Duẫn Lệ Na phát hiện ra bản thân cô ta đã vô tình tiết lộ nhiều tin tức, những thứ này vốn định mang xuống địa ngục, không ngờ lại nói ra với Lâm Tuyết.
"Cô dám moi lời tôi ư?" Mắt Duẫn Lệ Na lồi ra, đột nhiên thân thể nhấc lên, động tác và vẻ mặt kia giống y con rắn độc nằm trong vũng máu Lâm Tuyết từng thấy vào nhiều năm trước.
Lâm Tuyết thoát khỏi tập kích, không đợi Duẫn Lệ Na có thêm động tác, các cảnh vệ binh đã gắt gao ấn ngã cô ta xuống giường bệnh.
Lâm Tuyết lui ra sau một bước, cô lạnh lùng nhìn người đàn bà điên cuồng nọ lần cuối rồi xoay người.
Bùi Hồng Hiên đi tới, vươn tay nói với cô: "Cô rất tuyệt!"
Lâm Tuyết bắt tay ông ta, cũng không nói gì, lập tức đi về phía cửa.
Cửa phòng mở ra, cô bắt gặp Lương Tuấn Đào đang đứng ở đó, khuôn mặt lãnh trầm, trong đôi mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, thật lâu sau, Lâm Tuyết mở miệng trước, cô nói: "Thẩm vấn đã kết thúc, em không dùng hình cụ với cô ta!"
"..." Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào suýt nữa bị trật, chẳng lẽ cô cho rằng hắn cố tình chạy tới là vì sợ cô dùng hình cụ với Duẫn Lệ Na sao? Con mẹ nó chứ!
"Rất xin lỗi, " Giọng điệu Lâm Tuyết thản nhiên, thần sắc càng lạnh nhạt. "Phiền thủ trưởng tránh ra một chút, tôi muốn ra ngoài rồi!"
Thân thể to lớn vĩ đại của người đàn ông vẫn như núi chặn ở nơi đó không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú quả thực đen như đít nồi.
Rốt cuộc hắn muốn thế nào đây? Lâm Tuyết rất buồn bực, tính tình quật cường tiềm ẩn bên trong cũng bị hắn kích ra. Cô cứ như vậy không chút yếu thế mà đối diện với hắn, chẳng ai nhường ai!
Thật lâu sau, Lương Tuấn Đào mới trịnh trọng mở miệng: "Em đừng tin lời người phụ nữ kia nói, anh hoàn toàn không yêu cô ta!"
Hóa ra hắn biết toàn bộ quá trình thẩm vấn, Lâm Tuyết hiểu hắn nhất định đã quan sát theo dõi từ nơi kín đáo. Vậy cũng tốt, đỡ khiến cô tốn nước bọt giải thích mình không hề động vào Duẫn Lệ Na, tránh làm hắn lo lắng.
Yêu hay không yêu có quan hệ gì sao? Dù gì hắn và Duẫn Lệ Na đời này cũng hết cách tu thành chính quả, tạo hóa trêu ngươi! Khóe miệng Lâm Tuyết bắt đầu hé ra một tia vui vẻ như có như không: "Em cảm thấy tiếc thay cho hai người!"
Tiếc ư? Lương Tuấn Đào xúc động muốn chửi người. "Em tiếc cái gì?"
"Em tiếc gì cũng không quan trọng!" Lâm Tuyết lắc đầu, khóe miệng dắt lên giọng mỉa mai: "Không phải đều đã qua sao? Đã không còn bất cứ ý nghĩa nào cả!"
Nhẫn nại chịu đựng, cuối cùng Lương Tuấn Đào vẫn không nhịn xuống nổi, hắn không biết làm cách để có thể đập vỡ sự đạm mạc trên khuôn mặt cô, không biết rốt cuộc như thế nào mới có thể chạm tới nội tâm cô. Thật lâu sau, hắn mỉm cười chua sót, nhẹ giọng hỏi: "Em để ý ư? Em có quan tâm đến quãng thời gian đã qua giữa anh và Duẫn Lệ Na không?"
"Không quan tâm!" Lâm Tuyết trả lời không chút do dự!
"Ha!" Lương Tuấn Đào vỗ tay, khen ngợi nói: "Em thật mạnh mẽ!"
Nhìn kiểu gì vẻ mặt hắn cũng không giống như đang hài lòng, Lâm Tuyết cũng lười suy đoán về người đàn ông khó nắm bắt này, cô lạnh lùng hỏi lần nữa: "Thủ trưởng có thể tránh ra không? Tôi muốn ra ngoài!"
"Chờ một lát, chậm của em mấy phút thôi!" Lương Tuấn Đào đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại phòng Duẫn Lệ Na.
"Anh làm gì vậy?" Lâm Tuyết làm thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của hắn, cô thật không biết nói gì với người đàn ông ngang ngược bá đạo trước mặt mình.
"Đứng ở đây mà xem!" Lương Tuấn Đào buông cô ra, đồng thời rút một khẩu súng lục, "Ken két!" Hắn đẩy đạn lên, còn mở chốt.
"Đào Tử! Không được xúc động!" Bùi Hồng Hiên nhận ra ý đồ của Lương Tuấn Đào, ông ta mau chóng tiến lên cản hắn. Đáng tiếc, động tác của ông ta cũng nhanh nhưng kỹ thuật bắn súng của đối phương còn nhanh hơn.
Duẫn Lệ Na nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu thăm dò lần nữa, vừa quay mặt, chỉ nghe "Thu" một tiếng rất nhỏ, mi tâm cô ta nóng bỏng, đôi mắt tròn từ từ nhắm lại.
Kỹ thuật bắn của Lương Tuấn Đào độc nhất vô nhị, một phát bắn tới, ấn đường Duẫn Lệ Na liền có thêm một lỗ máu, máu tươi đỏ sẫm từ cái lỗ kia chảy xuống ngoằn ngoèo, cắt khuôn mặt xinh đẹp thành hai nửa, có vẻ quỷ dị mà dữ tợn.
Lâm Tuyết vươn tay che miệng, cảm thấy ghê tởm một hồi.
Người đàn bà đã tắt thở nằm bên giường, máu theo mặt cô ta từ từ nhỏ giọt xuống sàn nhà bóng loáng, từng giọt từng giọt... Nhìn mà thấy ghê người.
Cuối cùng con rắn độc giãy giụa trong vũng máu kia cũng bị Mạc Sở Hàn đập nát... Duẫn Lệ Na hấp hối nằm trên giường kết quả bị Lương Tuấn Đào một phát bắn chết tính mạng. Nhiều năm sau, Lâm Tuyết hồi tưởng lại cảnh này mới hiểu ra, giữa chốn u tối, dường như cô lúc nào cũng sẽ gắn bó keo sơn với hai người đàn ông ấy! Nghiệt duyên? Thiện duyên? Hoặc là số mệnh trong vòng luân hồi vô thường.
