Trên đường quay trở về, Du An Kỳ hỏi An Nhiên đang ngồi khóc bên cạnh:
- An Nhiên, con kể cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh hai con lại bị bắt?
- Lúc đó ba Trương đang ở cùng với tụi con thì đi nghe điện thoại. Con... con thấy ở đằng kia có cầu trượt liền đến đó. Chơi được vài lần thì có một người đàn ông lạ mặt đi đến... híc... con.. con sợ quá nên chạy đi, nhưng bị ông ta bắt lại. Ông ta nói có người muốn gặp con, lúc ấy, anh hai cầm theo một cái cây chạy đến và liên tục đánh vào chân hắn. Hắn... hắn ngã xuống, anh hai kêu con bỏ chạy... đến khi con và ba Trương quay lại thì không còn thấy anh hai ở đó nữa.
- Mẹ... con xin lỗi, tất cả là tại con. Tại con nên anh hai mới bị kẻ xấu bắt cóc... huhuhu...
An Nhiên ngây thơ, nước mắt không kiềm được mà khóc. An Kỳ biết, chuyện này cũng không thể trách con bé. Cũng là do cô quá chủ quan trong việc bảo vệ con cái.
An Khải sau khi đánh tên lạ mặt kia thì bị hắn bịt thuốc mê và bất tỉnh. Cậu bị mang đến một nơi đầy xa lạ. Nói đúng hơn là bị nhốt ở một nơi đầy hoang vu, vắng vẻ. Cậu bé thấy tên bắt cóc mình đang ngồi gần đó và chơi điện thoại. Liếc sang thấy cậu đã tỉnh, hắn liền cao ngạo nói:
- Mày tỉnh rồi sao? Lẽ ra tao cũng không muốn bắt mày làm gì, nhưng mẹ mày lại làm chuyện khiến người ta phải căm ghét.
- Ông nói cái gì? Các người là ai? Muốn gì?
Trông An Khải không hề lo lắng hay sợ hãi thứ gì. Kẻ bắt cóc cậu liền đi đến, ngồi xuống kế bên và nói:
- Nhìn mày so với mấy đứa trẻ cùng tuổi bị bắt cóc khác thì mày có lẽ can đảm hơn nhiều đó nhóc.
- Nói đi, ông bắt cóc tôi vì mục đích gì? Nhưng theo tôi đoán, vụ bắt cóc này sẽ không phải vì muốn lấy tiền đâu, đúng không?
Thấy tên bắt cóc nhìn mình có chút kinh ngạc, An Khải dõng dạc nói tiếp:
- Nếu như là bắt cóc tống tiền thì ông đã gọi điện cho mẹ tôi từ lâu rồi. Cho nên theo tôi đoán, ông bắt cóc tôi là vì trả thù?
- Ha... mày thông minh thật đó. Nhưng mà, người muốn trả thù không phải là tao, mà là cấp trên của tao.
- Trả thù? Trả thù bằng cách nào? Giết tôi sao?
- Không. Là giết mẹ mày.
An Khải có chút kinh hãi. Rốt cuộc là người nào lại căm ghét mẹ của cậu đến vậy. Lát sau, sau khi ngồi suy nghĩ rất lâu về chuyện này, An Khải nói với tên bắt cóc:
- Tôi đói rồi, mau tìm thứ gì đó cho tôi ăn đi.
- Mày nghĩ tao sẽ cho mày ăn sao?
- Nếu muốn lợi dụng tôi để trả thù thì nhanh chóng tìm thức ăn đi.
An Khải không hề sợ gì, cậu la vào mặt tên bắt cóc khiến hắn tức giận và tìm các phòng khác xem có gì ăn hay không. Lợi dụng hắn đi và để điện thoại gần đó, An Khải lấy nó và thật may điện thoại hắn không có mật khẩu. Cậu không gọi cho An Kỳ là vì cậu biết tên bắt cóc sẽ không đi tìm thức ăn xa. An Khải đã gửi tin nhắn cho mẹ. Cậu hy vọng với tin nhắn này, cô và Trương Thần có thể tìm được mình.
Lúc này, Trương Thần và Du An Kỳ đang có mặt tại sở cảnh sát. An Nhiên đang kể lại sự việc cho cảnh sát nghe. Sau khi kể xong, An Kỳ đã gọi điện thoại cho Giang Hải, nhờ anh đưa cô bé quay trở về nhà. Những việc còn lại, để cho cô và Trương Thần cùng với cảnh sát giải quyết. Sau một hồi bàn bạc, cảnh sát hỏi:
- Đây có lẽ là vụ bắt cóc tống tiền.
- Không.
Trương Thần phủ định. Cảnh sát và An Kỳ cũng không hiểu rõ, liền hỏi:
- Trương tiên sinh, ý anh là gì?
- Đây rõ ràng không phải bắt cóc tống tiền. Nếu thật sự là vậy thì kẻ bắt cóc từ lâu đã gọi điện đến và yêu cầu chuẩn bị tiền rồi. Đằng này đã hơn nhiều giờ nhưng vẫn không thấy gì.
Anh vừa dứt lời, Du An Kỳ cũng đang ngầm suy nghĩ gì đó. Sau đó điện thoại cô liền kêu lên một tiếng. An Kỳ mở ra xem, cô kinh ngạc:
- Trương Thần.
Nghe cô gọi, anh lập tức quay sang. Có tin nhắn gửi đến cho cô. Nội dung tin nhắn chỉ có ba chữ: S.O.S. Cảnh sát cảm thấy khó hiểu liền cảm thán:
- S.O.S? Nghĩa là gì?
- Là tín hiệu cầu cứu được thế giới công nhận và sử dụng. Tin nhắn này nhất định là An Khải gửi đến.
Nghe Du An Kỳ giải thích. Cảnh sát xoay qua nói với các đồng nghiệp khác của mình:
- Lập tức tìm ra địa điểm gửi tin nhắn này, chúng ta chúng bị đi giải cứu con tin.
An Khải sau khi gửi tin nhắn, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Hy vọng người lớn sẽ nhanh chóng tìm ra địa điểm của mình. Ngay lúc này, tên bắt cóc quay lại. Thấy cậu cầm điện thoại của mình trên tay, liền hung hăng đi đến:
- Mày định làm gì? Báo tin hả?
- Không có, tôi chỉ xem xem mấy giờ rồi.
Hắn nhìn lại điện thoại, thấy có dòng tin nhắn S.O.S, liền tức giận và quay sang đánh cậu. Không chỉ bị đánh, hắn còn đẩy An Khải ngã, đập đầu xuống đất khiến đầu cậu chảy máu và ngất đi. Sau khi đánh xong, hắn liền nhận được điện thoại:
- Lập tức mang theo đứa nhỏ trốn đi.
Nghe vậy, biết được đã xảy ra chuyện không hay. Tên bắt cóc liền bế theo An Khải trên tay và mang theo con dao. Nhưng vừa bước ra bên ngoài, Trương Thần, Du An kỳ và các cảnh sát liền ào vào.
🎵background music🎵
Tuyết Quốc Viễn Phương - Na Anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...