Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Thông qua tài liệu Lý Đại Bình để lại ở khu cảnh quan, phía cảnh sát tìm được điện thoại của “đứa cháu trai” kia của Lý Đại Bình.

Ngô Ngôn nhận được điện thoại, không bao lâu sau thì chạy tới.

Cậu ta mặc đồ thể thao gọn gàng sạch sẽ, nhanh nhẹn, làn da rất trắng, là kiểu đẹp trai nhưng thiếu khí chất đàn ông.

Ngô Ngôn bước rất chậm, sau khi đến gần, từ từ vé tấm vải trắng trên đất ra, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đại Bình, cậu ta quỳ rạp xuống đất: “Chú…”

Cậu ta gọi như vậy khiến Trương Mai không kìm được, cũng rơi nước mắt theo.

Hà Tư Nghiên không khỏi nhớ đến tình cảnh bố của mình qua đời ngày hôm đó, cô ấy không kìm được, cũng lặng lẽ lau nước mắt. Lưu Vũ ở bên cạnh đưa cho cô ấy túi khăn giấy: “Lau đi, hiếm khi thấy cô trang điểm, đường kẻ mắt sắp mất vì khóc rồi kìa.”

Hà Tư Nghiên nhận lấy: “Cảm ơn.”

Ánh mắt của Vân Miểu từ đầu đến cuối đều ở trên người Ngô Ngôn.

Đồ thể thao trên người cậu ta không phải hàng có thương hiệu gì cả, nhưng đôi giày dưới chân lại có giá không thấp, ít nhất phải trên ba ngàn tệ. Tiền lương Lý Đại Bình vất vả làm suốt một tháng, chắc cũng chỉ đủ mua một hai đôi như thế.

Vân Miểu cau mày, không nói được khoảnh khắc cảm xúc dâng trào trong tim kia.

Đợi cảm xúc của Ngô Ngôn hơi ổn định lại, Lục Chinh đi tới xuất trình thẻ cảnh sát: “Xin chào, cảnh sát.”

Ngô Ngôn ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ bừng, khi nhìn thấy thẻ cảnh sát của Lục Chinh, cậu ta không bất ngờ quá nhiều: “Cảnh sát… Chú tôi chết thế nào vậy?”

“Điện giật.” Lục Chinh nhìn vào đáy mắt cậu ta: “Trước mắt vẫn chưa thể xác định hoàn toàn là tai nạn hay tình huống khác.”

Ngô Ngôn: “Vậy tôi có thể đón ông ấy về nhà không?”

Lục Chinh: “Tạm thời không được, cần cậu phối hợp làm một số điều tra.”

Ngô Ngôn: “Được…”

Chuyện xảy ra đột ngột, đám người Lục Chinh không có thời gian trở về đội lấy sổ ghi chép ra quân, lúc này đành viết tay một số nội dung đưa cho Ngô Ngôn.

Lục Chinh thấy cậu ta viết cũng gần xong rồi, bèn hỏi: “Tình cảm giữa cậu và Lý Đại Bình rất sâu nặng?”

Ngô Ngôn gật đầu: “Sau khi bố tôi qua đời, ông ấy vẫn luôn chăm sóc gia đình tôi.”

Lục Chinh: “Dạo gần đây cậu có đến tìm ông ấy qua không? Đừng để ý, chỉ là hỏi thăm bình thường.”

Ngô Ngôn nhìn anh một cái: “Không có, môn học ở trường chúng tôi hơi nhiều, mỗi tối tôi đều phải đi gia sư, anh điều tra chút là rõ.”

Lục Chinh: “Chú cậu thích uống rượu đế hay bia?”

Ngô Ngô trả lời vô cùng chắc chắn: “Ông ấy chưa từng uống rượu bia.”

Lục Chinh như có suy nghĩ gì đó, ngón tay gõ nhẹ vài cái lên bàn: “Ồ, vậy răng của ông ấy thế nào? Có răng sâu hay răng rụng không?”


Ngô Miễn không hiểu tại sao Lục Chinh hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Không có, răng ông ấy rất tốt.”

Lục Chinh: “Ừ, có lẽ còn cần cậu dẫn chúng tôi đến chỗ ở của ông ấy một chuyến, có tiện dẫn đường không?”

Ngô Ngôn: “Cảnh sát, tôi muốn biết bị điện giật ở khu vui chơi, tại sao cần phải đến nhà chú tôi điều tra?”

Lục Chinh cho một tay vào túi, con ngươi sâu thẳm u ám: “Nếu như là tai nạn, đương nhiên không cần làm như vậy, nhưng cũng tồn tại một số tình huống khác, chẳng hạn như tự sát, bị người ta giết hại, vân vân.”

