"Sách nói, thực sắc tính dã".
Cố Vân Cảnh đưa ngón tay chỉ, trích dẫn kinh điển, "Sách còn nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Điện hạ nghiêng nước nghiêng thành như thế, Vân Cảnh làm sao không động tâm?"
"Hmph, hóa ra phò mã cũng nông cạn như thế, chỉ là nhìn trúng tướng mạo của ta."
Cố Vân Cảnh vội lấy lòng, "Điện hạ nói đi đâu rồi, dung mạo chỉ là phụ gia mà thôi.
Ta yêu nàng mà, không phải vẻn vẹn chỉ là dung mạo."
Thấy Tiêu Mộ Tuyết không phản ứng, Cố Vân Cảnh luống cuống, "Nếu điện hạ không tin, ta có thể thề."
Tiêu Mộ Tuyết vươn tay cất tay Cố Vân Cảnh tính thề nguyền xuống, nhìn phò mã nghiêm túc, nàng bật cười:
"Ngốc, ta đùa đấy."
"Ta tưởng điện hạ giận thật." Cố Vân Cảnh thở phào, khẽ cười nói, "Hì hì, điện hạ mới gọi ta ngốc, ta rất vui vẻ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta cảm thấy xưng hô như thế rất thân thiết, chí ít cũng tốt hơn phò mã." Cố Vân Cảnh chăm chú nhìn Tiêu Mộ Tuyết như muốn dung nhập nàng vào linh hồn mình.
"Nếu ngươi thích, về sau ta gọi ngươi ngốc là được." Tiêu Mộ Tuyết vùi đầu vào lòng Cố Vân Cảnh, ôn nhu nói.
"Ừ mà tốt thì tốt, bất quá gọi nhiều có vẻ không đúng a..." Cố Vân Cảnh vuốt tóc công chúa, môi khó nén ý cười, "Nếu có thể đổi ngốc thành tướng công, càng hoàn mỹ."
"Ngươi thích ta gọi ngươi là tướng công?" Tiêu Mộ Tuyết ôm cổ Cố Vân Cảnh, "Được, nếu ngươi thích, ta sẽ gọi."
"Điện hạ!" Cố Vân Cảnh thâm tình gọi.
Công chúa điện hạ băng lãnh như sơn đột nhiên trở nên dịu dàng quá làm tâm tình nàng kích động đến không cách nào dùng lời nói hình dung.
Tiêu Mộ Tuyết ngước mắt, tay chạm môi phò mã, nói:
"Về sau ngươi cũng đừng gọi ta công chúa điện hạ, gọi tên ta Tuyết Nhi đi.
Phụ hoàng mẫu hậu đều gọi ta như thế mà."
"Điện hạ, a, không...!Tuyết Nhi." Vô số lần gọi tên công chúa điện hạ trong mơ, nàng không thể tin được là bây giờ trở thành sự thật.
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..." Cố Vân Cảnh liên tục không ngừng gọi.
"Ừ, ta đây." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Thật tốt quá! Mỹ hảo đến làm ta không thể tin đây là sự thật.
Ta không phải là đang nằm mơ chứ?" Cố Vân Cảnh bóp mặt đến đau khiến nàng phải phản ứng, và hưng phấn nói: "Là thật, ta không phải đang nằm mơ."
"Đồ ngốc, ngươi không cần bóp mạnh như vậy, đỏ mặt hết rồi kìa." Tiêu Mộ Tuyết xoa mặt Cố Vân Cảnh, nhỏ giọng trách.
"Không sao, không đau mà.
Ta rất vui a, không cảm giác được đau đớn."
Cố Vân Cảnh nghịch ngợm nháy mắt, "Hành lạc cần kịp thời, chúng ta chỉ nằm như vậy có phải sát phong cảnh quá không?"
Tiêu Mộ Tuyết liền đỏ mặt.
Nàng biết Cố Vân Cảnh nói cái gì, nàng cần tự hỏi, rồi cuối cùng nàng lắc đầu nói:
"Không được."
"Tuyết Nhi ghét chuyện này hở?" Cố Vân Cảnh nhăn mày, hỏi.
"Không phải."
"Vậy vì sao?"
"Thương thế ta chưa khỏi." Tiêu Mộ Tuyết nhỏ giọng như muỗi lầu bầu, ngượng ngùng nói: "Lần trước kịch liệt quá, chạm vết thương."