"Phịch!" Lương Tuấn Đào ném súng xuống sàn nhà, hắn nói với Bùi Hồng Hiên đang trợn mắt há mồm: "Chuyện này ông xem xét rồi lo liệu đi!"
Bùi Hồng Hiên tức giận đến mức nhíu mày, mắng: "Cậu càng ngày càng có năng lực hành động nhỉ!"
Không để ý đáp lại đối phương, Lương Tuấn Đào điềm nhiên như không mà trở cạnh Lâm Tuyết, hắn vươn tay giữ eo cô, nói: "Bà xã, đi thôi!"
Lâm Tuyết ngạc nhiên mở to mắt, cô không biết Lương Tuấn Đào làm như vậy rốt cuộc là muốn chứng minh điều gì! Chứng minh rằng hắn hoàn toàn không quan tâm tới Duẫn Lệ Na ư? Chứng minh hắn chưa bao giờ yêu Duẫn Lệ Na ư? Hay chứng minh người đàn bà dám chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì kết quả sẽ cực thảm?
Nhưng theo phát súng Lương Tuấn Đào bắn ra, tất cả ân oán tình thù giữa hắn và Duẫn Lệ Na đã hoàn toàn được giải quyết một cách dứt khoát gọn gàng!
Ô danh cũng tốt, nhất thời hồ đồ cũng được, ở trước mặt Lâm Tuyết, hắn cứng rắn loại bỏ người đàn bà muốn lấy mạng mình! Phương pháp hơi quá khích nhưng hữu hiệu.
Từ nay về sau, Lâm Tuyết sẽ không nghi ngờ việc hắn còn tồn tại tiếc nuối hay lưu luyến gì với Duẫn Lệ Na nữa không, lại càng không cho
cho rằng hắn cố ý chạy tới là vì lo cô sử dụng hình cụ với cô ta như suy đoán.
Trái tim phụ nữ đều rất chật hẹp, miệng cô nói không quan tâm, thật ra trong lòng để ý. Có lẽ Lương Tuấn Đào vậy là đủ hiểu cô rồi nên mới có thể đưa ra quyết định này trong nháy mắt!
Nhiều năm sau, Lâm Tuyết đem Mạc Sở Hàn và Lương Tuấn Đào xếp cùng một chỗ để so sánh, cuối cùng cũng hiểu được vì sao 10 năm tình cảm của mình và Mạc Sở Hàn không bằng ba tháng quen biết với Lương Tuấn Đào!
Bởi vì, Mạc Sở Hàn luôn dùng cái nhìn chúa tể đối với cô, đòi hỏi cô làm này làm kia vì hắn, đòi hỏi cô trung thành với hắn, dâng hiến và trả công.
Còn Lương Tuấn Đào thì dùng thái độ vợ chồng ngang hàng suy xét quan hệ giữa hắn và Lâm Tuyết, tích cực gạt bỏ bất cứ chướng ngại vật nào có thể ảnh hưởng đến sự hòa thuận của vợ chồng bọn họ. Khi cô mắc sai lầm, hắn có thể khách quan nhìn nhận vấn đề, hiểu rằng do cô sơ suất hoặc bất đắc dĩ. Khi bản thân hắn phạm sai lầm, hắn có thể chủ động thừa nhận, còn tích cực sửa chữa sai lầm, coi trọng tôn trọng bản thân của Lâm Tuyết.
Hơn nữa, trên lưng Mạc Sở Hàn đeo nhiều sứ mệnh quan trọng, tính cách của hắn rất cực đoan, thù hận khiến tâm lý hắn tràn ngập u ám đến nỗi biến thái vặn vẹo. hắn vĩnh viễn không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô, từ ngày hắn rời thủ đô, tình yêu của cô dành cho Mạc Sở Hàn cũng hoàn toàn biến mất, trở thành vật hi sinh bé nhỏ không đáng kể trên chiến trường kinh doanh.
Lương Tuấn Đào dương quan sang sảng, hắn là hóa thân của ánh sáng và chính nghĩa. Gia đình đầy đủ, thân phận cao quý khiến hắn tự tin lại khí thế, không nghi ngờ bậy bạ Lâm Tuyết. Phát sinh mâu thuẫn cũng sẽ lý trí giải quyết, hắn không quá để ý việc cô vừa làm khiến hắn đau lòng thất vọng. hắn hài hước, hắn thẳng thắn, rộng lượng, hắn đẹp trai gợi cảm… không chỗ nào không thể hiện rõ mị lực nam tính độc đáo của hắn.
Lâm Tuyết biết Lương Tuấn Đào không phải người đàn ông hoàn mỹ, thật ra cô cũng không phải người phụ nữ hoàn mỹ! trên thế giới này chưa bao giờ có ai hoàn mỹ, cái gọi là hoàn mỹ chẳng qua là trạng thái tạo ra ngẫu nhiên mà thôi.
không có người nào toàn vẹn, là con người đều sẽ phạm sai lầm, sửa chữa xong vẫn là đồng chí tốt! Mỗi khi Lương Tuấn Đào dùng giọng điệu trêu đùa nói những lời này, Lâm Tuyết đều nhịn không được mà mỉm cười.
Dần dà, trái tim cô gái dần dần bị hút vào, đây hoàn toàn là phản ứng bình thường phù hợp với thực tế của phụ nữ.
***
Sau khi Duẫn Lệ Na bị bắn gục, quân bộ bí mật tiến hành hỏa táng cô ta, cũng không ai truy cứu nguyên nhân cái chết. cô ta vốn là tử tù, các mức chỉ tiêu cơ thể cũng gần suy kiệt, một phát súng lấy mạng đối với cô ta mà nói ngược lại là một sự giải thoát!
Căn cứ vào câu trả lời thỏa đáng của Duẫn Lệ Na trước khi chết, quân bộ bắt được một tên tham quan bị Hoắc gia mua chuộc. Khi tiến hành thẩm vấn tên này, lại phát hiện một ít tin tức mới. Tóm lại, Lâm Tuyết đã hoàn toàn thành công khi thẩm vấn Duẫn Lệ Na, đạt được tin tức cực kỳ quan trọng, cô được các thủ trưởng quân đội thừa nhận và tán thưởng lần nữa.
Đối mặt với mũi nhọn dần được bộ lộ là Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào vốn muốn vững vàng nhưng cuối cùng có chút mất bình tĩnh. Nên khi lòng hắn thấp thỏm nói một câu bên tai Lâm Tuyết, liền khiến cô gái vui vẻ cười run rẩy cả người.
hắn nói: “Này, bà xã! Chờ khi em làm quan lớn, nhất định phải nhớ, không được bỏ rơi người chồng lấy nhau từ lúc túng khó này!”
Lâm Tuyết cười không ngừng, cũng không nói lời nào. Có lẽ người đàn ông này cứ cố tình chọc cô cười! cô không tin hắn sẽ lo lắng vấn đề ngây thơ nhàm chán này. đi theo đại tá trẻ tuổi như mặt trời ban trưa này, quả thực tình địch ở khắp nơi, phóng tầm mắt đều là những cái nhìn hâm mộ ghen tỵ, theo lý phải là Lâm Tuyết cả ngày ghé vào tai hắn nói thầm những lời này chứ, hiện giờ trái ngược, trực giác của cô bảo rằng hắn đang nói giỡn!
“Cười gì? Ông xã đang nghiêm chỉnh nói với em đó!” Lương lưu manh áp cô lên giường lớn, cười tà bắt đầu thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng.
“…” Miệng nói nghiêm chỉnh, việc hắn đang làm là đứng đắn sao? Lâm Tuyết tỏ ra bất đắc dĩ!
Nhưng không biết vì sao, đêm nay thân thể cô không hề bài xích sự gần gũi của hắn, cùng hắn phối hợp cũng không còn cứng ngắc nữa.
Tiếng ngâm nga nhỏ vụn tràn ra cánh môi, Lâm Tuyết không khỏi ôm chặt người đàn ông bên trên, cùng hắn cộng phó ô sơn, cùng tận hưởng vân vũ chi hoan!
sự việc từ nay về sau cũng không ai nói chính xác được, ít nhất lửa nóng trước mắt là chân thật, hắn si mê quyến luyến Lâm Tuyết là chân thật!
Từ sau tai nạn xe, Lương Thiên Dật không tổ chức sinh nhật nữa nhưng năm nay anh ta lại đồng ý thiết yến tại nhà. Đương nhiên, trước tiệc sinh nhật, anh ta không cần xuống lầu!
Vợ chồng Lương gia hiểu tâm tình con trai, biết con mình không muốn bày thân thể tàn tật ra nên cũng không ép buộc. Nhưng việc con trai đồng ý tổ chức sinh nhật đã khiến bọn họ rất vui mừng, ít nhất anh ta không còn bài xích quan hệ với bên ngoài nữa.
Nhưng đợi hai người hiểu được mục đích thực sự của Lương Thiên Dật, chỉ sợ không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
10h sáng, khách khứa nườm nượp đến dự. Lương Thiên Dật mấy lần đẩy xe lăn đến trước cửa sổ quan sát, trong đám khách không ngừng lui tới vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng nhỏ xinh dịu dàng của Vân Đóa.
Mấy ngày nay quả thực anh ta trông mong cô bé đến mòn con mắt, nhưng Vân Đóa như hoàn toàn quên mất người đàn ông này, cô không hề xuất hiện!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Trong lòng Lương Thiên Dật nóng như lửa đốt, lại không thể nói với người khác, buồn bực phiền não suýt nữa thì sinh bệnh.
Vất vả lắm mới đến sinh nhật mình, anh ta đã thiết kế một tiệp mời đặc biệt, bề ngoài thoạt nhìn không có gì khác so với những tấm thiệp kia nhưng bên trong là một bức tranh bằng than anh ta tự họa, đề bài thơ nhỏ mịt mờ, mông mông lung lung mà bày tỏ nỗi nhớ của anh ta đối với Vân Đóa, hy vọng trong sinh nhật mình, anh ta được thấy cô xuất hiện.
Mặt sau bài thơ nhỏ viết một câu bằng bút máy: trước 12h trưa mai để tôi thấy cô, nếu không đời này cô cũng đừng xuất hiện nữa! Lạc khoản là con dấu anh ta thường dùng khi vẽ tranh. (lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh)
Lương Thiên Dật đặc biệt dặn Trương quản gia đích thân mang thiệp mời tới đưa tận tay Vân Đóa, không được nhờ người khác chuyển giao, anh ta sợ khâu trung gian sẽ mắc sai lầm.
Thời điểm Trương quản gia trở về, ông nói rất chắc chắn rằng mình đã tận mắt thấy Vân Đóa nhận thiệp, còn nói lời cám ơn.
Lương Thiên Dật vội vàng hỏi: "Cô ta thế nào? Mấy ngày nay có phải bị bệnh không?"
"Không đâu!" Trương quản gia lắc đầu, đáp đúng sự thực: "Cô ấy có vẻ rất hoạt bát, tinh thần cũng tốt lắm, còn cám ơn tôi! Nhưng. . ."
"Nhưng cái gì?" Lương Thiên Dật nhíu mi hỏi, có phải giở tính trẻ con trêu chọc anh ta không?
"Sau khi cô ấy xem xong thiệp mời lại hỏi tôi đại thiếu gia là ai!" Trương quản gia suy đoán: "Không phải cô ấy và đại thiếu gia đang giận hờn nhau chứ?"
Vân Đóa lại có thể hỏi anh ta là ai? Khoa trương vậy sao? Cô bé và anh ta đang giận hờn ư? Lương Thiên Dật nổi giận, anh ta bực tức nói: "Không cần để ý đến cô ta nữa, yêu thì tới, không đến thì dẹp! Vừa lúc tôi thấy chán cô ta vì phiền phức kịch liệt, từ này về sau không gặp càng yên tĩnh!"
*
Do quân vụ thật sự quá bận rộn, chờ khi hai người trở về Lương gia đã là gần trưa. Trong nhà tân khách ngồi đầy, thấy hai người cùng về, họ vội vã đứng lên, lớn tiếng ân cần thăm hỏi.
Không thể thiếu một hồi xã giao, Lâm Tuyết theo cạnh Lương Tuấn Đào, nghe hắn giới thiệu những vị quan lại muôn hình muôn vẻ trong quân giới, còn cả những người nổi tiếng trong thương giới, cô đều mỉm cười đối mặt, thật ra sau khi gặp xong thì hoàn toàn không nhớ nổi mấy khuôn mặt tràn đầy nụ cười kia có gì khác nhau.
Rõ ràng là tiệc sinh nhật Lương đại thiếu gia nhưng lại giống như chúc mừng Lương nhị thiếu, người người thổi phồng công trạng vĩ đại của hắn, tiếng tán dương a dua không dứt bên tai. Mọi người đều nịnh bợ hợp với thực tế, 2 năm gần đây, Lương đại thiếu hoàn toàn hờ hững với thế nhân. Lương nhị thiếu lại một bước lên mây như mặt trời ban trưa. Nói là tới tham dự tiệc sinh nhật của đại thiếu, thật ra tất cả bọn họ đều muốn mượn cơ hội này để tăng thêm giao tình và quen biết với nhị thiếu mà thôi.