Ngô Ngôn: “Chú tôi không thể nào tự sát…”

Lục Chinh: “Không cần nghĩ nhiều, bọn tôi chỉ loại trừ. Nếu là tai nạn, phía cảnh sát sẽ đưa ra báo cáo khám nghiệm tử vong, cậu cũng có thể dựa vào báo cáo này tiến hành khởi tố và đòi bồi thường với phía khu vui chơi.”

Ngô Ngôn gật đầu.

Mười mấy phút sau, Lục Chinh lái xe đến cửa nhà thuê của Lý Đại Bình.

Đây là một căn nhà thuê được cải tạo lại từ nhà xe cũ, căn phòng lớn hình chữ nhật, phía bắc làm chỗ nấu ăn, phía nam để ngủ và phơi đồ, đồ gia dụng trong nhà được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.

Lục Chinh: “Ông ấy rất thích sạch sẽ.”

Ngô Ngôn: “Đúng vậy, thói quen sinh hoạt của ông ấy rất tốt.”

Tầm mắt của Vân Miểu lướt nhanh trong phòng, trên bàn ăn để một ấm nước dùng trong quân đội kiểu cũ, bên trên có in đường hoa văn ẩn màu vàng xanh, chăn trên giường được xếp thành khuôn đậu hũ vuông vắn.

“Ông ấy là cựu chiến binh đã giải ngũ?” Vân Miểu hỏi.

Ngô Ngôn gật đầu: “Bố tôi và ông ấy là chiến hữu.”

Vân Miểu sáng tỏ.

Thùng rác trong nhà được đổ sạch sẽ, trong nhà bếp cũng rất gọn gàng, không có thức ăn thừa, nồi niêu xoong chảo đều đã rửa qua, được để ngăn nắp trong tủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhà ông ấy không có tủ lạnh, cũng không tìm được bất kỳ loại rau nào, chỉ có bên trong tủ có để một ít gạo chưa ăn hết, dầu ăn và một hộp rau muối ăn được một nửa.

Không khó để nhìn ra Lý Đại Bình sống một mình ở đây rất bần khổ.

“Cậu thường xuyên đến đây ăn cơm không?” Vân Miểu hỏi.

Vẻ mặt Ngô Ngôn lạnh nhạt: “Rất ít.”

Lục Chinh: “Cũng phải, thức ăn ở căn tin trường đại học N rất rẻ, chỉ cần năm sáu tệ, còn rẻ hơn tiền xe đến chỗ này.”

Trường đại học N là đại học hạng một nổi tiếng trong nước, mọi mặt đều có nhà nước trợ cấp.


Thành phố N có rất nhiều người đi làm, nằm mơ cũng muốn có một tấm thẻ sinh viên của trường đại học N, có thể ở chiếc giường rẻ nhất trong trung tâm thành phố, ăn thức ăn rẻ nhất nhưng dinh dưỡng nhất.

“Cậu học chuyên ngành gì?” Lục Chinh ngẩng đầu hỏi.

Ngô Ngôn: “Ứng dụng khí tượng học.”

Lục Chinh: “Sinh viên xuất sắc?”

Ngô Ngôn: “Cũng không hẳn, trong trường chúng tôi có rất nhiều người có tài hơn tôi.”

Lục Chinh: “Có bạn gái chưa?”

Khuôn mặt Ngô Ngôn căng cứng, cuối cùng lộ ra chút dịu dàng: “Có.”

Vân Miểu đi tới ban công phía nam, trên đầu không có quần áo phơi, tất cả dụng cụ vệ sinh đều được để rất ngăn nắp, máy giặt bên cạnh cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, nước giặt và bột giặt đều dùng đến đáy, không thêm mới.

Lục Chinh nhìn thấy bên cạnh nước giặt có để một chai rượu đế, anh cầm lên ngửi, là loại rượu đế nhãn hiệu vớ vẩn, có nồng độ cồn rất cao.

Trên tủ đầu giường có một bản hợp đồng thuê nhà, nhà thuê ở chỗ này ba tháng đóng một lần, còn ba ngày nữa đến hạn.

Quần áo trong tủ đã được thu dọn xong, đựng bằng túi ni lông, một món cũng không để bên ngoài, không phải kiểu dọn dẹp như bình thường, mà giống như chuẩn bị sẵn tâm lý phải dọn nhà bất cứ lúc nào.

Vân Miểu chau mày, Lý Đại Bình giống như đã dự tính được gì đó vậy.

Nhưng những thứ này không thể tính là chứng cứ, chỉ có thể tính là suy đoán.

Vân Miểu và Lục Chinh trở về đội cảnh sát, Ngô Ngôn giữ lại di vật của Lý Đại Bình.

Trước khi rời đi, Lục Chinh lại quay người nhìn Ngô Ngôn một cái: “Nói với mẹ cậu chưa?”

Trong mắt Ngô Ngôn lướt qua một tia hoảng loạn: “Vẫn chưa, tôi sợ bà ấy nôn nóng, cơ thể bà ấy không tốt lắm.”

