Đèn xanh đã hiện lên, các xe dừng đèn đỏ cũng bắt đầu lăn bánh. Peter thấy Trương Thần chăm chú nhìn chiếc xe chạy phía trước và rẽ sang đường khác, thắc mắc hỏi anh:
- Trương tổng, có chuyện gì sao?
- Vừa rồi tôi thấy một người, rất giống cô ấy.
Vừa nói, tay anh vừa ấn nút đóng cửa, trở lại với vẻ lạnh lùng của mình.
Nghe vậy, Peter liền có chút buồn bã. Mấy năm nay anh luôn được Trương Thần phân phó việc tìm kiếm Du An Kỳ nhưng vẫn không có kết quả gì. Anh luôn tự trách mình, nếu như năm đó làm theo lời Trương Thần, kêu dừng chuyến bay thì có lẽ...
- Trương tổng, anh lại nhớ Du tiểu thư sao?
Anh không trả lời, nhưng cả hai cũng hiểu được đáp án. Peter nói với vẻ đầy ân hận:
- Tôi xin lỗi, nếu như năm đó tôi...
- Tôi biết mấy năm qua cậu luôn sống trong ân hận, nhưng đây cũng không phải lỗi của cậu.
- Cảm ơn Ngài, Trương tổng.
Peter nở nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng anh lúc này đã đỡ thấy nặng nề hơn trước. Song, Peter cũng nhanh chóng đưa anh quay trở về công ty.
Về An Kỳ, cô chạy đến một khu chung cư cao cấp. Giang Hải đã giúp cô chọn căn hộ, và cô cũng rất ưng ý với căn hộ mà anh đã chọn cho mình. Căn phòng rộng rãi, cô đi xung quanh phòng, sau đó biết được: từ cửa ra vào bước đến mười lăm bước có sofa và một chiếc bàn nhỏ. Ngang đó là một chiếc tivi lớn. Đi vài bước nữa và rẽ trái sẽ là phòng ngủ của cô. Kế bên phòng ngủ là phòng mà An Kỳ dùng để chứa quần áo của mình. Ngang phòng quần áo sẽ là nhà vệ sinh và nhà tắm. Đi thêm vài bước nữa sẽ đến nhà bếp.
Lát sau, nhân viên giúp An Kỳ mang hành lí vào phòng. Song, cô cũng nhanh chóng sắp xếp đồ của mình vào trong các phòng. Xong, cô mệt mỏi nằm trên chiếc giường ngủ đầy êm ái và thoải mái, thở phào. Nằm trên chiếc giường này, gợi cho cô nhớ đến chiếc giường ở biệt thự của Trương Thần. Nhớ năm đó, khi máy bay chuẩn bị bay, cả An Kỳ và Hà Hoa Tử đều cảm thấy có gì đó bất an trong lòng, liền không muốn đến New Zealand. Cả hai cô gái cũng nhanh chóng và cùng nhau quyết định sẽ đổi sang đến Los Angeles. Và chuyến bay của cô đã đổi hướng bay sang Los Angeles thay vì New Zealand. Và ở đây, cô cũng thuận lợi sinh hạ một cặp song sinh - An Khải và An Nhiên.
Sau khi đã nghỉ ngơi, An Kỳ đi đến gần sofa, ở đó có một tấm rèm lớn. Cô lấy tay mở rèm ra, ánh sáng từ bên ngoài làm cho nơi này thêm sáng sủa và ấm áp hơn khi nhận được ánh nắng mặt trời. Căn hộ này đặc biệt có một cửa kính lớn. Đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố F rộng lớn.
Đang đứng để hứng ánh sáng, An Kỳ nhận được cuộc gọi của Hà Hoa Tử, cô nhanh chóng nghe máy:
- Hà tỷ, em nghe đây.
- Em đến lâu chưa? Bọn nhóc đâu?
- Bọn nhỏ muốn sang nhà anh Giang Hải sống, nên tạm thời ở bên đó.
- Trở về đó thì hãy nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Còn nữa, có chuyện gì thì lập tức gọi ngay cho chị.
- Em biết rồi, chị cũng nghỉ ngơi đi.
An Kỳ đợi khi Hà Hoa Tử kết thúc cuộc gọi, cô mới cất điện thoại. Sau đó, cô đóng rèm lại và quay về phòng nghỉ ngơi. Chỉ định nằm một chút, không ngờ lại ngủ quên. Khi An Kỳ thức dậy cũng không còn sớm. Mở điện thoại lại thấy cuộc gọi của Giang Hải cách đây vài phút, cô nhanh chóng gọi lại.
- Em nghe đây, anh Giang Hải.
- Sao anh gọi em lại không nghe máy? Có chuyện gì sao?
- Em xin lỗi, do em ngủ quên. Nhưng anh gọi cho em có chuyện gì sao? Hay tụi nhỏ không nghe lời anh?
- Không phải, chúng rất ngoan. Chỉ là anh định hỏi em có cần mua thêm gì không?
An Kỳ suy nghĩ, thấy cũng có một vài món cô đang cần nên đồng ý.
- Được, vậy 30 phút nữa anh đến đón em, có được không?
- Đương nhiên là được.
Giang Hải vừa dứt lời, An Kỳ liền tắt máy. Cô chạy sang phòng để quần áo, chọn một bộ rồi đi vào nhà tắm. Sau khi tắm xong, An Kỳ vào phòng và trang điểm sao cho phù hợp với bộ đồ mà cô chọn rồi tùy tiện chọn đại một chiếc ví cầm tay.
An Kỳ đi xuống dưới sảnh đợi Giang Hải đến. Không lâu sau, xe anh đậu trước cửa chung cư, An Kỳ bước ra và lên xe. Từ lúc cô bước vào xe, Giang Hải không ngừng nhìn cô, An Kỳ liền quay sang hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì!
Nói rồi, mặt Giang Hải liền ửng đỏ.
An Khải và An Nhiên ngồi phía sau. Nhìn thấy mẹ mình, cô bé không khỏi thốt lên:
- Mẹ ơi, mẹ đẹp quá.
- Cảm ơn con gái.
Cô chọn cho mình một bộ jumpsuit không dây, ống quần dài và rộng, màu đen. Mái tóc xõa dài làm cô trông thêm nữ tính và có thêm sức quyến rũ. Chiếc ví cầm tay màu đen trùng với màu của bộ jumpsuit.
Giang Hải đưa An Kỳ đến trung tâm thương mại. Trong lúc cô đi mua đồ, anh đưa An Khải và An Nhiên đến khu vui chơi của trẻ em. Vài tiếng sau, sau khi An Kỳ mua đồ xong, cô nhận được cuộc gọi của Giang Hải:
- Em nghe đây, em đã mua xong hết rồi.
- Vậy em ngồi nghỉ mệt chút đi, anh sẽ đưa bọn trẻ đến chỗ của em.
- Dạ được.
Cuộc gọi vừa dứt, An Kỳ liền đi đụng trúng người ta, đồ của cô và người kia bị rơi xuống. Cả hai người đều khom người xuống nhặt chúng. Nhặt xong, An Kỳ đứng dậy và câu nói xin lỗi vừa dứt, cô đã đứng hình trông giây lát, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc lúc ấy. Người cô đụng phải không ai khác chính là Trương Thần. Nhìn thấy cô, anh cũng rất đỗi ngạc nhiên. Trương phu nhân nhờ anh đến mua giúp bà ít đồ, sau khi mua xong, chuẩn bị rời khỏi đây, không ngờ lại đụng phải An Kỳ.
Trương Thần vẫn còn rất ngạc nhiên. Hóa ra lúc sáng anh không hề nhìn nhầm. Người lái chiếc xe BMW 750Li chính là An Kỳ. Trương Thần lấy được ý thức, anh bước đến gần, định ôm lấy An Kỳ. Nhưng cô biết được liền lùi về sau, tránh né. Giọng đầy khách sáo, hỏi:
- Trương tiên sinh, đã lâu không gặp. Năm năm không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
🎵background music🎵
Người Qua Đường - A Hàm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...