Hành động bất chợt này khiến Lan Hâm Ân đỏ bừng cả khuôn mặt phấn, nắm tay liên tục đánh vào
người hắn, ngược lại bị hắn kiềm chế không thể di động.
Hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Tiểu Phần còn ở trong lòng cô nha!
Chung Ly Minh Khiết kết thúc nụ hôn mất hồn, đôi mắt ma mị nhìn thẳng vào
khuôn mặt phấn còn đang ửng hồng của cô, ngón tay dài khẽ vuốt ve má
phấn cô, không đợi cô lên tiếng lại hôn lên môi cô.
Nụ hôn của
hắn dần dần mãnh liệt, từng bước suồng sã, giống như muốn khắc sâu vào
linh hồn cô, hoặc như muốn nuốt cô vào trong người, hoàn toàn không để ý tới sự kháng cự vùng vẫy của cô, một mực chiếm đoạt, nhiệt tình phơi ra ham muốn chiếm hữu của hắn. . . . . .
☆ ☆ ☆
“Ba. . . . . .”
Chung Ly Phần đáng thương bị hai người “ép”, buồn bức cơ hồ sắp không thể hít thở được nữa.
Ô ô, hắn thật đáng thương, ngày ngày đợi ở nhà đã nhàm chán rồi, cho là
chị Lan về sẽ chơi cùng hắn, không nghĩ tới chị ấy lại cãi nhau với ba,
nhưng cũng không biết ba bị gì tự dưng lại tức giận.
Không phải
ảo giác của hắn, kể từ sau khi hắn tỉnh lại ở nhà chị Lan gặp được ba,
hắn cảm giác ba là lạ, quái lạ không nói được, nhất là bây giờ.
Xem kìa, ba lại kéo áo của chị Lan!
Hắn phải bảo vệ chị Lan, vấn đề là, hắn lại nằm ở giữa, thật sự là tiến lùi đều khó, hắn căn bản là tự thân khó bảo toàn, muốn hắn cứu chị ấy thế
nào?
“Buông tôi ra. . . . . .” - Lan Hâm Ân có khe hở liền nỉ
non, thẹn đỏ mặt đẩy hắn ra, ngược lại bị hắn ôm chặt hơn. – “Em lại
muốn lặp lại chiêu cũ sao?”
Chung Ly Minh Khiết bỗng dưng dừng lại, bàn tay thăm dò vào trong áo cô dừng lại ở cái eo thon nhỏ.
“Anh không phải đã nói sẽ tôn trọng tôi sao?” - Lan Hâm Ân lập tức kéo áo
xuống, không đợi hắn đáp lại, một cái tát nóng bỏng lập tức tới mặt hắn.
Cô thẹn đỏ mặt chân tay luống cuống, không biết đối mặt với tình cảm mãnh liệt này của hắn như thế nào.
“Anh dừng tay, không phải đã đại biểu anh tôn trọng em sao?” - Chung Ly Minh Khiết thản nhiên mở miệng, cảm thấy trong miệng hơi tanh, lấy ngón tay
dài khẽ vuốt qua môi, trên tay có máu, bỗng dưng khẽ cười.
“Như
thế mà là tôn trọng sao? Anh rốt cuộc khi nào thì hiểu hả?” - Cô hét
lên, mặc cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, con ngươi cũng đỏ lên. –
“Anh từ trước đều cố tình làm bậy như thế, chưa bao giờ đứng ở lập
trường của người khác mà suy nghĩ. Chỉ cần là thứ anh muốn, cho dù không từ thủ đoạn nào cũng phải có được, mặc kệ anh có thích thứ đó hay
không, mặc kệ thứ đó có tốt dùng để khoe khoang không, cũng không quản
anh có quý trọng thứ đó không.”
Sự tồn tại của cô buồn cười như
thế, cô vẫn không muốn thừa nhận, cô chỉ muốn tin tưởng sự dịu dàng hắn
từng có, cô không muốn làm một món đồ chơi.
Chung Ly Minh Khiết
hếch mày, tà khí nhếch môi cười. – “Như vậy, Lâm Quảng Dĩnh sẽ quý trọng em sao? Cái tên đó sẽ hiểu được quý trọng em sao?”
Hắn rất muốn cố gắng ra vẻ thành thục và trầm ổn, đáng tiếc, gặp gỡ chuyện tình cảm này, có cố gắng nữa cũng vô dụng.
“Anh ——” - Cô cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn hắn.
Hắn nhàm chán đến mức muốn vô cớ sinh sự sao? Chẳng lẽ hắn không thể thành thục một chút?
“Ba, ba không phải muốn khi dễ chị Lan chứ!” - Rốt cuộc tránh thoát Chung Ly Phần lại nhào vào ngực Lan Hâm Ân, quay đầu lại tức giận nhìn chằm chằm vào ba mình. – “Ba, ba đã có rất nhiều cô không nhớ tên rồi, sao lại
còn đến trêu chọc chị Lan?”
“Con qua đây cho ba!” - Chung Ly Minh Khiết một tay kéo con trai lại, nào ngờ nó lại dính chặt vào người Lan
Hâm Ân không thả ra. – “Chung Ly Phần!”
Ăn dấm khô của con trai, là một việc không thể ngu ngốc hơn được nữa, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.
“Đừng mà, chị Lan cứu em…” - Chung Ly Phần hai tay ôm chặt cổ cô.
“Tiểu Phần!” - Lan Hâm Ân bị kéo đau, nhưng không biết có nên bỏ tay hắn ra
không. – “Chung Ly Minh Khiết, anh rốt cuộc là đang làm gì? Tiểu Phần là con trai anh đó!”
“Thế nào, em đau lòng sao? Dù sao nó cũng là
con trai em, em dù lạnh lùng thế nào, hung ác thế nào, cũng không thể
hoàn toàn coi thường nó chứ? Dù nói thế nào nó cũng là đứa bé em mang
thai mười tháng đau bụng gần 24 tiếng mới sinh ra, có phải không?” - Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, nhưng hắn ngay sau đó lại nhận.
Đánh cuộc, hắn đã muốn đánh cuộc thì chơi lớn một chút, đặt cả con trai vào
bàn cược. Nếu cô đồng ý gả cho hắn, hắn liền thắng, nhưng nếu cô ấy
không muốn, vậy hắn cũng không về Đài Loan nữa, dứt khoát để thư mời
tổng giám đốc quản lý mười năm, hai mươi năm, tốt nhất là không bao giờ
gặp lại.
“Chung Ly Minh Khiết!” - Lan Hâm Ân bỗng chốc mở to mắt, không thể tin được hắn lại ngay trước mặt Chung Ly Phần nói ra chân
tướng cô không cho phép hắn nói ra.
“Ba, ba không phải vì muốn
ngăn cản con theo đuổi chị Lan, cho nên mới nói chị ấy là mẹ chứ? Chị ấy quá trẻ rồi, thoạt nhìn còn trẻ hơn chị Tiểu Phiếm, chị ấy sao có thể
là mẹ con? Ba đừng tùy tiện tìm lý do gạt con!” - Chung Ly Phần cười đến đôi môi sắp rút gân, tuy nhiên hắn thấy ba không trả lời, thậm chí ngay cả chị Lan cũng không có phản bác, chẳng lẽ. . . . . . Đây là thật hay
sao? - “Chị Lan, chị thật đúng là mẹ sao?”
Đừng á, hắn không muốn làm đứa trẻ đáng thương trong mấy bộ phim đau buồn đâu!
“Nếu em thật sự vô tình như vậy, anh cũng không còn lời nào để nói, chẳng
qua là cảm thấy đáng thương cho Tiểu Phần.” - Chung Ly Minh Khiết không
quên ở một bên kích thích cô. Hắn từng cho là con trai có lẽ là vật cản
ghép lại hắn và Lan Hâm Ân, nhưng vật cản cũng có lúc lại là đá kê chân.
Lan Hâm Ân tức giận nhìn hắn. Cô không muốn đối mặt với tình huống này, mới không cho hắn nói gì với Tiểu Phần, nào ngờ hắn hèn hạ như thế, căn bản cũng không giữ chữ tín.
“Tiểu Phần. . . . . .” - Cô khó thở, nhìn đôi mắt hơi ẩm ướt của hắn, trái tim có chút chua xót.
Tiểu Phần nhất định sẽ hận cô, hơn nữa sẽ rất hận nàng, nói không chừng hắn
sẽ không bao giờ đi bên cạnh vui vẻ gọi tên cô nữa, thậm chí sẽ không
coi cô tồn tại. Cô sao lại bức mình vào trong khốn cảnh này?
“Đừng gạt em nữa, sẽ không có chuyện trùng hợp như thế đâu!” - Hắn mặc kệ đấy!
Về sau hắn không thể theo đuổi chị ấy, còn phải gọi chị ấy là mẹ, hơn nữa
hắn còn phải hỏi mẹ sao lại không cần hắn? Hắn mới không nên hỏi vấn đề
rỗng tuếch này, nhưng. . . . . . Trái tim hắn rất đau a!
“Mẹ xin
lỗi, tiểu Phần, mẹ xin lỗi!” - Lan Hâm Ân run tay muốn ôm lấy hắn, lại
thấy hắn nhấc chân chạy như điên lên lầu hai. - “Tiểu Phần!”
Cô không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, đều là do Chung Ly Minh Khiết đáng giận.
“Anh không phải đã đồng ý với tôi sẽ không nói cho con biết sao? Tại sao anh không giữ lời hứa? Anh thật quá đáng!”
Chung Ly Minh Khiết hếch mày, được ăn cả ngã về không nói - “Tiểu Phần khóc,
đứa bé này từ trước đến giờ không khóc, nó cũng giống em, mặc kệ tính
cách hay bề ngoài, nó không chỗ nào là không giống em, em là mẹ, có phải nên đi an ủi nó không đây? Em có phải nên đền bù một chút cho nó?”
Cô có thể không quan tâm sự hiện hữu của hắn, nhưng cô không có khả năng
không để ý tới con trai chứ, cô không phải loại người có tâm địa sắt đá
đó, nhưng nếu đúng vậy thì hắn thua cuộc.
“Tôi. . . . . .” - Lan Hâm Ân sửng sốt.
“Tám năm này đều là một mình anh chăm sóc nó, bất kể là uống sữa hay là thay tã, thậm chí là dẫn nó đi học, đi ra ngoài du lịch, là mẹ nó, chẳng lẽ
em không làm được chút chuyện cho nó sao? Thừa dịp bây giờ còn sớm, em
có thể gần gũi nó, bằng không chờ khi nó lớn hơn nữa dù em muốn gần gũi
nó, nó cũng sẽ không để ý tới em.” - Hắn cố ý nói nặng, chính là muốn cô dao động, cho dù làm cô ấy cảm thấy đau khổ, hắn cũng phải bức bách cô
ấy thêm nữa.
Lan Hâm Ân sững sờ ngước mắt lên nhìn cầu thang,
nhưng không có dũng khí bước đi. Cô sợ sệt không dám nhúc nhích, những
nghĩ tới đứa bé đáng yêu tiểu Phần khóc, cô thật sự không cách nào không để ý.
Chung Ly Minh Khiết nhìn cô từng bước lên lầu, môi mím chặt, đáy lòng vui vẻ cũng không dám phát ra tiếng.
Còn chưa biết thắng thua, nhưng nhìn trước mắt, giống như đã bắt đầu tốt lên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...