Lục Chinh: “Tốt nhất vẫn nên nói một tiếng, đến chào tạm biệt.”

Đáy mắt Ngô Ngôn lướt qua một tia thiếu tự nhiên rất nhạt, nhanh chóng biến mất: “Được.”

Trên đường trở về đội cảnh sát, vừa hay đi ngang qua trường đại học N. Ngôi trường nổi tiếng trăm năm này ẩn mình trong cây cối xanh um tùm, vô cùng khiêm tốn.

Xe dừng ở đèn xanh đèn đỏ trước mặt, Lục Chinh châm điếu thuốc, gác tay trên ô cửa sổ: “Miểu Miểu, vụ án này, em thấy thế nào?”

Vân Miểu: “Trước mắt vẫn chưa nhìn ra được gì.”

Lục Chình nhìn về cây long não phía xa: “Vậy em cảm thấy tại sao Lý Đại Bình lại đối xử tốt với mẹ con Ngô Ngôn như vậy?”

Vân Miểu: “Tình chiến hữu?”


Lục Chinh cúi đầu, hít một hơi thuốc, khuôn mặt tuấn tú kia bị bao vây bởi làn khói trắng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét cứng cáp: “Vậy bao nhiêu năm nay ông ấy không kết hôn là vì nguyên do gì?”

Vân Miểu: “Không kết hôn rất bình thường, anh nhiều năm như vậy chẳng phải cũng chưa kết hôn à?”

Lục Chinh thu lại tầm mắt ngoài cửa sổ, nhìn về phía cô, đôi mắt anh vốn dĩ đã đẹp, được mặt trời chiếu như vậy liền trở thành những ngôi sao nhỏ khắp dải ngân hà.

Trái tim Vân Miểu không kìm được mà thắt lại.

Khoảnh khắc đèn đỏ chuyển sang xanh, cô nghe thấy anh nói: “Miểu Miểu, thực ra anh không bình thường lắm.”

Cảm giác ngộp thở trong tim càng thêm rõ ràng, giống như bị thứ gì đó liên tục chèn ép, vừa tê vừa ráp. Vân Miểu siết chặt ngón tay trong vô thức.

Cô cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

Giấc mơ hư vô kia, cô đã tỉnh từ lâu rồi.

Cho dù, anh từng là người trong giấc mộng của cô.

Tình yêu chưa từng bắt đầu, nhưng ngày quên đi được nó lại xa xôi không thấy điểm cuối, đặc biệt là khi anh nhìn cô đắm đuối, cảm giác không thể bỏ chạy kia giam giữ linh hồn cô, dường như có một sợi dây thừng trong cơ thể cô bị anh giữ chặt lấy.

Lục Chinh đã đổi chủ đề: “Đi với anh đến bệnh viện Hải Bình một chuyến.”

Vân Miểu lấy lại tinh thần: “Có manh mối không?”

Lục Chinh: “Lý Đại Bình không biết đã bị bệnh gì, mà phải dựa vào uống thuốc giảm đau để chống đỡ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu: “Ngô Ngôn hình như cũng không biết.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Mười mấy phút sau, xe lái đến cổng bệnh viện Hải Bình. Người đến khám bệnh quá nhiều, chỗ đậu xe trong bệnh viện đã chật kín, ông cụ đeo băng tay màu đỏ cầm loa, hướng dẫn từng chiếc xe xếp hàng ra bãi đậu xe bên ngoài bệnh viện.

Thời tiết oi bức, đoạn đường từ bãi đậu xe đến sảnh khám bệnh không có lấy một cái cây. Sau khi phơi nắng, khuôn mặt và cổ của Vân Miểu toàn là mồ hôi. Cô đang định đi vào thì bị Lục Chinh nắm lấy cổ tay.

Vân Miểu khó hiểu nhìn anh, nhưng bị anh nhét một túi khăn giấy vào trong tay: “Nhiệt độ máy lạnh bên trong thấp, lau mồ hôi xong rồi vào.”

Vân Miểu nhướng mày: “Nhìn không ra đó nha, đội trưởng Lục cũng rất chú trọng dưỡng sinh đấy chứ?”

Lục Chinh: “Đương nhiên, dù sao vẫn ăn muối hơn em mấy năm mà.”

Vân Miểu lấy khăn giấy ra, nhanh chóng lau mặt, gió nóng như con sóng, đập vào rèm cửa bằng nhựa cạnh chân, trưa mùa hè rất yên tĩnh.

Vân Miểu lau mặt xong, muốn đi vào lại bị Lục Chinh gọi lại: “Cổ vẫn chưa lau.”

Vân Miểu mở tờ khăn giấy bị cô vò ra, lau qua loa vài cái: “Được rồi chứ?”

Lục Chinh cười: “Ừ.”

Cuối cùng được vào trong hưởng máy lạnh rồi, Vân Miểu vừa mới vén rèm nhựa đi vào lại bị Lục Chinh nắm lấy cổ tay.

“Đội trưởng Lục, rốt cuộc anh xong chưa…” Cô còn chưa nói xong, lời còn lại bị nghẹn ở cổ họng.


Bởi vì Lục Chinh đột nhiên duỗi tay ra, chạm vào cổ cô, dòng điện yếu ớt bỗng chốc nhảy lên khỏi làn da, Vân Miểu cảnh giác lùi về sau một bước, có hơi xấu hổ che cổ lại.

Má và tai của cô gái đỏ ửng, bộ dạng mềm mại, xinh đẹp.

Lục Chinh đã rút tay về, khẽ ho một tiếng, giải thích: “Có khăn giấy dính trên da em rồi.”

Vân Miểu: “Ồ…”

Lục Chinh: “Đi thôi, đi tìm bác sĩ kia.”

Bọn họ đều không ngờ rằng bác sĩ kê thuốc cho Lý Đại Bình là chủ nhiệm khoa ung bướu, hôm nay đúng lúc ông ta cũng đi làm.

Lục Chinh đi lên lầu hai, Vân Miểu chỉ đành đi theo.

Khoa ung bướu rất bận rộn, hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, sau khi Lục Chinh gõ cửa thì đi thẳng vào.

Anh xuất trình thẻ cảnh sát sau khi bệnh nhân trước mặt khám xong.

Bác sĩ kia ngẩng đầu nhìn: “Có chuyện à?”

Lục Chinh đơn giản nói mục đích đến đây.

Vị bác sĩ này có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Lý Đại Bình: “Ông ấy khám ra bệnh ung thư tuyến tụy, đã giai đoạn cuối rồi, có phẫu thuật cùng lắm chỉ sống được nửa năm. Ông ấy lựa chọn từ bỏ chữa trị, chỉ cách một khoảng thời gian sẽ đến bệnh viện lấy ít thuốc giảm đau.”

“Lần trước ông kê thuốc cho ông ấy là liều lượng mấy ngày?” Lục Chinh hỏi.

“Đợi chút, tôi kiểm tra.” Sau khi gõ bàn phím xong, ông ta đưa ra đáp án: “Thuốc giảm đau là bốn hộp, chắc vừa đủ uống đến ngày mai. Tôi nghe nói sau khi người nhà ông ấy nhập cảng rồi sẽ đến lấy tiếp.”

Lục Chinh: “Người nhà ông ấy cũng ở đây?”

Bác sĩ: “Đúng vậy, ở phòng bệnh của khoa chúng tôi. Bệnh máu trắng, tên là Hồ Thủy Thanh. Tìm người tương thích với bà ấy rất khó.”

Lục Chinh và Vân Miểu đi ra khỏi tòa khám bệnh, lại đến tòa nhập viện ở phía sau.

Người nhập viện không nhiều, tìm khá dễ, Hồ Thủy Thanh nằm ở giường bệnh ba mươi chín.

Lục Chinh đang định gõ cửa vào thì nhìn thấy Ngô Ngôn ngồi bên giường.

Hồ Thủy Thanh đang nói chuyện với con trai, khuôn mặt nở nụ cười: “Chú Bình của con suốt ngày nói rất khó tìm thấy người có độ tương thích với mẹ, nào biết ông trời tốt như vậy, đã tìm được tủy thích hợp rồi. Mẹ cũng hy vọng mình có thể khỏe sớm một chút, đến khi đó bảo ông ấy đừng đến chỗ ma quỷ kia làm việc nữa. Người ta nói thời gian dài bị hoảng sợ ở trong nhà ma sẽ dễ đổ bệnh. Ông ấy đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”

Ngô Ngôn cụp mắt: “Mẹ, con biết rồi ạ.”

“À, ông ấy vẫn ổn chứ?”

Giọng điệu Ngô Ngôn dịu dàng: “Dạ, rất khỏe. Mẹ đừng lo lắng nữa, yên tâm dưỡng bệnh đi ạ.”

Hồ Thanh Thủy: “Chú con nói con có bạn gái rồi, không dẫn đến cho mẹ xem.”

Ngô Ngôn: “Đợi bệnh mẹ tốt hơn, con sẽ dẫn cô ấy đến.”

Hồ Thanh Thủy: “Mẹ biết con có thành kiến với chú Bình, ông ấy nói với mẹ, tiền mua nhà cho con đã để dành xong rồi, nếu không phải lúc nhỏ con cứ chống cự ông ấy thì mẹ cũng theo ông ấy rồi. A Ngôn, nhiều năm như vậy rồi, con vẫn chưa nhìn rõ một người sao?”

Ngô Ngôn: “Mẹ, con biết mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận