Ngự Cảnh Nhạc lợi dụng lúc này lập tức mặc quần áo vào, chỉnh đốn lại nhan sắc. Trên người mặc một chiếc áo choàng nhỏ có lông tơ màu trắng, bên dưới mặc một cái quần đùi lông nhung màu đen từ lông thiên nga, lại thêm một đôi bốt màu đen cao quá gối. Mái tóc đen xõa ngang lưng, thẳng tắp đồng đều dài tới đầu gối. Trên gương mặt trắng nõn nạm một đôi mắt trong suốt như nước suối trên núi có thể nhìn thấy tận đáy, phấn hồng nhàn nhạt hiện ra, dưới chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn là hai cánh môi mềm mại mảnh mai như cánh hoa hồng, khiến người ta có cảm giác ngọt ngào mà không ngán.
"Ngự Cảnh tiểu thư.." Đường Thụy nhận điện thoại xong, vẻ mặt vô tội nhìn Ngự Cảnh Nhạc.
"Sao vậy? Người kia nói thế nào?" Ngự Cảnh Nhạc đưa lưng về phía Đường Thụy, cô vừa chuẩn bị cái túi da nhỏ trên giường vừa nói.
"Là.. là Thiên thiếu gia gọi tới."
Tuy đã đoán được đối phương là ai, nhưng sau khi nghe Đường Thụy nói, Ngự Cảnh Nhạc vẫn phản xạ có điều kiện như vừa đánh gãy một nhịp, tay chợt dừng lại.
Sau đó Đường Thụy nói: "Thiên thiếu gia nói.. nói.. lão gia đã phái người tới đón chị rồi.. Bữa tiệc tối nay.."
Còn chưa dứt lời đã thấy mặt Ngự Cảnh Nhàn không đổi sắc, cô vung cái ghế được nhập khẩu từ Pháp trong phòng lên, dùng sức hung hăng đập một nhát về hướng cửa sổ sát đất trong phòng mình..
Đường Thụy ở đây lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn.. Cô ấy không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình.. A, không.. Là tự mình đấu tranh một chút..
Sau đó Ngự Cảnh Nhạc lần lượt đổi hết các loại công cụ trong phòng để có thể nện cửa sổ, lại thêm mấy tiếng "loảng xoảng", cuối cùng thì cửa sổ sát đất cũng không chịu nổi đả kích "cách cách" một tiếng, nát thành một đống.
"Tiểu.. tiểu thư.." Đường Thụy ngẩn ra khẽ giật mình.
"Tô Hợp, chị sẽ bỏ nhà ra ngoài!"
Ngự Cảnh Nhạc chống nạnh hai tay, vất vả lưu loát lớn tiếng thở ra một hơi, sau đó quay người nhìn về phía Đường Thụy, lộ ra một nụ cười đã tính trước rồi lập tức nhảy xuống từ cửa sổ sát đất..
Bên tai còn vang lại tiếng trong veo của Ngự Cảnh Nhạc, Đường Thụy bị nụ cười kéo xuống kia làm sợ ngây người, cô ấy nghe Tô Hợp đã từng nói, nụ cười của tiểu thư đặc biệt rất đẹp, nhưng cũng đặc biệt nguy hiểm.. Đến hôm nay cô ấy mới có thể tận mắt nhìn thấy..
Đợi đến khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì tiếng chuông cảnh báo đã vang lên.
Đầu của cô ấy lập tức oanh một cái, cảm giác mê muội một hồi đột nhiên biến mất.. Cô ấy tỉnh táo lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cứ cho là hoa mắt đi.. Nếu để lão gia biết được tiểu thư rời nhà đi ngay trước mặt cô ấy thì đoán chừng cô ấy lại phải đổi việc làm..
Phải biết rằng, ngày 22 tháng 11, cái thời gian này đối với Ngự Cảnh Nhàn chính là bóng tối! Cô đã trải qua mười lần sống như vậy, đã đủ để cho ra kết luận, ngay lúc này chạy là thượng sách!
Quả thật, ban đầu ngày này cũng không có gì kinh khủng, có điều.. nó trở nên kinh khủng khi gắn với một người.
Thiên Sóc Nhất.
Người con trai kia!
Ngự Cảnh Nhạc nheo mắt lại, cô nhảy từ trên lầu xuống rơi chính xác vào cây hoa anh đào, thuận theo cái thân to lớn của cây hoa anh đào từng bước nhảy xuống đất. Lúc này đã có một đoàn cảnh vệ bao vây nhà cô lại. Ngự Cảnh Nhạc vô cùng đau đớn, sớm biết như vậy phải tháo cái hệ thống cảnh báo trong nhà rồi hẵng phá cửa sổ.. Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, hệ thống cảnh báo của "Dị Ngang" nếu dễ dàng tháo như vậy thì hoạt động sinh hoạt của cô cũng không có cảm giác an toàn rồi.
Dù sao bây giờ rời khỏi nơi này chính là chân lý!
Trong lòng vừa thầm nghĩ, lúc trước trong điện thoại Thiên Sóc Nhất có nói, lão gia đã phái người tới đón cô..
Hai con ngươi của cô nhíu lại, lần này sẽ là mấy người đây?
Cô nhẹ nhàng nhảy một cái, tiếp đất một cách thuận lợi, cô nhỏ nhắn nên không phát ra bất kỳ thanh âm khả nghi nào. Thậm chí cô còn muốn lau một chút nước mắt, tưởng ra khỏi nhà dễ dàng lắm hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...