Khách mời đến chúc mừng có Bộ trưởng ngoại giao Thẩm Cẩm Xương, ông ta còn mang theo con gái yêu Thẩm Doanh Doanh.
Thấy Lương Tuấn Đào, Thẩm Doanh Doanh như con bướm lập tức không tự chủ được mà nhào về phía trước, cô ta sung sướng gọi: "Lương ca ca, đã lâu không gặp anh rồi!"
Lương Tuấn Đào ừ một tiếng, hắn vội kéo Lâm Tuyết vào lòng, tỏ ra mình là người đã có vợ, hy vọng Thẩm Doanh Doanh nhìn mà dừng lại, đừng tiếp tục lao về phía trước. "Lần trước xử phạt thế nào? Cô vẫn ở lại trong bộ đội sao?"
Nghe Lương Tuấn Đào nhắc tới việc này, Thẩm Doanh Doanh bắt đầu mở miệng, ủy khuất muốn khóc: "Đều do người đàn bà Hoàng Y Na kia phá hư, hãm hại em, Lương ca ca, em vô tội, mong anh đừng giận em!"
"Tôi giận dữ với cô để làm chi?" Lương Tuấn Đào bật cười, thấy hai mắt Thẩm Doanh Doanh đẫm lệ mịt mù, cô ta lại muốn dựa sát về phía trước, hắn nói tiếp: "Dù sao mỗi lần cô gặp rắc rối đều có ba ba cô thu dọn cục diện rối rắm, lại không ngại cản trở việc của tôi!"
Xem ra lần này vẫn là nhờ quan hệ quân đội của Thẩm Cẩm Xương bảo vệ được Thẩm Doanh Doanh, thật sự không dễ dàng gì! Nếu cô ta không quý trọng cơ hội này, lần sau tiếp tục phạm sai lầm, phỏng chừng bản lĩnh của Thẩm Cẩm Xương có lớn cũng không giữ nổi cô ta!
Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết thân mật gắn bó tựa sát nhau, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của mình, Thẩm Doanh Doanh lớn tiếng khóc lên lần nữa.
"Ơ kìa, con lại khóc cái gì?" Thẩm Cẩm Xương thực sự không biết phải làm sao với đứa con gái bảo bối này, hôm nay cô ta ầm ĩ muốn cùng ông ta đến Lương gia tham dự tiệc sinh nhật của Lương đại thiếu, ông ta biết thực tế con gái mình đến đây là vì Lương nhị thiếu. Hiện tại thấy Lương lão nhị và bà xã ân ái, Thẩm Doanh Doanh lại khóc lóc nỉ non trước mặt mọi người, bộ dạng oán phụ bị vứt bỏ này. . . Thật khiến ông ta mất mặt.
Toàn bộ thủ đô, có người nào không biết con gái Thẩm Cẩm Xương yêu đơn phương Lương nhị thiếu chứ? Yêu thương nhung nhớ đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, quả thực trở thành trò cười trà dư tửu hậu cho giới thượng lưu.
Lưu Mỹ Quân vội nói: "Có phải Doanh Doanh không thoải mái ở đâu không? Ông mau dẫn con bé qua phòng trà bên kia, tôi bảo bác sĩ gia đình đến xem cho con bé chút!"
Vừa lúc mượn lời Lưu Mỹ Quân làm nấc thang thối lui, Thẩm Cẩm Xương nhanh chóng kéo con gái bảo bối của mình rời khỏi phòng khách, dọc đường đi còn nghe thấy tiếng cười nhạo vụn vặn có ý trêu tức: "Bộ trưởng Thẩm, có phải lệnh viện mắc bệnh tương tư rồi không? Ha ha, bệnh tương tư chẳng sao đâu, tương tư đơn phương mới khó trị a!"
Cha con họ Thẩm giả vờ như không nghe thấy những thứ chế giễu kia, cả hai nhanh chóng chạy trối chết.
Lâm Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc ồn ào, quét mắt một lần cũng không phát hiện ra bóng dáng Lương Thiên Dật đâu, đoán chừng anh ta vẫn trốn trên lầu. Thấy việc xã giao có vẻ được rồi, cô lặng lẽ kéo Lương Tuấn Đào, thấp giọng nói: "Còn chưa tặng quà cho anh cả đấy!"
"Ờ!" Lương Tuấn Đào gật đầu tỏ ra đã hiểu, hắn lên tiếng chào hỏi tân khách, giải thích: "Tôi lên lầu gặp người được chúc thọ hôm nay, có gì chậm trễ xin chư vị bỏ qua cho!"
Lưu Mỹ Quân liền nói: "Mau đi đi! Nơi này có mẹ và ba con tiếp đón rồi! Mau xuống dùng cơm nha!"
"Con biết rồi!" Lương Tuấn Đào kéo tay Lâm Tuyết, hai người sóng vai cùng bước lên lầu.
Dáng vẻ thân mật ăn ý kia khiến rất nhiều người ao ước, may mà Thẩm Doanh Doanh bị ba cô ta lôi đi rồi, bằng không lại muốn khóc.
*
Khi lên lầu, Lâm Tuyết nhịn không được hỏi: "Vì sao ông nội không tới tham dự sinh nhật của anh cả vậy?"
"Ông nội thích yên tĩnh, cũng không tham gia loại xã giao này! Hơn nữa, ông quen ở quân khu, trừ trường hợp thập phần trọng đại, ông thường không về nhà!" Lương Tuấn Đào nói tới đây dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, khi chúng ta kết hôn, ông chắc chắn sẽ tới!"
Trên lầu hai, không cần hỏi cũng có thể đoán được Lương Thiên Dật đang ở phòng vẽ tranh. Gõ cửa, không nghe thấy bên trong nói mời vào, Lương Tuấn Đào cứ đẩy cửa đi vào. Lúc tâm tình anh trai hắn không tốt thường như vậy, dù có phá cửa anh ta cũng chẳng quan tâm!
Lương Thiên Dật đang ngồi ngẩn người trước giá vẽ, mặt vải vẽ tranh sơn dầu trước mặt trống trơn, anh ta cầm bút vẽ, hai hàng lông mày nhíu lại, xem ra cực kì rối rắm.
"Đại ca, sinh nhật vui vẻ!" Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cùng tiến lên tặng quà sinh nhật.
Lương Tuấn Đào tặng một bộ bút vẽ nhập khẩu sa hoa, còn cả màu vẽ, Lâm Tuyết thì tặng chiếc kẹp cà vạt nạm kim cương đã nhiều lần trắc trở suýt bị Mạc Sở Hàn giẫm lên.
Lương Thiên Dật hoàn toàn không nhìn quà tặng của hai bọn họ, anh ta quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng đột nhiên sáng rọi, nhưng chỉ là sự phẫn nộ.
Lâm Tuyết thấy cái nhìn của đối phương tràn ngập lửa giận hừng hực với mình, cô không khỏi khó hiểu. "Đại ca. . . Anh không thích quà em tặng ư?"
Lương Thiên Dật ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa nhìn đến quà tặng của cô, nhưng lại tức tối lườm cô, khi mở miệng gần như là nghiến răng nghiến lợi rống giận: "Ngày đó rốt cuộc cô đã nói gì với Vân Đóa hả?"
Lâm Tuyết lui về phía sau một bước, cô có chút luống cuống lo sợ không yên. Lương Tuấn Đào vội kéo cô, đưa thân thể mềm mại vào vòng tay mạnh mẽ của mình, ý bảo cô không cần sợ hãi. Sau đó, hắn mới hướng ánh mắt không vui về phía Lương Thiên Dật, kháng nghị: "Anh gào lên với cô ấy làm chi? Cô ấy không phải Lâm Á Linh nhé!"
"Mặc kệ cô ta là ai?" Lương Thiên Dật quá phẫn nộ rồi, anh ta đẩy xe lăn, xoay người tiếp tục chất vấn Lâm Tuyết: "Ngày đó, Vân Đóa khóc ở cửa, rõ ràng tôi thấy cô lại gần, còn nói chuyện với cô ấy trong chốc lát, sau đó cô ấy liền đi theo cô! Từ đó Vân Đóa không tới tìm tôi nữa! Chắc chắn cô đã nói bậy với cô ấy, bằng không sao cô ấy lại không để ý đến tôi?"
". . ." Quả thực Lâm Tuyết cũng không biết nên nói gì thì tốt, người đàn ông này . . . quá tồi tệ rồi! Biết rõ Vân Đóa ngồi ở cửa nhà mình khóc đến mức đau long, anh ta không quan tâm không hỏi han, cô khuyên cô bé rời đi anh ta còn không vui, bây giờ người ta đau lòng không tới, anh ta lại nhớ thương! Đây chẳng lẽ chính là dắt không đi đánh đi trong truyền thuyết sao?
"Chẳng phải anh ghét Vân Đóa, không thích gặp cô ta à?" Lương Tuấn Đào tỏ vẻ không cách nào hiểu nổi lửa giận của anh trai hắn từ đâu mà đến. "Cô ta không đến anh hẳn nên cao hứng mới đúng, cái cô bé kia luôn khóc khóc khóc, thấy mà phiền!"
"Câm miệng!" Lương Thiên Dật chỉ vào cửa ra vào, nói với em trai mình: "Cậu cút đi!"
Đại khái là chưa từng thấy anh trai hầm hầm giận dữ với mình như vậy, Lương lão nhị phẫn nộ rồi đau lòng, hắn kéo Lâm Tuyết, nói: "Đừng ở đây tìm mất mặt nữa, nếu thấy không vừa mắt, chúng ta mau tự động biến mất đừng cản trở tầm mắt anh ta!"
Lâm Tuyết nhẹ nhàng kéo Lương Tuấn Đào một hồi, ý bảo hắn đừng hờn dỗi Lương Thiên Dật. Thấy hai anh em không để ý lẫn nhau, chẳng ai nhìn ai, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Một lúc lâu sau, cô mới phá vỡ sự im lặng bế tắc, Lâm Tuyết nói với Lương Thiên Dật: "Anh đối xử với Vân Đóa như vậy, con bé rất đau lòng! Ngày đó nó nói với em sau này sẽ không bao giờ tới tìm anh nữa, vì con bé cảm thấy anh chán ghét nó, gặp nó tâm tình liền không tốt, nó sợ ảnh hưởng đến thân thể sức khỏe của anh!"
". . ." Cái gì? Vân Đóa vì sợ anh ta gặp cô bé mà tâm tình không tốt nên mới không đến! Nhưng… rõ ràng anh ta bảo Trương quản gia gửi thiệp mời mình tự tay chấp bút, sao cô lại hỏi Lương đại thiếu gia là ai? Đây không phải là hờn dỗi anh ta ư!
“Là bạn của Vân Đóa, em nhất định phải khuyên nhủ con bé vài câu! Bảo con bé không cần chà đạp thân thể mình như vậy, nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay con bé! Con bé yêu anh lâu như vậy, em khuyên không chỉ một lần, không có khả năng lần này đột nhiên nó chợt nghe lời em! Mấu chốt vẫn là tự con bé đã nghĩ thông suốt rồi!” Ngược lại, Lâm Tuyết cảm thấy đây không phải là chuyện xấu! Bất luận là với Vân Đóa hay với Lương Thiên Dật mà nói, từ bỏ phần tình cảm đã thay đổi này đều là sự giải thoát! Còn tiếp tục như vậy, đối với Vân Đóa là sự tra tấn tàn nhẫn, đoán chừng với Lương Thiên Dật sẽ chỉ khiến tâm lý anh ta càng vặn vẹo hơn.
Lương Thiên Dật thấy Lâm Tuyết nói rất có đạo lý. Đúng vậy, do bản thân Vân Đóa đã nghĩ thông suốt rồi tự quyết định từ bỏ anh ta! Trong lòng đau xót, anh ta cười nói tự giễu: “Đúng vậy! Tôi là phế nhân không thể ra khỏi cửa, cả ngày ngồi trên xe lăn, còn có gì đáng giá để mong cô ấy kề cận bên mình chứ? Ha ha… Là tôi đề cao bản thân mình quá! Như vậy tốt rồi, đến khi chết già cũng không gặp lại, coi như chưa từng quen biết!”
***
Trời có mây gió bất ngờ, thế sự vô thường khó liệu, không ai nghĩ tới ban ngày vui mừng hạnh phúc, buổi tối lại thay đổi bất ngờ.
Vào lúc rạng sáng, nhận được điện thoại Lương Bội Văn gọi tới, cả nhà nhất thời đều nổ tung.
Do cơ tim tắc nghẽn, Lương lão gia được đưa vào bệnh viện cấp cứu vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tin tức truyền đến, quả là sấm sét giữa trời quang.
Người một nhà mau chóng rời giường, hỏa tốc chạy tới bệnh viện. trên đường đi, Lương Tuấn Đào gọi điện cho bác hắn, nghe thấy giọng nói Lương Bội Văn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Cơ tim tắc nghẽn nghiêm trọng, tình hình rất không tốt!” Lương Bội Văn hẳn đã khóc, khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi.
