Hoàng Y Na từ từ ngừng khóc, cô ta hiểu tính cách của Lương Tuấn Đào, đinh là đinh mão là mão (1) rõ ràng lưu loát. Hắn nói muốn chấm dứt tình cảm giữa bọn họ thì nhất định sẽ kết thúc, khóc lóc cầu xin cũng vô tác dụng.
Bởi vì hiểu rất rõ hắn nên cô ta cũng bức bách mình buông tay ra. Lau đi nước mắt, Hoàng Y Na miễn cưỡng cười vui: "Xin lỗi, em đã thất thố rồi. Nếu khiến vợ anh hiểu lầm, xin tha thứ cho em."
Lương Tuấn Đào nhếch môi không nói gì, dường như trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa áy náy không đành lòng. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy tất cả từ ngữ đều trở nên cứng ngắc không cách nào đền bù được những thua thiệt hắn đã đem đến cho Hoàng Y Na.
Lâm Tuyết cảm thấy bản thân mình không khác gì khán giả đứng ngoài xem, liền hợp thời cáo từ: "Đáng ra tôi mới là người phải xin lỗi, đã quấy rầy thời gian ngọt ngào sau chia ly của hai người rồi. Không cần để ý đến tôi đâu, thật ra giữa tôi và Lương Tuấn Đào chi là khế ước vợ chồng, không tồn tại cái gọi là tình cảm, theo nhu cầu mà thôi! Mời hai vị cứ tiếp tục!"
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Lương Tuấn Đào vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo Lâm Tuyết, lúc này Hoàng Y Na đột nhiên phát bệnh. Cả người cô ta cứng đờ như sắt, tiếp theo bệnh sốt rét run lẩy bẩy tái phát, hai mắt trắng dã, khóe miệng chảy ra nước miếng, thẳng đờ người ngã xuống.
"Y Na!" Lương Tuấn Đào kinh hãi, bất chấp việc mình đang muốn đuổi theo Lâm Tuyết, hắn quay đầu lại vội vàng liều mạng bấm cái chuông ở đầu giường. Chỉ chốc lát sau, thầy thuốc và y tá đều vội vã chạy lại, tay chân luống cuống cứu chữa cho Hoàng Y Na.
Lại là chụp ống thở ôxy, mát-xa xoa bóp hồi phục tim, bận bịu nửa ngày, đợi đến khi Hoàng Y Na khôi phục lại tri giác, Lương Tuấn Đào ngẩng đầu lên, bóng dáng Lâm Tuyết ở nơi đâu rồi?
*
Một mình lái xe trên đường trong đêm khuya, Lâm Tuyết giật mình chăm chú nhìn về phía trước, trong đầu lại xuất thần (2). Cùng Lương Tuấn Đào ở chung một chỗ, nhiều lần cô đã nhắc nhở bản thân nhất định phải bảo vệ trái tim mình.
Trên thực tế, Lâm Tuyết thực hiện rất thành công! Cho dù Lương Tuấn Đào ưu tú đến mê người, trong mắt cô hắn cũng như bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, chỉ để thưởng thức không phải để yêu. Đâu có ai yêu ngôi sao ở tít chân trời, bởi vì vẻ đẹp ấy ở rất xa không thể chạm tay đến được.
Nhưng khi Lương Tuấn Đào mạo hiểm hai lần cứu mạng cô trong lúc nguy nan; khi ở độ cao mấy ngàn thước trên không trung hắn vui vẻ ôm hôn Lâm Tuyết; khi hắn bình tĩnh cúi xuống bên tai nói rằng từ nay về sau cô không cần phải e sợ bất cứ độ cao nào nữa ; khi hắn mặt không biến sắc rút đao cắt dây dù của mình; khi Lâm Tuyết thấy hắn mở dù thành công an toàn tiếp đất ở cự ly cách mặt đất chưa tới năm mươi mét , sau đó bình thản ung dung ngẩng đầu đợi cô...
Nếu nói không rung động, trừ phi lòng dạ Lâm Tuyết đã qua quỷ hỏa luyện thành sắt đá! Người đàn ông như vậy phải chăng chỉ tồn tại trong đồng thoại truyền kì? Nhưng rõ ràng hắn tồn tại ở trước mặt cô, thường xuyên lưu manh vô lại bày ra mấy trò đùa khiến cô phải xấu hổ đỏ mặt. Lương Tuấn Đào cho cô hôn nhân và danh phận, trước mặt truyền thông, trước mặt công chúng tán tụng cho cô thể diện, hắn giúp cô có được tất cả mọi điều mà một cô gái mong chờ và xứng đáng được có.
Lâm Tuyết không cách nào bới móc ra được Lương Tuấn Đào có chỗ nào không đủ tốt, cũng không dám suy nghĩ sâu xa vì sao hắn muốn hậu đãi "bạn cùng hợp tác" là cô nhưng ở sâu trong nội tâm, Lâm Tuyết đã nguyện ý đón nhận Lương Tuấn Đào, nguyện ý tiếp nhận hắn trở thành trượng phu và bạn lữ của mình. Cô tin hắn là nam tử hán nói lời giữ chữ tín, Lương Tuấn Đào nói sẽ trung thành với cuộc hôn nhân này thì hắn tuyệt đối sẽ không phản bội!
Cô gái đã chịu tổn thương về tình cảm thường không dám tin tưởng vào ái tình lần nữa nhưng họ cũng mong mỏi có một mái ấm gia đình vững chắc và một cuộc hôn nhân êm ái bình yên. Có thể lấy được người chồng như Lương Tuấn Đào, cô còn dám cầu thêm gì hơn nữa?
Khi Lâm Tuyết tin rằng mọi chuyện đã ngã ngũ thì mối tình đầu của hắn lại quay về! Hơn nữa thoạt nhìn còn yêu đến cuồng nhiệt tựa như cô ta là cá, Lương Tuấn Đào là nước, nếu rời khỏi nước, cá sẽ chết là điều không thể nghi ngờ!
"Nếu anh không chết, đêm nay nhất định phải động phòng với em!" Bên tai Lâm Tuyết vẫn lặp đi lặp lại lời nói phiêu đãng thập phần lưu manh của hắn, cô thản nhiên giương môi, chua sót mỉm cười.
Đêm nay, bọn họ nhất định không thể động phòng! Về sau... Cũng sẽ không!
*
Bởi vì đêm trước đi "bắt gian", sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tuyết rời giường, nhìn đồng hồ thời gian cũng không còn sớm. Cô vội vàng rời giường đi rửa mặt, sau đó bước nhanh xuống lầu.
Mã Đồng Đồng ngồi trên ghế trong nhà ăn đang xem một quyển tạp chí mới xuất bản, có vẻ rất hứng thú, vừa xem vừa cười. Thấy Lâm Tuyết lại gần, cô vội vàng giơ giơ tạp chí trong tay lên, kêu Lâm Tuyết đến gần."Oa, Tình yêu khuynh thành: Bỉ dực song phi (3) trên trời cao, nụ hôn thâm tình lay động nhân gian, 'Danh lưu' là tạp chí 'Danh lưu' đó, a nội dung tin đưa lên so với mấy bài báo lộn xộn thật là phấn khích!"
Lâm Tuyết đi tới ngồi bên cạnh, thấy Mã Đồng Đồng đưa ra quyển tạp chí mới phát hành còn tỏa ra mùi mực in, cô chỉ thản nhiên liếc mắt cũng không muốn xem.
Mã Đồng Đồng thấy Lâm Tuyết không có hứng thú, không khỏi kỳ quái hỏi han: "Uy, chẳng lẽ cậu không thấy hiếu kỳ sao? Bản thảo này viết không sai chút nào, khó có bài báo nào lại không thêm mắm dặm muối như vậy, hoàn toàn đúng sự thật còn viết rất sinh động và cảm động nữa! Lâm Tuyết, cậu biết không? Cậu bây giờ là nữ nhân khiến toàn thành phố hâm mộ ghen tị đó. Thử hỏi xem, trên thế gian này có mấy người đàn ông kiêu ngạo được như Lương nhị thiếu? Trời ạ, anh ta thật là quá đẹp trai, con mẹ nó, đúng là mê hoặc người sống ..."
"Mới sáng sớm có phải em đã như con chim sẻ cô đơn lảm nhảm mãi không?" Lưu Dương vừa ngáp vừa đi tới, dáng vẻ mệt mỏi ngủ không đủ giấc. "Ở trước mặt anh mà em cứ không ngừng khen ngợi nam nhân khác, anh sẽ ăn dấm đấy."
"Ăn cái đầu anh ấy!" Mã Đồng Đồng cười nhạt, "Tối hôm qua anh không ngủ một giấc cho tốt lại chạy ra ngoài mộng du, trách ai được chứ?"
Nói xong, Mã Đồng Đồng cứng nhắc kéo laptop lại gần, mở ra một trang web đưa đến trước mặt Lâm Tuyết: "Coi đoạn video này xem, chậc chậc, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi đã đạt được kỉ lục ngàn vạn điểm đánh giá nha! Lâm Tuyết, cậu không muốn chọc cho con mắt nữ nhân toàn kinh thành phải đỏ lên đấy chứ? Mình xem đoạn video này mà phát khóc luôn. Khi Lương Tuấn Đào hôn cậu ở trên cao, trong lòng cậu nghĩ gì? Sao lại cứ thờ ơ như vậy? Tất cả mọi người đều tặng cho cậu ngoại hiệu "người đẹp lạnh lùng" đó. Đây! khi anh ta rút dao cắt dây cậu đang nghĩ gì ? Vì sao không thấy cậu cản Lương Tuấn Đào lại? Cả quá trình sao cậu không rơi lệ? Cậu có biết có bao nhiều cô gái đã xem đến mức lệ rơi đầy mặt không?"
Rốt cục Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, cô liếc mắt nhìn qua Mã Đồng Đồng đang kích động, thản nhiên ngắt lời : "Tình yêu khuynh thành của anh ta đã trở lại nhưng không phải là mình!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...