Khét Tiếng


Chàng trai có vẻ ngoài mọt sách trước khi kịp nói xong, chàng trai mặc polo đã bịt miệng lại, cố gắng hết sức để tránh nghe thấy con số khó chịu và tự sỉ nhục mình bản thân mình.


Bên cạnh, nữ bartender đứng ngoài sự việc vừa cười vừa xem tiết mục.


Trong quán bar có đủ loại đàn ông, nhiều người ăn mặc bảnh bao nhưng dù ăn mặc bảnh bao đến đâu cũng lộ bộ mặt ghê tởm để bắt chuyện thỏa mãn nhu cầu nguyên thủy của một con thú háo sắc dục.


Ít nhất động vật mạnh mẽ bản năng có thể thẳng thắn thừa nhận, và cũng chỉ có nam nhân mạnh mẽ nhất mới có quyền yêu cầu quan hệ, thay vì bôi nhọ danh tiếng mỹ nhân, mong cô gái nọ rơi xuống bùn nhân cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nha.


Trong hành lang có tiếng huyên náo, một cơn gió mát từ đâu thổi tới.


Mọi người quay lại nhìn thì thấy một chuỗi răng cá mập trắng sáng treo trên cánh cửa bí mật của hành lang tầng hai, ánh sáng rơi xuống giống như vầng trăng lưỡi liềm hẹp trong vùng đầm lầy sâu không đáy, không đủ để cảnh báo rõ ràng cho mọi người ở đây, nhưng đó là một lệnh trục xuất thầm lặng.


”Xin hãy giữ yên lặng, đây là nơi riêng tư của phòng Thương mại.

” Nữ nhân viên pha chế nghiêm nghị lạnh lùng nói:”bên trong có thể có ông chủ đang bàn chuyện làm ăn.




Nhưng có vẻ những nổi danh về răng cá mập không khiến giới trẻ sợ hãi.


Đúng, cậu bé mặc polo thè lưỡi ra.

Cá mập cắn ít người hơn số chó cưng nuôi trong một năm.


Xét cho cùng, Malaysia là quốc gia có nhiều loài cá mập nhất ở Đông Nam Á.


Chàng trai xởi lởi cười trong vô thức, một ly rượu nhanh chóng giải quyết trò hề trước sự căng thẳng nàyvà bầu không khí nhanh chóng trở nên im lặng.


Một lát sau.


Cánh cửa bí mật nhanh chóng hé mở ra.



Ánh sáng và bóng tối lập lòe chồng chéo nhau trên mặt đất như thể những gợn sóng do những con cá mập đang ẩn mình dưới mặt nước êm ả để lại khi nó xuất hiện.


Phó Chu đứng trong một hầm tối yên ả không chút tiếng động,khuôn mặt tạc tượng không góc cạnh thờ ơ không một chút biểu cảm nào.


“Tôi kiến nghị là nên treo ở đây một bộ xương hơn là cá mập đấy.

”Bạch Sảng đi theo và nghịch hàm răng cá mập:”Anh Chu, anh có ý kiến gì không?”

Bạch Sảng là người gốc Mã Lai nơi đây, đôi mắt phượng thờ ơ nheo ra từng tia sát khí thích thú, hiển nhiên không vừa lòng với đáp án mà bản thân vừa nhận được.


Nhưng mà so với tâm trạng Phó Chu lúc này vẫn là thoải mái hơn rất nhiều:”Sai, răng không phải xương.



Sự khác biệt về tên gọi như bao hàm sự phân chia tầng lớp vậy.


Bạch Sảng nghiến răng nghiến lợi:”Được anh đúng, tôi sợ tổ tiên tôi vì chuyện này mà tức đến nổi đội mồ lên mất đấy.



Phó Chu xắn tay áo lên, bình tĩnh lau vết máu ở cánh tay và cổ tay:”Tôi là người chơi đúng luật sòng phẳng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận