Bác sĩ nói xong thì liền rời đi. An Kỳ nghe họ nói vậy, tâm cô như bị giết chết lần nữa. Đứa con mà cô trông ngóng, chờ đợi nó chào đời, đứa con mà cô muốn dõi theo sự trưởng thành của nó, nay đã không còn nữa. Cô đau khổ, cứ thế mà khóc đầy thương tâm. Trương Thần rất muốn an ủi, dỗ dành cô nhưng lại không thể... Anh biết bây giờ cô sẽ nghĩ anh là người giết chết đứa bé, những lời anh nói cũng chả có ích gì.
Anh lấy tay định đặt lên vai và tìm lời để an ủi, nhưng An Kỳ liền hất tay anh ra. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy căm phẫn, nói:
- Là anh hại chết con của tôi... là anh đã hại chết nó...
An Kỳ nhanh tay, bắt lấy con dao gần đó. Cô nhìn mũi dao nhọn, lòng cô cũng đang rất đau. Chỉ cần đâm nó vào tim, cô có thể gặp được con của mình. Chỉ cần nghĩ vậy thôi, tâm cô cũng đỡ đau một phần nào.
Thấy cô cầm dao đầy nguy hiểm, Trương Thần liền lo lắng nói:
- An Kỳ, em mau bỏ dao xuống...
Cả Trương phu nhân và Hà Hoa Tử cũng cảm thấy lo lắng, ra sức khuyên can An Kỳ:
- An Kỳ, con hãy mau bỏ dao xuống, nguy hiểm lắm...
- An Kỳ, nghe lời chị, em hãy mau bỏ dao xuống. Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Con em bây giờ đã không còn nữa... em không biết phải giải quyết như thế nào?
An Kỳ vẻ đầy đau khổ.
- Tuy đứa bé đó không còn nữa, nhưng tôi có thể giúp em có đứa bé khác. Nghe lời tôi, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Trương Thần đột nhiên nói ra những lời này làm cho An Kỳ đứng hình trong giây lát. Cũng nhanh chóng, cô lấy lại được tâm ý của mình. An Kỳ cười khổ, nói:
- Mẹ tôi mất rồi, ngay cả con tôi, anh cũng nhẫn tâm ra tay giết nó, còn nói sẽ giúp tôi có con. Tôi không cần... tôi chỉ cần đứa trẻ này thôi, tôi muốn đến gặp nó.
Du An Kỳ càng nói, cô càng gào hét lớn hơn. Dứt lời, trong phút chốc, cô giơ con dao đâm vào ngực mình. Cũng trong phút chốc, Trương Thần dùng tay của mình để ngăn cản cô. Tay anh bị con dao làm bị thương, không ngừng chảy máu, nhưng anh cũng không quên nói:
- Nếu em dám " đến gặp " đứa bé, tôi sẽ khiến cho nó hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Anh nói tiếp:
- Chỉ cần em bỏ con dao xuống và đừng bao giờ làm những chuyện gây tổn thương cho mình. Tôi hứa với em, tôi sẽ nghe theo em, làm theo tất cả mọi chuyện mà em muốn.
Lúc này, nghe anh nói vậy, An Kỳ cũng đã từ từ buông dao xuống. Cô cúi đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi, nói:
- Con... tôi muốn tìm con của tôi.
- Ngoài nó ra?
- Tự do. Tôi muốn tự do, tôi muốn rời khỏi anh.
An Kỳ vừa nói muốn rời khỏi Trương Thần, cô vừa ngẩng đầu lên nhưng cũng chẳng nhìn anh. Nghe điều kiện của cô, dù không muốn, dằn vặt với bản thân, thế nhưng anh vẫn miễn cưỡng đồng ý. Vì anh biết, chỉ cần cô không làm tổn thương bản thân, thì anh đã an tâm hơn phần nào. Hơn nữa, anh cũng có thể cho người theo dõi tình hình của An Kỳ rồi báo cáo lại cho anh. Nghĩ đến đây, Trương Thần liền đáp:
- Được, tôi đồng ý với em. Giờ thì nghe lời tôi, buông dao xuống.
Vừa nói, anh vừa lấy con dao ra khỏi tay cô. Lúc này, An Kỳ có chút thẩn thờ, hồn cô như phiêu diêu bên ngoài. Cô không thể nào ngừng nhớ đến con của mình, nước mắt cứ thể lăn dài trên má. Trương Thần thấy cô khóc, anh cũng thấy xót xa, bèn ôm lấy cô.
Trương phu nhân và Hà Hoa Tử cũng bị An Kỳ dọa đến một phen xanh mặt.
Du An Kỳ cũng đã trở nên bình tĩnh, trong phòng hiện tại có Hà Hoa Tử đang ở cùng với cô. Trương Thần lúc này đã ra bên ngoài. Anh đứng trầm ngâm, ngắm nhìn cảnh vật vào buổi tối. Đã lâu rồi anh chưa từng cảm thấy mọi thứ yên tĩnh đến vậy. Bất giác, anh lấy trong túi ra một bao thuốc và lấy điếu thuốc, hút. Trương phu nhân từ phía sau bước đến, chạm lấy vai anh. Trương Thần bất ngờ quay lại, thấy bà, anh kêu lên:
- Mẹ.
Bà nhìn anh, dịu dàng cười. Anh liền hỏi:
- Cô ấy thế nào rồi?
- Đã ổn định hơn rồi.
Nghe vậy, Trương Thần yên tâm hơn. Anh cúi đầu, hút một hơi khá dài rồi phả khói vào trong màn đêm. Trương phu nhân nhìn anh, giọng nói đầy ngạc nhiên nhưng cũng hơn buồn bã:
- Đã lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy con hút thuốc. Có lẽ gần đây nhất là năm năm trước.
- Con không ổn, đúng không?
Bà nhướng mài, hỏi Trương Thần. Anh quay sang nhìn bà, rồi phì cười đầy khó hiểu, nói:
- Vẫn là mẹ hiểu con.
Anh quay người, hai cùi tay tựa vào lan can. Ánh mắt anh hướng về phía phòng bệnh của An Kỳ, đầy chứa chan tình cảm và nuối tiếc:
- Tuy con không biết bản thân có yêu An Kỳ hay không, nhưng điều con muốn làm ngay lúc này chính là giữ cô ấy ở bên cạnh.
- Nếu con không yêu con bé, hãy để nó đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Con cũng thế, đừng để bản thân càng lún càng sâu.
Bà nói tiếp:
- Trên đời này, phàm là thứ chúng ta muốn lưu giữ thì lại càng khó níu giữ. Nhưng nếu như hai đứa là của nhau, ông trời nhất định sẽ có sắp xếp của mình.
Sau khi nói chuyện với Trương Thần, không lâu sau, anh nghe lời Trương phu nhân nên đã quay về biệt thự để nghỉ ngơi. Khi tận mắt nhìn anh lên xe và cho đến khi chiếc xe đã không còn trong tầm mắt của mình, Trương phu nhân mới yên tâm mà quay về phòng bệnh của Du An Kỳ.
Lúc này, Du An Kỳ đang bình thản đọc sách. Còn Hà Hoa Tử thì vừa lướt điện thoại, vừa suy ngẫm điều gì đó. Thấy bà vào, cả hai người đều đặt sách và điện thoại xuống. Hà Hoa Tử liền hỏi Trương phu nhân:
- Bác Trương, Trương Thần đã đi rồi sao?
Trương phu nhân lập tức gật đầu, thấy vậy, Du An Kỳ liền nhìn bà với ánh mắt và giọng nói đầy cảm kích:
- Cảm ơn mẹ đã giúp con.
🎵background music🎵
Thủ Vệ - Lâm Phong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...