng ký, có thẻ cảnh sát cũng không ngoại lệ.

Trong khu phần lớn là biệt thự nối tiếp nhau, diện tích sàn rất thấp, nhà nào cũng có hồ bơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lưu Vũ không kìm được mà mắng chửi: “Xem ra Lý Uy này hốt được không ít tiền từ người Lệ Yên. Hốt tiền người ta, còn giết chết, thật là không bằng súc sinh.”

Hà Tư Nghiên: “Anh không nghe chị Kha nói à, không những hốt tiền mà còn lừa gạt tình cảm.”


Lưu Vũ: “Để mà so sánh thì tôi cảm thấy Hoắc Diệp nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi, ít nhất người ta cặn bã rõ ràng, phải không, lão đại?”

Lục Chinh nhếch mắt, thản nhiên nói: “Không cảm thấy, cá mè một lứa.”

Hà Tư Nghiên lập tức phụ họa: “Đúng vậy, Lưu Vũ, quan điểm của anh thực sự có vấn đề, phải nghiêm túc suy ngẫm lại bản thân một chút.”

Lưu Vũ: “...”

*

Vài phút sau, một nhóm người đến trước cửa nhà Lý Uy.

Nhóm người lui tới hành lang một cách bí mật, Vân Miểu giả dạng thành ban quản lý của khu này, đến gõ cửa, Lục Chinh lấy súng để ở hông xuống, cầm trong tay.

Lý Uy: “Ai đấy?”

Vân Miểu: “Ban quản lý, gia đình căn 1104 phản ánh phòng vệ sinh nhà anh bị chảy nước.”

Lý Uy không nghi ngờ cô, mở cửa ra.

Lục Chinh một tay kéo Vân Miểu ra sau người, một tay cầm súng ghì lấy Lý Uy. Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên nhanh chóng bước vào, đóng cửa lại.

“Giơ tay lên!” Giọng nói của Lục Chinh lạnh lẽo, không thể kháng cự.

Lý Uy lùi về sau vài bước: “Cảnh sát, có phải có hiểu nhầm gì không?”

Lục Chinh: “Bây giờ nghi ngờ tối ngày 18 tháng 5, anh giết chết Lệ Yên trong tòa nhà dân ở hẻm Vĩnh An.”

Lý Uy: “Cảnh sát à, hôm đó tôi ở chung với mấy người đấy.”

Lục Chinh: “Đó là lúc khuya, còn lúc nửa đêm về sáng anh ở đâu?”

Lý Uy: “Đương nhiên giờ ấy tôi đang ngủ rồi.”

Vân Miểu: “Anh nói dối, khi đấy anh ở hẻm Vĩnh An, anh mua thuốc sát khuẩn trong siêu thị, trở lại hiện trường, xử lý dấu vết.”

Lý Uy: “Không sai, hôm đó tôi thực sự đã mua thuốc sát khuẩn, nhưng là mua về dọn dẹp máy giặt, không phải xử lý hiện trường như mấy người nói.”

Lưu Vũ lười phải nói nhiều với anh ta, vặn tay đè anh ta lên tủ rượu, còng tay anh ta lại.

Lý Uy dùng sức giãy giụa: “Mấy người đã vi phạm pháp luật rồi, tôi muốn kiện mấy người.”

Lục Chinh đi tới, vén đồ ngủ của anh ta lên, phần lưng trần trụi vẫn có thể nhìn thấy vết móng tay đã kết vảy.


“Những vết thương trên lưng anh chính là chứng cứ.”

Lý Uy tiếp tục phản pháo: “Đây… Đây là bạn gái tôi cào.”

Lục Chinh: “Ừ, không sai, Lệ Yên quả thực là bạn gái của anh.”

Lý Uy: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Lưu Vũ đá chân anh ta: “Dám làm không dám nhận, còn gì là đàn ông!”

Lý Uy vẫn muốn phản kháng nhưng đã bị Lưu Vũ dẫn vào trong thang máy, đèn của xe cảnh sát dưới lầu sáng nhấp nháy.

Bộ phận kỹ thuật đến nhà của Lý Uy tiến hành lục soát, có rất nhiều vật phẩm trong nhà anh ta là kiểu cặp đôi, chẳng hạn như ly nước, bàn chải đánh răng, khăn lông. Trên gối trong phòng ngủ chính còn tìm được tóc của Lệ Yên, thậm chí còn có nội y, nước hoa và cả mũ của con gái.

Cho dù như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Lý Uy cũng không chịu nhận tội.

Lý Uy: “Không sai, Lệ Yên và tôi có chút quan hệ mờ ám, nhưng mấy người cũng không thể nào nói tôi giết cô ấy được, tôi không có lý do gì phải giết cô ấy cả. Hơn nữa, tôi là người đại diện của cô ấy, cô ấy chết đối với tôi mà nói có lợi gì? Cô ấy mới nổi tiếng, đang là lúc tôi kiếm tiền…”

Đã một giờ sáng rồi, phòng thẩm vấn rơi vào thời kỳ bế tắc.

Đèn trong phòng thẩm vấn sáng đến chói mắt, Lục Chinh bước tới, Vân Miểu đi vào theo sau anh.

Lục Chinh lấy ghế cho Vân Miểu, còn mình thì kéo ghế gấp ra.

Phòng thẩm vấn lúc nửa đêm tối mịt, nửa khuôn mặt của Lục Chinh bị che khuất trong ánh đèn u ám, nhưng trông ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Lục Chinh hừ một tiếng: “Lý do anh muốn giết Lệ Yên rất đơn giản, anh phát hiện cô ấy mang thai đứa con của Hoắc Diệp, cô ấy còn muốn bất chấp tất cả sinh đứa bé này ra.”