Cố Vân Cảnh vỗ trán, tự trách: "Là ta sơ sót, thực sự đáng chết.
Nàng không sao chứ? Hay là ta gọi sư phụ sang đây xem?"
"Không sao, chỉ là không thể vận động quá nhiều.
Ngươi có thể nhịn được?"
Nhìn Cố Vân Cảnh tràn đầy phấn khởi, Tiêu Mộ Tuyết thật sự không đành lòng, nhưng mà biết làm sao được, trước mắt nàng xác thực không thích hợp hành phòng.
Cố Vân Cảnh mặc dù mười phần khát vọng nhưng loại so với Tiêu Mộ Tuyết thì chuyện đó không có ý nghĩa gì.
Nàng bất tri bất giác ôm Tiêu Mộ Tuyết chặt hơn, nói:
"Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của nàng cả.
Được lẳng lặng ôm nàng như thế này ta đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, sống chết không phân chia."
"Tướng công..."
"Tuyết Nhi..."
Hai người ôm nhau, muốn có bao nhiêu ngọt ngào thì có bao nhiêu ngọt ngào.
Tại thời khắc này, thiên địa vạn vật giữa họ là phù du, không có cái gì ở trong thế giới của họ ngoại trừ hai người họ.
Mặc cho hồng trần hỗn loạn, ta chỉ cần nàng mà thôi.
......
Bên này, Lữ Trọng cũng đang thỏa thích vui sướng như bên kia, có điều phương thức của hắn không có ngọt ngào hay ấm áp mà chỉ có phá.t tiết và bạo lực.
Số là hắn cho thủ hạ bí mật thu nạp không ít cô nương có tư sắc, đưa đến chỗ tàng kiều cung cấp cho mình hưởng lạc.
Những cô gái này phần lớn xuất thân hàn môn - có một số là mua bán, có một số là bắt tới - cho nên dù cha mẹ các nàng muốn báo quan tố cáo Lữ Trọng cũng khó như lên trời.
Cái gọi là quan lại bao che nhau, Ninh Quốc Công quyền thế ngập trời, quan viên dưới trướng vô số kể, sẽ chẳng có ai vì dân nghèo mà đắc tội công tử Ninh Quốc Công đâu.
Và là vì lý do đó, Lữ Trọng mới dám làm càn.
Hôm nay, hắn đang điên cuồng chà đạp một cô gái để ph.át tiết oán hận - đời này hắn muốn lấy Tiêu Mộ Tuyết nhưng đến tận hiện tại nguyện vọng còn chưa thực hiện được, thành ra oán hận không chỗ phá.t tiết, nên chỉ có thể dựa vào tra tấn người khác để giải tỏa tâm lý biế.n thái.
Xong việc, hắn không để ý gì đến người trên giường chết hay sống.
Hắn mặc quần áo, từ trong phòng đi ra.
"Công tử, thế là xong rồi?" Gã sai vặt hỏi.
"Hàng bình thường, có thể không xong sao? Tụi bay gần đây có chuyện gì xảy ra, tìm được toàn là các mặt hàng hạ đẳng? Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tao sẽ cho từng đứa cút ra ngoài, uổng công tao nuôi gạo!" Lữ Trọng khinh thường nói.
Những cô gái giam cầm ở đây tuy không đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng dung mạo thật sự không tệ, tuyệt đối không phải hạ đẳng như Lữ Trọng nói, mà vì hắn một mực tâm tâm niệm niệm Tiêu Mộ Tuyết cho nên so sánh, rồi phát giác những cô này là hạ đẳng.
"Công tử bớt giận." Gã sai vặt kinh sợ nói, " chúng tiểu nhân đang cố hết sức tìm kiếm các nàng thượng đẳng cho ngài ạ."
"Tao cho tụi bay mấy ngày, nếu vẫn làm không xong thì đừng trở về!"
Gã sai vặt quỳ xuống, "Những cô nương này đã là tư sắc nhất lưu rồi ạ, thưa công tử.
Đã các nàng đều không vào được mắt ngài, chúng tiểu nhân chỉ có thể đi nơi khác chiêu mộ, mà thời gian mấy ngày chỉ e không đủ, xin công tử hãy thư thả chút thời gian."
"Thư thả thời gian?" Lữ Trọng đạp gã sai vặt, mắng, " còn không biết xấu hổ bảo tao thư thả cho thời gian? Thế đạo nay thay đổi đáng gờm a, chó đã có thể cò kè mặc cả cùng chủ ư?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...