Trong mắt Lương Tuấn Đào xuất hiện nước mắt, yết hầu lên xuống, hắn nghẹn ngào không nói gì.
Lâm Tuyết nắm chặt tay hắn, cô an ủi: “Anh cần bình tĩnh, anh là trụ cột trong nhà, thời điểm này anh rơi nước mắt sẽ làm mọi người kích động luống cuống hơn!”
Thấy Lâm Tuyết nói có đạo lý, Lương Tuấn Đào nhanh chóng lau khô nước mắt, gật gật đầu, im lặng không nói gì.
***
Đến bệnh viện, mặc dù là đêm khuya, nhưng trong hành lang vẫn thấy nhân viên y tế, còn cả lãnh đạo quân bộ và chiến sĩ vũ trang… Ai nấy đều vội vã, sắc mặt ngưng trọng vào vào ra ra.
Lương Đống là lãnh đạo lâu năm của quân bộ, bệnh tình ông đột ngột nguy kịch kéo theo sự quan tâm của rất nhiều người. Đêm khuya chỗ này của bệnh viện quân khu vẫn đông như trẩy hội.
Người một nhà xuống xe, hỏa tốc chạy tới phòng cấp cứu, chỉ thấy phòng cấp cứu sáng đèn, bên trong đang khẩn trương tiến hành công tác cứu người.
Ba người nhà họ Lưu đứng ngoài cửa, Lương Bội Văn mặc áo khoác quân y, bà tựa đầu lên vai chồng là Lưu Vận Ngô mà khóc nức nở, Lưu Dương ở bên cạnh đang khuyên giải an ủi mẹ mình.
Lương Tuấn Đào cùng người nhà lại gần, hắn trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”
Lưu Dương lắc đầu, nói: “đang cứu chữa!”
Lâm Tuyết tiến nhanh tới một bước, cô nói với Lâm Bội Văn: “Bác à, bác đừng buồn! Chưa rõ tình hình ông nội, chúng ta càng cần bình tĩnh, không thể rối loạn trận tuyến!”
Sau một hồi được Lâm Tuyết khuyên giải an ủi, Lương Bội Văn lau khô nước mắt, bà ngẩng đầu, cầm tay Lâm Tuyết, đồng thời ngồi xuống dãy ghế bên cạnh.
Lưu Dương lén quan sát Lâm Tuyết vài lần, phát hiện Lương Tuấn Đào đang giương mắt hổ trừng mình, anh ta vội thu hồi tầm mắt.
Được tin, cán bộ cấp lãnh đạo cùng chiến hữu đồng nghiệp tới liền không dứt, Lương Tuấn Đào theo cha hắn tiếp đón những người đến thăm viếng này nên không thể nhìn chằm chằm vào Lưu Dương nữa.
Thừa dịp Lương Tuấn Đào bận rộn xã giao với những người tới hỏi thăm, Lưu Dương lặng lẽ đi đến cạnh Lâm Tuyết, ngồi xuống nói với cô: “Nghe nói gần đây cô thăng chức rồi!”
Lâm Tuyết giả vờ không nghe thấy, cô chỉ thấp giọng trấn an Lương Bội Văn, cũng không để ý đáp lời Lưu Dương đang bắt chuyện.
Bị mất mặt nhưng Lưu Dương chưa từng từ bỏ ý định, anh ta nghiêng người sát vào dò xét, nói: “Tôi và Đồng Đồng chia tay rồi!”
Rốt cuộc Lâm Tuyết cũng quay đầu lại nhìn anh ta, thấy ánh mắt đối phương có chút chờ mong. cô trừng Lưu Dương một cái, nói: “Tôi thấy vui cho Đồng Đồng!”
Lưu Dương cũng biết bản thân không có thuốc chữa! Biết rõ sự lưu luyến si mê dành cho cô không có kết quả, nhưng anh ta không thể khống chế chính mình đừng nghĩ về cô nữa. Anh ta nhịn không được tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Vậy còn cô? Có vui vẻ không?”
Lâm Tuyết vẫn không trả lời, chỉ thấy Lưu Vận Ngô qua đây. Ông ta dứt khoát véo tai con trai mình, kéo anh ta rời khỏi chỗ sát gần Lâm Tuyết.
"Tiểu tử thối, xem ra lần trước đánh mày một trận còn chưa đủ nhớ! Quên cha mày dạy mày thế nào rồi à?" Lưu Vận Ngô đánh vào mông Lưu Dương 1 cái, nói: "Nếu không phải thấy tâm tình của mẹ mày không tốt, tao không thể không tiếp tục đánh mày!"
Lưu Dương phẫn nộ đứng ở một bên, không tiếp tục hé răng nữa.
Như thế này, Lương Tuấn Đào đã lại qua đây rồi! Hắn thu hết vào tầm mắt một màn vừa rồi, nhưng do bị những người tới thăm dây dưa nên chưa thoát thân được mà thôi. Chờ khi rảnh rỗi, hắn đi nhanh đến ngồi cạnh Lâm Tuyết, nhìn về phía Lưu Dương thị uy.
Lưu Dương bĩu môi, trong lòng bất mãn oán thầm: cần phải vậy sao? Cứ như tôi sẽ cướp người ngay ấy! Chung quanh còn nhiều thủ trưởng lãnh đạo ngồi như vậy, anh không sợ bị người ta chê cười là mê đắm bà xã à!
Lâm Tuyết và Lưu Mỹ Quân chưa bao giờ có tiếng nói chung, nhưng với Lương Bội Văn thì tiếng nói lại cực kì có trọng lượng, hai người tính cách hợp nhau, lời nói hàm súc cử chỉ văn nhã, nhìn đối phương mà trong lòng nhịn không được thở dài. Người này nghĩ: sao mình không có bà mẹ chồng như vậy nhỉ? Người kia nghĩ: nếu có thể có cô con dâu như vậy thì tốt rồi!
Chuyện trên thế gian tám chín phần mười không như ý chính là đạo lý này! Ông trời rất công bằng, sẽ không an bài tất cả chuyện tốt trên thân một người.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, theo từng giây từng phút trôi qua, khủng hoảng trong lòng mọi người cũng tăng lên. Đối với người già đang gần đất xa trời mà nói, việc ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy cũng không phải dấu hiệu tốt.
Rạng sáng lúc 2h, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, chưa đợi Phó viện trưởng Lương Bội Văn mở miệng hỏi liền tuyên bố với những người chờ đợi bên ngoài: "Tạm thời đã bảo vệ được tính mạng của lão thủ trưởng!"
Tất cả mọi người lặng lẽ thở ra, nhưng không hề xem nhẹ hai chữ "tạm thời" kia . An toàn chỉ là tạm thời, không biết khi nào sẽ gặp nguy hiểm.
Lương Bội Văn nói với bác sĩ chủ trị: "Rốt cuộc là thế nào? Anh nói đi! Đợi hai ba tiếng ở đây đều là người thân của ba tôi! Bất kể là thân nhân, bạn bè hay lão chiến hữu, cấp dưới cũ, trong lòng bọn họ đều nóng như lửa đốt, cấp tốc muốn biết tình hình ba tôi!"
Bác sĩ gật gật đầu, chung quanh đây có lẽ được hơn hai mươi người, mỗi vị kia đều có quan hệ không tầm thường với lão thủ trưởng bên trong. Anh ta cung kính khom người, giọng nói tiếp tục ngưng trọng: "Tôi sẽ nói thật, tình hình của lão thủ trưởng rất không lạc quan!"
Những lời này chưa rõ ràng, không ai nói chuyện, họ lẳng lặng chờ bác sĩ nói tiếp.
"Cơ tim tắc nghẽn nghiêm trọng, sau khi cấp cứu, tinh mạng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng . . ." Bác sĩ dừng một chút, để mọi người có thời gian chuẩn bị tiếp nhận, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng ... trái tim lão thủ trưởng đã sắp hỏng rồi, không biết lúc nào sẽ ngừng đập. Hơn nữa toàn bộ nội tạng khí quan đều xuất hiện bệnh phù và suy kiệt ở mức độ khác nhau, phẫu thuật gì cũng đều mang tính phiêu lưu, trái tim tạm thời không thể nối mạch máu, cần mời chuyên gia uy tín trong và ngoài nước tới hội chẩn để quyết định phương án trị liệu cụ thể tiếp theo!"
Tin tức này thật đáng sợ, khiến tất cả mọi người ngây người. Thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Lương Tuấn Đào: "Ông nội tôi đã tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa đâu!" Bác sĩ đáp: "Ông cụ vẫn đang hôn mê, phỏng chừng đến giữa buổi trưa có thể hồi tỉnh trong chốc lát!"
*
Lương Đống được đưa vào phòng bệnh cách ly, mọi người đứng ở ngoài cửa chỉ có thể nhìn ông cụ hôn mê sâu qua kính thủy tinh.
Đến 4h sáng, đa số người đến quan sát đều rời đi rồi, mấy vị lãnh đạo không muốn rời đi cũng bị người nhà và cấp dưới khuyên nhủ kéo đi, trong đó Lãnh Lệnh Huy là một ví dụ.
Lãnh lão gia tuổi tác đã cao, căn bản không thể thức đêm. Vài thuộc cấp dưới quyền cùng hai người con trai, hai người cháu của ông lão đã mạnh mẽ lôi ông đi. Trước khi đi, Lãnh lão gia vỗ vỗ vai Lương Trọng Toàn an ủi, còn ôm Lương Tuấn Đào rồi mới chảy nước mắt rời đi.
Còn lại mấy người, cuối cùng Lưu Mỹ Quân cũng chống đỡ không nổi, bà ta nói với Lương Trọng Toàn: "Em choáng đầu quá!"
Lương Trọng Toàn nói với Lâm Tuyết: "Con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi đi! Ba và Tuấn Đào ở trong này là được rồi!"
Lâm Á Linh ở nhà phụ trách chăm sóc Lương Thiên Dật nên không đến. Nếu bảo cô ta tới, phỏng chừng cũng sẽ la hét chịu không nổi.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Lâm Tuyết nói với Lương Trọng Toàn: "Để cảnh vệ binh đưa mẹ về nhà vậy, con muốn ở trong này đợi ông nội tỉnh lại."
Lưu Mỹ Quân nhất thời không biết để mặt mũi ở đâu, nàng dâu chưa qua cửa cũng chưa bỏ cuộc giữa đường, bà ta là con dâu lại la hét mệt nhọc trước, thật sự không thể nào nói nổi. Lưu Mỹ Quân phẫn nộ thấp giọng nói: "Giả vờ hiếu thuận gì chứ?"
Lâm Tuyết không nói gì nhưng hai cha con kia lại lần lượt nổi nóng với Lưu Mỹ Quân.
"Mỹ Quân, bà nói cái gì thế?" Lương Trọng Toàn khiển trách trước.
Lương Tuấn Đào càng dứt khoát hơn: "Mẹ, mẹ đây là già mà không để ý đến hành động của bản thân! Dù Lâm Tuyết giả bộ hiếu thuận, ít nhất cô ấy vẫn còn biết giả vờ, mẹ chưa bằng cô ấy đâu!"
Lưu Mỹ Quân nổi giận, chuyện này làm địa vị bà ta ở trước mặt ông xã và con trai giảm xuống, bà ta càng chà đạp Lâm Tuyết hơn."Được a! Chỉ bằng khuôn mặt này, cô ta chẳng những mê hoặc con trai tôi đến thần hồn điên đảo, ngay cả lão cũng che chở hướng về cô ta, ở cái nhà này tôi còn cái địa vị gì đây? Hai người giữ lại cô ta đi, tôi mang Thiên Dật về nhà mẹ đẻ ở!"
Thấy Lưu Mỹ Quân nói chuyện càng lúc càng quá mức, lại không muốn cãi nhau với bà ta vào thời điểm này, Lương Trọng Toàn tức giận xoay người mau chóng rời đi.
Lương Tuấn Đào thì hầm hầm mà xua đuổi mẹ hắn: "Mẹ đi mau a! Hiện tại đi mau đi! Xem xem cậu con có đuổi về không!"
"Mày. . . Đồ nghịch tử, muốn chọc tao tức chết đây mà!" Mắt Lưu Mỹ Quân rơi lệ, tức giận đến mức dậm chân.
Lương Bội Văn đi tới, lạnh giọng trách mắng: "Chuyện đáng ầm ĩ thế à? Lão gia còn nằm bên trong sinh tử chưa biết thế nào? Các người còn có gì đáng tranh cãi hả?"
Ầm ĩ thì chỉ có Lưu Mỹ Quân và Lương Tuấn Đào, còn lời nói của Lương Bội Văn lúc này không thể nghi ngờ là đang hướng về phía Lưu Mỹ Quân. Dù sao Lưu Mỹ Quân cũng là trưởng bối, vừa rồi la hét ầm ĩ quả thực thiếu phong phạm bà chủ gia đình.
Lưu Mỹ Quân luôn luôn kính sợ người chị chồng này, bấy giờ thấy bà lên tiếng, cũng đành nhịn xuống không tiếp tục nói thêm gì.
Vất vả đến hừng đông, hai gia đình, kể cả vài vị chiến sĩ giao tình thắm thiết thân cận và mấy vị bạn bè ở lại suốt đêm chờ đợi cùng tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Sau bữa sáng, Lưu Mỹ Quân không dám cậy mạnh nữa, bà ta bảo người đưa mình về nhà ngủ bù. Lương Tuấn Đào chỉ thị cho bệnh viện chuẩn bị mấy gian phòng an dưỡng sang trọng, hắn bảo Lâm Tuyết đi ngủ một lúc nhưng làm thế nào cô cũng không chịu rời đi.
"Vừa rồi hỏi qua bác sĩ, phỏng chừng từ 9h tới 12h ông nội có thể tỉnh lại trong chốc lát, thời gian rất ngắn, chúng ta nhất định phải chờ ở đây. Thời điểm ông nội tỉnh dậy có chuyện sẽ nói với chúng ta, ở đây thì có thể vào ngay cho kịp lúc!" Lâm Tuyết nhỏ giọng nói bên tai Lương Tuấn Đào.
Do cơ tim tắc nghẽn đột ngột, ông cụ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên ngã xuống như vậy đương nhiên còn rất nhiều tâm nguyện chưa xong. Bác sĩ biểu lộ chỉ lo tính mạng ông cụ một sớm một chiều, thời khắc hồi tỉnh tạm thời rất ngắn, cho nên nhất định phải ở đây.
"Ừ!" Lương Tuấn Đào xoa cằm khen: "Vẫn là em suy xét chu đáo hơn!"
Kiên trì như vậy đến 9h30 sáng, cuối cùng có một y ta trẻ vội vội vàng vàng chạy đến, báo: "Mau lên, lão thủ trưởng tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp mọi người!"
*
Lương Đống đã tháo ống thở ôxy, nghe tiếng bước chân đi vào, ông cụ lập tức mở to mắt, có thể thấy đầu óc ông cụ đã tỉnh táo.
"Ba!" Lương Bội Văn nhào lên, nghẹn ngào thăm hỏi cha mình.
Những người khác lục tục đến gần, Lương Đống nhìn quét qua một vòng, hỏi: "Trọng Toàn đâu rồi?"
Lương Tuấn Đào vội bước lên phía trước nói: "Ba con tạm thời ra ngoài một chuyến, có chuyện gì ông nói với con cũng được!"
Lương Đống hơi nhắm mắt, giống như đang lấy hơi sức, qua vài giây đồng hồ, ông cụ mở mắt lần nữa, nói với con gái đang cúi đầu khóc: "Đừng khóc, quân nhân đổ máu không rơi lệ!"
Lương Bội Văn vội lau khô nước mắt, bà sợ mình khiến phụ thân thất vọng. Bà và em trai Lương Trọng Toàn cả đời đều ghi nhớ lời dạy bảo của cha mình, lập chí làm một quân nhân chân chính.
"Trọng Toàn không ở đây, Bội Văn cũng được!" Lương Đống thở phì phò trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng sang Lương Tuấn Đào - đứa cháu mà ông yêu quý: "Tuấn Đào, lại đây!"
Lương Tuấn Đào vội đến gần, thân thể cao lớn cúi xuống trước giường, hắn nắm bàn tay khô gầy, nức nở nói: "Ông nội!"
"Không được khóc!" Ánh mắt ông cụ vẫn không nộ mà uy, ông nói: "Bảo Lâm Tuyết lại đây!"
Lâm Tuyết vội vã đi tới, cô đứng bên cạnh Lương Tuấn Đào, tới gần ông cụ rồi cất tiếng hỏi: "Ông nội có gì dặn dò con?"
"Hai người các cháu!" Lương Đống kéo tay bọ họ, nói: "Bây giờ lập tức về nhà!"
"Vì sao ạ?" Lương Tuấn Đào khó hiểu hỏi han. Có phải ông nội thương bọn họ chờ đợi mệt mỏi ở đây không? Hắn vội đáp: "Chúng cháu không mệt! Ông nội yên tâm đi! Chúng cháu đều muốn ở cạnh ông nội trong chốc lát!"
"Yên tâm đi, ông nội chưa chết được trong một chốc đâu!" Lương Đống lắc đầu cười khổ, nói: "Ông muốn hai đứa mau đi chuẩn bị hôn lễ, ngày mai kết hôn!"
". . ."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây sợ ngây người! Chẳng ai nghĩ rằng Lương Đống lại nói ra như vậy! Sau khi ông cụ hồi tỉnh, chuyện đầu tiên ông làm là muốn Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết ngày mai kết hôn!
Khi tất cả đang trợn mắt há mồm, Lương Bội Văn dường như hơi hiểu ra. Bà nhẹ giọng hỏi cha mình: "Ba, có phải ba sợ mình ... sẽ ảnh hưởng tới việc kết hôn của hai đứa không?"
Nếu lần này Lương Đống qua đời, như vậy hôn lễ vào ngày mùng 1 tháng 8 của Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết không thể nghi ngờ gì nữa sẽ bị lùi lại! Bởi vì Trung Quốc có lệ, không thể tổ chức hôn sự sau một năm lo tang ma, nếu không cả đời sẽ không đuổi hết vận xui.
Đương nhiên ông cụ tin và còn kính sợ những phong tục dân gian này! Ông không muốn việc mình qua đời gây bất cứ ảnh hưởng không tốt nào cho các con các cháu, ông muốn thấy đứa cháu mình yêu quý hoàn thành chung thân đại sự mới có thể bình yên nhắm mắt.
"Đúng vậy! Nghe lời ông, làm đi, đây là tâm nguyện duy nhất của ông!" Nói hết mấy câu, ông cụ đã thở hồng hộc, bác sĩ bên cạnh nhanh chóng đeo ống thở oxy cho Lương Đống, hít dưỡng khí trong chốc, ông cụ lại bảo bỏ xuống.
Bác sĩ vội nhắc nhở mọi người: "Các ngươi nhất định phải nghe lời lão thủ trưởng! Ông ấy muốn các ngươi làm gì thì ngàn vạn lần đừng trái ý, hiện giờ ông ấy không thể có bất cứ cảm xúc không ổn định nào!"
Lương Tuấn Đào lĩnh ngộ trước tiên, hắn vội vàng an ủi ông nội mình: "Ông nội yên tâm, ngày mai cháu và Lâm Tuyết liền cử hành hôn lễ! Ông phải nhanh khỏe hơn chút, chờ . . . ôm chắt trai của ông!" Nói xong lời cuối, giọng hắn lại nghẹn ngào lần nữa.
----------- END ------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...