Lý Uy siết chặt nắm đấm trong vô thức.

Vân Miểu nói tiếp lời của Lục Chinh: “Có thể anh không biết rằng Hoắc Diệp đã tránh thai toàn quá trình, tỷ lệ tránh thai của bao cao su lên tới 99%, cũng có nghĩa là có khả năng đứa trẻ mà Lệ Yên mang thai căn bản không phải của Hoắc Diệp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên mặt Lý Uy đầy vẻ khó tin: “Điều này… Không thể nào.”

Vân Miểu: “Giữa anh và Lệ Yên tồn tại mối quan hệ mờ ám, dựa vào tỷ lệ mà tính, đứa trẻ kia càng giống của anh hơn.”

Lý Uy đứng phắt dậy: “Cô nói bậy!”

Lục Chinh: “Anh có thể nhớ lại xem hai tháng gần đây có xảy ra quan hệ với cô ấy hay không?”

Lý Uy tức giận: “Có không thể chứng minh được gì, cô ấy có thể làm được với Hoắc Diệp thì cũng có thể làm được với người khác!”

Lục Chinh nghe vậy thì mở bộ sưu tập trong điện thoại ra, đưa qua.

Tấm ảnh kia được chụp trong cửa hàng bánh ngọt, tấm thiệp mà Lệ Yên viết.

Lục Chinh: “Chữ viết của cô ấy, anh nhận ra không?”

Đôi môi của Lý Uy co giật, anh ta nhận ra chữ của cô ấy.


Anh ta và Lệ Yên quen biết nhau trong kỳ thi nghệ thuật hồi cấp ba, bọn họ một người là tên nghèo nàn, một người là cô bé lọ lem.

Khi đó bọn họ vừa gặp đã như quen biết từ lâu.

Sau này, hai người đều thi vào trường sân khấu điện ảnh, bởi vì Lệ Yên xinh đẹp nên được công ty phim ảnh mời đi làm nữ chính.

Bởi vì anh ta tự ti nên đã cãi nhau với cô ấy một trận.

Lệ Yên từ bỏ cơ hội đấy, sau này Lương Tịch đảm nhận vai nữ chính của bộ phim này phất lên trong một đêm, trở thành ngôi sao nổi tiếng…

Vận mệnh của con người có đôi khi chính là như thế, cơ hội chỉ mở cửa một lần, Lệ Yên không biết nắm giữ cơ hội đã trở thành phông nền cho các bộ phim điện ảnh lớn.

Ngành Lý Uy học là đạo diễn, sau khi tốt nghiệp anh ta mượn tiền để làm đạo diễn hai bộ phim, gần như không có chút tiếng tăm nào cả, tiền cũng bị mất sạch vào đó.

Lệ Yên từ diễn viên tuyến mười tám từ từ trở thành một số nữ phụ số bốn, số năm. Thu nhập của cô ấy cũng ổn định, Lý Uy liền trở thành người đại diện của cô ấy.

Lệ Yên đưa hết số tiền mình tích góp cho anh ta, để anh ta được ở trong khu toàn người nổi tiếng này, có ý đồ muốn anh ta có thể có thêm chút cơ hội, nhưng người nổi tiếng căn bản đều xem thường anh ta.

Khoảng thời gian đó, anh ta trở nên buồn rầu, ít nói.

Vân Miểu: “Lệ Yên tiếp cận Hoắc Diệp, không phải vì bản thân muốn nổi tiếng.”

Mà là vì anh ta.

Anh ta còn nhớ dáng vẻ khi cô nhận được vai nữ chính trong “Thành phố Huyết Ma” ngày hôm đó.

“A Uy, anh đừng buồn nữa, em sẽ diễn tốt bộ phim này, đến khi đấy chúng ta có tiền rồi, anh có thể tiếp tục quay phim, em làm nữ chính của anh.”

Cô ấy trang điểm đậm, dọn vào biệt thự sang trọng, đeo sợi dây chuyền mấy trăm triệu tệ mỉm cười dựa vào lòng người khác, khác biệt hoàn toàn với cô gái mà anh ta quen biết kia…

Anh ta bắt đầu chán ghét, căm hận, không quan tâm đến cô ấy và cãi nhau với cô ấy.

Hôm đó, bọn họ hẹn nhau ở căn nhà cũ, cô ấy đặt tay lên bụng rồi nói với anh: “A Uy, em mang thai rồi, chúng ta rút khỏi giới giải trí đi, tiền cũng đã kiếm đủ, nó thuộc về cục cưng của chúng ta.”

Khoảnh khắc đó, sự đố kỵ và căm hận chiếm cứ lấy tất cả suy nghĩ của anh ta.

Anh ta không cách nào chấp nhận việc Lệ Yên biến đứa con của Hoắc Diệp trở thành của anh ta, anh ta kéo cô ấy lên giường, siết chết cô ấy vào khoảnh khắc dịu dàng nhất…

Lý Uy chìm vào trong ký ức, cả người đều đang run rẩy.

“Là anh mang bán đấu giá sợi dây chuyền à?” Vân Miểu hỏi.

Lý Uy: “Dây chuyền gì?”

Vân Miểu: “Sợi dây chuyền giá ba trăm triệu tệ mà Hoắc Diệp tặng cho cô ấy.”

Lý Uy lắc đầu.

Vân Miểu mím môi: “Vậy chính là cô ấy tự bán đấu giá sợi dây chuyền đó, cô ấy đã nghĩ xong xuôi mọi chuyện tương lai của mấy người. Có điều, nhìn tình hình hiện giờ, tương lai này đã hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa.”

Lý Uy ngẩn người ngồi ở đó, nước mắt rơi lã chã.

“Cảnh sát, là tôi giết cô ấy, tôi nhận tội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận