Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Căn chung cư này của Vân Miểu không lớn, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm.

Sau khi Lục Chinh và người máy trở nên yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách nghe rất rõ ràng.

Anh hắng giọng, cảm thấy hơi nóng. Mùa này vẫn chưa đến lúc mở máy lạnh.

Trong tai cứ quanh quẩn tiếng nước chảy róc rách vô tình bắt được kia.

Anh phải tìm việc làm để dời sự chú ý mới được. Trên kệ bên cạnh sofa có một xấp giấy sudoku trống.

Lục Chinh lấy một tờ xuống, cầm bút mà Vân Miểu để trên bàn lên giải đố.

Nhưng suy nghĩ của anh không tập trung cho lắm, tính toán không chính xác.

Anh vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người máy Vân Chinh đang nhìn mình chằm chằm.

Lục Chinh: “Nhóc con, con nhìn chú làm gì?”

Người máy bóc phốt: “Chú ngốc quá, mỗi lần chủ nhân giải cái này đều không quá hai phút.”

Lục Chinh: “...”

Chắc Vân Miểu rất thường xuyên chơi, bên trên xấp giấy sudoku trống kia có để một chồng dày câu đố sudoku đã làm xong.

Đây là trò chơi giải tỏa áp lực mà trước kia anh dạy cho cô.

Lục Chinh chau mày: “Cô ấy thường làm?”

Vân Chinh: “Mỗi ngày.”

Lục Chinh ngẩng đầu nhìn về phía nhà tắm.

Đúng lúc Vân Miểu đi từ trong đó ra, cô vừa đi vừa cởi màng bọc thực phẩm bọc trên cánh tay ra, để lộ ra cánh tay hồng hào, mịn màng trong bộ đồ ở nhà ngắn tay…

Người máy bên cạnh lập tức thông báo: “Tít tít… Kiểm tra thấy tim Lục Chinh đập nhanh.”

Vân Miểu nghe vậy nhìn sang, con ngươi cô trong veo, đôi môi đỏ hồng, chiếc cổ trắng đến phát sáng.

Vân Chinh: “Tít tít… Kiểm tra được nhiệt độ cơ thể của Lục Chinh cao, đã phân loại cho chị thành…”

Vân Miểu đi tới, giả vờ như vô tình, tắt máy nói của Vân Chinh đi: “Người máy gia đình đang ghi chép lại số liệu sức khỏe, không cần quan tâm.”

Lục Chinh gật đầu.

Vân Miểu đi vào phòng ngủ, lấy cho anh một tấm chăn mỏng, kết thúc sự ngượng ngùng ngắn ngủi.

Đèn trong phòng khách đã tắt, mắt của người máy Vân Chinh nhấp nháy trong màn đêm.

Lục Chinh: “Nhóc con, lời vừa nãy con chưa nói hết là gì?”

Người máy Vân Chinh “tít” một tiếng, sau đó nói: “Chú thích chủ nhân, muốn thân mật với chị ấy.”

Hiển nhiên Vân Miểu biết nhóc con sẽ nói câu này, cho nên mới cắt ngang máy nói của nó.

Lục Chinh khẽ cười: “Con nói không sai.”

Lúc này Vân Miểu vẫn chưa ngủ, bởi vì hiệu quả cách âm không tốt mà cô đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa Lục Chinh và Vân Chinh.

Tai cô nóng bừng, hơi nóng từ lỗ tai vòng ra đến sống lưng. Cô trở người, ngồi dậy, mở máy lạnh trong phòng.

*

Sáng ngày hôm sau, Vân Miểu đi theo Lục Chinh đến thôn Thủy Đàm.

Trời trong xanh sau cơn mưa, nước đọng lại trên đường đi của thành phố đã rút hết, con đường nhỏ dưới quê vẫn còn hơi đọng nước.


Xe dừng ở bên đường, hai người đi thẳng đến ao nước kia.

Mưa bão cuốn bay bùn đất bên đường, nước ao có hơi đục, không còn trong veo thấy đáy như trước kia.

Cống thoát nước ở bên cạnh kêu róc rách, âm thanh rất lớn.

Nhìn ra xa, mặt nước phẳng lặng, không thấy xác mèo.

Vân Miểu chau mày: “Tối qua anh ta lội mưa đến vớt xác mèo sao? Mưa lớn như thế, sao qua đó?”

Lục Chinh xoay người đi tới bên cạnh cống thoát nước, trên bùn đất bị nước mưa ngấm vào có dấu chân rõ ràng, nhìn kích cỡ của dấu chân thì thuộc về phụ nữ.

Lục Chinh: “Cô ta không qua đó, mà đợi ở đây.

Đợi nước xối xác mèo tới đây, rồi cô ta nhặt đi.

Cô ta rất thông minh, dọn sạch bùn đất trên giày ở trong bụi cỏ, không lưu lại dấu vết gì dưới mặt đường xi măng.

Mưa lớn cũng không thể ngăn cản cô ta làm những chuyện này.

Càng bí mật thì càng có vấn đề.

“Miểu Miểu, nếu là em, em sẽ xử lý xác mèo như thế nào?”

“Chôn hoặc là thiêu, nhưng thiêu thì quá thu hút người khác.”

Lục Chinh: “Đi dạo không?”

Vân Miểu: “Được.”

Thông giữa các nhà là con đường xi măng, trong những vườn rau kia cũng đều đọng nước, cơ bản không ai đi dọn dẹp vườn rau vào lúc này.

Lục Chinh: “Không có dấu vết bùn đất bị đào bới.”

Vân Miểu: “Nếu là em, có thể sẽ không chôn bọn chúng ở chỗ này, giống như vứt xác vậy, phải tìm một chỗ bí mật.”

Lúc này có một chiếc xe jeep lái vào trong tầm mắt, cửa sổ xe hạ xuống, là Quý Mộng mà hai người đã gặp lúc trước.

Cô ta nở nụ cười: “Lại đến chỗ chúng tôi chơi à?”

Vân Miểu: “Đến nhà bạn có chút việc, anh ấy vẫn chưa về.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quý Mộng: “Muốn vào nhà tôi uống ly trà nữa không?”

Vân Miểu cười: “Được chứ, cuốn sách lần trước rất hay, tôi còn muốn đọc cuốn nữa.”

Quý Mộng lái xe về, Vân Miểu và Lục Chinh đi bộ theo.

Quý Mộng thay giày ở trước cửa, Vân Miểu chú ý thấy lớp đệm bên dưới chân ga có bùn đất mới.

Vân Miểu: “Sáng sớm đã ra ngoài?” . 𝖳𝑟𝘂yện hay l𝘂ôn có 𝑡ại ﹢ 𝖳𝑟𝗨𝐦𝖳𝑟𝘂ye n.VN ﹢

Quý Mộng: “Ra ngoài mua chút đồ.”

Dường như để chứng minh lời của mình, cô ta sách một túi ni lông từ ghế lái phụ xuống, bên trên có viết kiểu chữ của siêu thị nào đó.

Cái sân kia trải qua một đêm mưa bão có hơi lộn xộn, Lục Chinh nhanh chóng phát hiện bể cá kia không thấy nữa.

Bọn họ chỉ ở một lúc đã đi rồi.

Vân Miểu: “Đi hỏi thăm những người bị bệnh kia?”


Lục Chinh gật đầu.

Người bị bệnh không ít, bọn họ có miệng ăn, nhưng không nói được. Gặp người có thể nói chuyện thì bọn họ rất kiêng dè chủ đề con mèo này.

Lục Chinh và Vân Miểu đi hỏi thăm mấy nhà, cuối cùng mới có người chịu nói với họ vài câu.

“Có đến bệnh viện khám thử xem là bệnh gì không?” Vân Miểu hỏi.

Người đàn ông: “Bệnh viện số một, số hai đi hết rồi, không khám ra bệnh gì cả, phát cho một đống thuốc, toàn tốn tiền lãng phí.”

Bệnh viện số một và bệnh viện số hai đều là bệnh viện lớn nổi tiếng.

Vân Miểu nhớ đến lời Lý Đồng nói, chỉ có bệnh viện Hải Bình có chuyên khoa về trúng độc thủy ngân này, những bệnh viện khác không kiểm tra ra được cũng rất bình thường.

Vân Miểu: “Nhà tôi có một họ hàng cũng mắc bệnh này, chữa khỏi ở bệnh viện Hải Bình rồi. Anh có muốn đi khám không?”

“Không đi.” Trong lúc nói chuyện, Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát với anh ta.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên.

Lục Chinh: “Bọn tôi nghi ngờ có người ác ý bỏ độc trong thôn của mấy người, cần anh phối hợp đến bệnh viện kiểm tra với chúng tôi một chuyến.”

Kết quả kiểm tra sinh hóa máu ra rồi, giống hệt như Vân Miểu suy đoán.

Trúng độc thủy ngân mãn tính, bệnh Minamata.

Lục Chinh lập tức liên lạc bộ phận kỹ thuật đến thôn Thủy Đàm.

Lưu Vũ chống hông đứng bên đường, cau chặt mày, anh ta không hiểu cho lắm: “Lão đại, đây là tình hình gì mà phái tổ trọng án của chúng ta điều động nhiều người đến như vậy.”

Trên đường đến đây, anh ta còn cho rằng hôm nay phải trở về với một cơ thể hôi thối rồi, nhưng nào ngờ ngay cả thi thể cũng không thấy.

Lục Chinh: “Có người đầu độc tập thể hai trăm lẻ sáu người dân trong thôn.”

Lưu Vũ ngạc nhiên: “Mẹ nó! Độc ác vậy à, có mối thù sâu nặng gì sao?”

Một đống xe cảnh sát lái vào trong thôn, người dân đều hơi căng thẳng. Sau khi Hà Tư Nghiên giải thích với đám người thì lập tức bùng nổ.

“Không thể nào?”

“Cái gì? Hạ độc?”

“Độc gì?”

“Nhầm rồi hả?”

“Nhà lão Trương mới đi làm kiểm tra, nói là trúng độc.”

“Ai lại thiếu đạo đức như thế chứ?”



Bệnh viện Hải Bình cũng phái một đoàn bác sĩ y tá đến lấy máu, kiểm tra cho tất cả người dân trong thôn.

Lưu Vũ cũng tò mò: “Lão đại, tên khốn đó hạ độc gì thế?”

Lục Chinh: “Thủy ngân.”

Bộ phận kỹ thuật lấy mẫu ở nhà bếp, nước uống, bùn đất, thực vật và cả không khí của mọi nhà.


Vân Miểu nhanh chóng phát hiện một hiện tượng kỳ lạ… Mỗi nhà mỗi hộ đều có cá khô.

Vân Miểu: “Cá ở chỗ mấy người rất nhiều?”

“Thôn chúng tôi có nhiều ao, tập thể nhận thầu, trong ao nhiều cá, mỗi tuần đều sẽ vớt cá, phát cá, bọn tôi rất ít khi ra ngoài mua rau.”

Vân Miểu nghĩ đến chuỗi thức ăn tối hôm qua.

Điểm mấu chốt chính là cá.

Mèo ăn cá.

Người cũng ăn cá.

Lục Chinh đã lấy một con cá khô treo trên tường cho vào trong túi kín: “Mang về kiểm tra một chút.”

Rất nhanh nhóm người của bộ phận kỹ thuật đã đến nhà của Quý Mộng.

Sắc mặt cô ta vô cùng bình tĩnh.

Trông thấy Vân Miểu đi theo cảnh sát tới, cô ta cười một cái: “Hóa ra cô là cảnh sát mặc thường phục.”

Vân Miểu: “Không phải.”

Quý Mộng rót ly nước cho Vân Miểu, ngước mắt nhìn Lục Chinh: “Ồ, bạn trai cô là cảnh sát mặc thường phục.”

Vân Miểu chưa kịp phản ứng, Lục Chinh đã lấy ly nước kia, đưa về phía ánh sáng, ly thủy tinh bị ánh sáng chiếu vào, trong suốt.

Quý Mộng cười một cái: “Cảnh sát à, anh đang sợ tôi hạ độc bạn gái của anh sao?”

Lục Chinh nhìn cô ta: “Trước khi chưa làm rõ chân tướng, mọi thứ đều có khả năng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quý Mộng lấy ly nước đó lại, uống một ngụm: “Được rồi chứ?”

Vẻ mặt Lục Chinh bình tĩnh đưa chỗ nước còn lại cho bộ phận kỹ thuật.

Trong mắt Quý Mộng lướt qua một tia không vui.

Đã lấy hết mẫu, người của bộ phận kỹ thuật muốn đi nhưng bị Lục Chinh gọi lại: “Trong xe còn chưa lấy mẫu.”

Quý Mộng chỉ đành đi mở cửa xe.

Lục Chinh khom lưng bỏ bùn đất rơi vãi trên đất vào túi.

Lục Chinh: “Tôi nhớ nhà cô còn có cá giống.”

Giọng điệu Quý Mộng bình thản: “Hôm qua đã thả vào ao hết rồi.”

Lục Chinh: “Bể cá đâu?”

Quý Mộng: “Bị tôi vứt đi rồi.”

Lục Chinh: “Vứt đi đâu?”

Quý Mộng cười: “Cảnh sát à, xin hỏi tôi là nghi phạm sao? Các anh có chứng cứ không?”

Lục Chinh mím môi, con ngươi tối sầm.

Vân Miểu đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Hôm qua mưa rất to, chắc bể cá được vứt trên đường cô đi siêu thị vào sáng nay, bể cá thủy tinh có hơi lớn, có lẽ cốp sau của cô không bỏ vào được, đến đoạn đường lân cận là có thể kiểm tra camera.”

Quý Mộng: “Bạn gái anh rất thông minh, tôi thật sự thích cô ấy.”

Lục Chinh không có ý định chuyển sang chủ đề khác: “Địa điểm?”

Nhóm người Hà Tư Nghiên nhanh chóng tìm thấy bể cá mà Quý Mộng vứt kia.

Bộ phận kỹ thuật tiến hành lấy mẫu ở trong và ngoài bể cá.

Cả buổi chiều, bộ phận kỹ thuật đều đang làm đủ loại hóa nghiệm.

Sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng kết quả hóa nghiệm của bộ phận kỹ thuật đã có. Trong nước, đất, thực vật đều có hàm lượng nhỏ thủy ngân.

Bể cá kia tồn đọng metyl thủy ngân ở nồng độ cao.


Vân Miểu: “Thủy ngân sẽ tích tụ nhiều ở chuỗi sinh vật bậc trên, sinh vật bậc càng cao, lượng độc tố nạp vào càng lớn, rất có khả năng cá chỉ là một trong số đó.”

Lục Chinh: “Em nghi ngờ ai?”

Vân Miểu: “Giống anh.”

Lục Chinh: “Anh còn chưa nói là ai.”

Vân Miểu: “Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Lục Chinh cười: “Rõ ràng đến thế à?”

Bên phía Lý Đồng cũng nhanh chóng đưa ra báo cáo, trong cơ thể tất cả người dân trong thôn ít hoặc nhiều đều chứa thủy ngân.

“Quý Mộng thì sao?”

“Cũng có.”

Lục Chinh nhăn mày.

Vân Miểu: “Thủy ngân sẽ đi theo làn da và hô hấp tiến vào cơ thể. Nếu như cô ta từng tiếp xúc, cơ thể không tránh được có tàn dư, đây không cách nào chứng minh cô ta trong sạch cả.”

Vân Miểu và Lục Chinh kiểm tra camera gần khu vực đường Bạch Dương, rất nhanh tìm thấy đoạn đường di chuyển buổi sáng của Quý Mộng.

Ngay sau đó, ở một đồng ruộng hoang, bọn họ tìm được mèo chết bị chôn ở chỗ này.

Rất nhiều con.

Nơi chôn sâu hơn đã nhìn thấy xương trắng rồi.

Đây là nơi nghi phạm thường đến, dấu chân lấy được trên đất mềm và bên cạnh cống thoát nước bọn họ nhìn thấy vào buổi sáng có kích thước tương đương nhau.

Lục Chinh lại lái xe đến trước cửa nhà Quý Mộng.

Vân Miểu cho cô ta xem tấm ảnh bên trong điện thoại.

Quý Mộng cũng không cảm thấy bất ngờ: “Tôi cảm thấy đám mèo kia quá đáng thương nên đã mang tụi nó đi chôn, có gì không được à? Xin hỏi chôn mèo chết cũng phạm pháp sao?”

Cô ta nói không sai, phải có chứng cứ.

Thu dọn xác mèo chết không thể chứng minh độc là cô ta bỏ.

Lục Chinh nhanh chóng dắt Vân Miểu rời đi.

Màn đêm buông xuống, bầu trời xanh trở thành bức màn tối đen.

Lục Chinh dắt tay cô đi rất nhanh, ngón tay không cẩn thận chạm vào vết thương trên mu bàn tay của cô.

Vân Miểu kêu một tiếng.

Lục Chinh: “Đau hả?”

Vân Miểu: “Một chút.”

Vào trong xe, Lục Chinh mở đèn pin kiểm tra mu bàn tay của cô, bề mặt bàn tay trắng trẻo đã sưng một mảng.

Vân Miểu nhìn thấy lông mày Lục Chinh cau chặt, bèn rút tay về: “Không sao đâu, có thể hôm qua gội đầu, màng bọc thực phẩm bị hở, hơi nước chui vào một chút. Không được, hai bữa nay em phải đến tiệm tóc gội đầu mới được.”

Lục Chinh “ừ” một tiếng rất nhẹ.

Đợi khi về đến nhà Vân Miểu, Lục Chinh vẫn không chịu đi về.

Vân Miểu ho một tiếng: “Lục Chinh, khu vực ngập nước chỗ nhà anh đã được dọn sạch rồi.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Vân Miểu: “Anh không về nhà?”

Lục Chinh: “Gội đầu cho em xong rồi anh về.”

Vân Miểu: “Dưới lầu có tiệm tóc, em tự đi được.”

Lục Chinh nhướng mày, cười một cái: “Đúng lúc anh thiếu tiền, ba mươi tệ một lần gội, lấy rẻ cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận