Khế Ước Phò Mã


118.

Tranh luận
Cố Vân Cảnh rũ mắt, biết Đặng Khoan nói có lý, cũng biết Đặng Khoan ám chỉ người nào. 
Dám áp quân lương đút túi riêng, ngoại trừ Chiêu Vương ngang ngược càn rỡ thì còn có ai? Quốc khố trống không nhưng Chiêu Vương Phủ dị thường xa hoa, từ bài trí bên trong cho tới ăn mặc, từng cái đều như khảm vàng.

Chiêu Vương đắc sủng, được bệ hạ ban thưởng nhiều bao nhiêu cũng vô pháp chèo chống độ tiêu tiền như nước của hắn cho nên hắn đã để ý quân lương từ lâu.

Trước khi Cố Uy tiếp nhận quân đội, Đại Nguyên Soái Binh Mã Triều Đình là Tần Nhiếp.

Cái gọi là "Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng" [aka ở chùa ăn lộc Phật], Tiêu Tông tự giữ quân lương dễ dàng hơn.

Việc này là việc không thể bại lộ, họ làm dĩ nhiên rất bí mật.

Tần Nhiếp lợi dụng chức vị, áp chế chuyện bẩn thỉu này.

Nhưng trong quân luôn sẽ có người nhiệt huyết, không quen nhìn Tiêu Tông muốn làm gì thì làm, có liều mạng cũng báo việc này cho Hoàng đế.

Sau đó thì cả triều đều biết.

Ban đầu, đây là tội lớn mất đầu, nhưng bởi vì Lệ quý phi – mẹ của Tiêu Tông, Hoàng đế chỉ phạt Tiêu Tông về bổng lộc, làm dáng một chút, ung dung ngăn chặn dư luận từ triều thần.
Tiêu Quan cầm quyền, Tiêu Tông sẽ còn thu liễm.

Bây giờ đã hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ Chiêu Vương sẽ lật trời.
"Đặng đại nhân, ta hiểu ý của ngươi là lo lắng Chiêu Vương cắt xén quân lương.

Chiến sĩ của chúng ta còn đang ăn đói mặc rách, quân lương này là tiền cứu mạng bọn họ, há có thể bị tham ô?" Cố Vân Cảnh chậm rãi nói.

"Ta sẽ tiến cung góp lời với Hoàng hậu." Cố Vân Cảnh thu lại nét mặt, ngữ khí thư giãn, "Hoàng hậu hiểu đại nghĩa, nhất định sẽ quyết sách việc này."
Tiêu Quan ngã, chuyện phát lương tạm gác lại, mà tiền tuyến tình hình khẩn cấp, không dung được trì hoãn, vì vậy sau khi rời đi Hộ Bộ, Cố Vân Cảnh đi hoàng cung.
Trong cung cũng không lạc quan.

Càn Nguyên Cung lúc này, trước giường rồng rất náo nhiệt.


Hoàng hậu, Lệ quý phi, bốn vị Hoàng tử và các triều thần đều tụ tập.

Cố Vân Cảnh gộp lại tay áo, đứng ở một bên, lẳng lặng xem kịch vui.
Hoàng hậu bây giờ làm chủ, vô cùng có phong phạm của người đứng đầu, nói với đám người:
"Bây giờ bệ hạ hôn mê, tuy nói "Nước không thể một ngày không có vua" nhưng bệ hạ từng cho là mình đang độ tuổi xuân, bởi vậy không lưu lại bất luận khẩu dụ truyền vị gì.

Bổn hậu không biết tâm ý bệ hạ thế nào nên cũng không thể tùy ý lập Hoàng tử nào đó làm Thái tử.

Chỉ là, triều chính nhất định phải có người xử lý, chư vị có thượng sách gì không?"
Nghe Hoàng hậu ra lệnh khiến tâm tình Lệ quý phi khó chịu.

Nàng lạnh lùng nhìn xem Hoàng hậu, thật muốn đối phương hoàn toàn biến mất để mình làm chủ thiên hạ.
Có lẽ Hoàng hậu đã nhận ra địch ý Lệ quý phi quăng tới, cố ý hỏi:
"Lệ quý phi cứ nhìn chằm chằm vào bổn hậu như thế, là có thượng sách gì muốn hiến chăng?"
Lệ quý phi bình thường chỉ biết nịnh nọt đủ kiểu với Hoàng đế, sẽ nghĩ ra được mưu kế hay thượng sách gì ư? Cho nên không khỏi yên lặng.
Phiêu Kỵ Tướng quân Tần Nhiếp thấy em gái mình khó xử, ra mặt giải vây nói:
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần có một phương pháp."
Hoàng hậu cười: "Mời Tần tướng quân nói."
"Mọi người đều biết, An Vương nhân phẩm quý giá, tài hoa hơn người, vì vậy thần đề nghị An Vương giám quốc, triều chính tạm thời do An Vương toàn quyền xử trí.

Đợi bệ hạ khôi phục lại định đoạt." Tần Nhiếp cung kính nói.
Tiêu Tông cắn răng, không rõ nhìn xem Tần Nhiếp.

Hắn vốn cho rằng ông cậu sẽ giúp hắn nói chuyện, vì hắn tranh thủ chức giám quốc!
Lấy trí thông minh của Tiêu Tông tạm thời chưa lĩnh ngộ được Tần Nhiếp "Dụng tâm lương khổ".

Nhưng Cố Vân Cảnh thì nhếch khóe miệng cười khinh miệt vì nàng biết ý Tần Nhiếp.

Phiêu Kỵ Tướng quân thực chất rất muốn ra mặt cho cháu trai, nhưng hiện tại là Hoàng hậu làm chủ, hắn không thể quá phận giữ gìn Tiêu Tông cho nên liền "Giả ý" đề cử Tiêu Trạm.

Vậy tại sao nói là "Giả ý"? Là vì Tần Nhiếp có an bài khác. 
Sau khi Tần Nhiếp vừa dứt lời, Định Văn Bá Ngô Viễn Sơn đứng ra nói:
"Hoàng hậu nương nương, thần cho rằng lời của Tần tướng quân không ổn.

An Vương điện hạ bây giờ chỉ là Quận Vương, theo quy định, Quận Vương không có tư cách nghị chính.


Mà trong bốn vị Hoàng tử có phong Thân Vương là Chiêu Vương và Đoan Vương.

Vậy, để chọn người giám quốc, cũng là nên chọn Chiêu Vương và Đoan Vương.

Tuy nhiên, mọi người cũng biết bệ hạ vừa ý Chiêu Vương điện hạ nhất.

Cho nên thần cảm thấy để ngài giám quốc là thích hợp nhất."
Trong mặt mày hung ác nham hiểm của Chiêu Vương Tiêu Tông lộ ra tiếu dung.

Đoan Vương Tiêu Dương thì nội tâm tràn ngập oán hận.

Khang Vương Tiêu Liên yên lặng đứng nơi hẻo lánh, tướng mạo không có gì thay đổi, vẫn là chất phác đàng hoàng.

An Vương Tiêu Trạm thì bình thản, tâm tình không có gì chập chờn.
Định Văn Bá nháy mắt cho rất nhiều đại thần, và cả đám nhao nhao sáng tỏ, đều đứng ra nói chuyện cho Tiêu Tông.
Hoàng hậu nương nương đương nhiên biết Tần Nhiếp và Định Văn Bá diễn tuồng gì, nhẹ nhàng cười:
"Xem ra Chiêu Vương điện hạ thật sự rất được lòng người.

Vậy, còn đề nghị nào khác nữa không?"
Đoan Vương Tiêu Dương tất nhiên có lời, chắp tay nói:
"Nhi thần có lời muốn nói.

Đại hoàng huynh là một nhân tài, phụ hoàng cũng đích xác hoàn toàn thưởng thức huynh ấy.

Nhưng Đại hoàng huynh thắng ở võ, mà ở văn sơ sài.

Trị quốc không phải lên chiến trường, chỉ dựa vào võ công cao cường là đủ, nó cũng cần văn tài.

Bởi vậy nhi thần cảm thấy Đại hoàng huynh không nên giám quốc."
Tiêu Tông nắm quyền nghe răng rắc, nếu không phải vì có nhiều người hắn nhất định nhảy lên đập Tiêu Dương thành phấn vụn.


Hắn khẽ nói:
"Nói vậy, trách nhiệm giám quốc phải để Tứ hoàng đệ làm mới thích hợp?"
"Đại hoàng huynh không cần chiết sát ta.

Tiêu Dương bất tài, tuyệt đối không cách nào đảm đương nhiệm vụ này.

Nhưng Tam hoàng huynh tài đức vẹn toàn, lại từng làm chủ Đông Cung nhiều năm, tại chính sự rất có lịch duyệt, nên ta cho rằng Tam hoàng huynh là người thích hợp nhất.

Ở điểm này, ta và Tần tướng quân không mưu mà hợp." Tiêu Dương khiêm tốn nói.
Câu nói sau cùng, Tiêu Dương nói một cách rất châm chọc.
Tiêu Dương dĩ nhiên rất muốn giám quốc, nhưng hắn biết thế lực mình không địch lại Tiêu Tông.

Nhìn xem hơn nửa quan viên đều thay Tiêu Tông nói chuyện, Tiêu Dương coi như tự tiến cử cũng không làm nên chuyện gì.

Hắn có dã tâm, lại thông minh hơn Tiêu Tông, nhưng phía sau hắn không có cậu như Tần Nhiếp, không có mẹ làm sủng phi như Lệ quý phi; mẫu phi hắn đã qua đời nhiều năm, cuộc sống của hắn từ nhỏ tại thâm cung rất gian nan, dựa vào vô số lần từng bước thận trọng mới có tước vị Thân Vương như hôm nay.

Tiêu Dương biết trước mắt mình không cách nào chống đối với Tiêu Tông, và hắn cũng biết chắc một chuyện rằng nếu Tiêu Tông nắm quyền thì hắn tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

Nhưng nếu là Tiêu Trạm lại không giống - Tiêu Trạm là người trung lương, xưa nay không thích huynh đệ tự giết lẫn nhau, bởi vậy hắn mới tiến cử Tiêu Trạm giám quốc.

Đây cũng là một biện pháp bảo toàn cho chính hắn.
Tiêu Dương tỏ thái độ xong, Hữu tướng Lý Triêu Thần nói:
"Hoàng hậu nương nương, thần thấy Tần tướng quân và Đoan Vương điện hạ nói rất đúng.

An Vương làm giám quốc là sẽ không có lựa chọn thứ hai."
Định Văn Bá nói, âm thanh lại lạnh và hung ác:
"Lý tướng, ông đừng quên quy củ là Quận Vương không thể nghị chính! Cho nên nếu An Vương điện hạ giám quốc, không thể thiếu triều thần nghị luận.

Thử hỏi tại các loại lưu ngôn phỉ ngữ ấy An Vương làm sao có thể xử lý quốc sự?"
Quận Vương không thể luận chính là quy củ Hoàng gia quyết định, bất kỳ người nào cũng không thể cải biến.

Mặc cho Tiêu Trạm có vạn ưu điểm cũng không bù được nhược điểm trí mạng này.

Định Văn Bá đã nắm được yết hầu của Hữu tướng.

Tại cái quy củ trói buộc, Hữu tướng cũng không thể thay Tiêu Trạm nói thêm nhiều.
Cố Vân Cảnh rút tay khỏi tay áo, chậm rãi đi ra từ nơi hẻo lánh không đáng chú ý, đi đến chính giữa, mỉm cười với đám người.

Thanh thường lỗi lạc, khí tức tuấn nhã phiêu dật, loại khí tức tại trường hợp khói lửa như một tề thuốc trấn tâm đem trong lòng người nóng nảy không an tiêu trừ sạch sẽ toàn bộ.
Phò mã vân đạm phong khinh luôn để Tiêu Tông cảm thấy sợ hãi, dù đã đi theo ông cậu chinh chiến qua sa trường, tôi luyện nên sự anh dũng bất phàm của hắn cho nên rất ít người có thể làm hắn e ngại, nhưng chẳng biết tại sao mỗi lần chỉ cần nhìn thấy yếu đuối Cố Vân Cảnh là nội tâm hắn liền bắt đầu lo sợ bất an.

Và sắc mặc không tốt không chỉ có Tiêu Tông, Tần Nhiếp cũng không ngừng thở dài ở trong lòng.

Nhiều phen được chứng kiến chỗ lợi hại của Cố Vân Cảnh thì nay có hắn ra ngựa, Tiêu Trạm xác định vững chắc ngồi lên chức giám quốc.
Phò mã hơi nghiêng người, đối Hoàng hậu hành lễ nói:
"Mẫu hậu, nhi thần thấy Hữu tướng nói rất có lý."
Định Văn Bá không khách khí: "Phò mã cũng muốn xem thường quy củ Hoàng gia?"
Cố Vân Cảnh cười nhạt, sau đó nhìn chằm chằm Định Văn Bá hỏi:
"Định Văn Bá thấy để Chiêu Vương điện hạ giám quốc là phù hợp quy củ?"
Định Văn Bá vừa muốn nghĩa chính nghiêm từ nói, ai ngờ Phò mã đột ngột hất tay: 
"Hoang đường! An Vương điện hạ tuy là Quận Vương, nhưng ông đừng quên ngài ấy còn có thân phận trọng yếu nhất! An Vương là Hoàng hậu sở sinh, là con trai trưởng! Tiên Vương cũng có huấn, truyền vị chỉ truyền đích không truyền thứ."
Cố Vân Cảnh tại trước mặt văn võ đại thần, thao thao bất tuyệt:
"Bây giờ bất luận An Vương điện hạ có phải hiền đức hay không, chỉ riêng thân phận đã vượt qua mấy vị Hoàng tử khác rất nhiều."
Cố Vân Cảnh nói trúng tim đen vào khuyết điểm lớn nhất của Chiêu Vương về chuyện không thích hợp làm giám quốc, lại nói mạnh mẽ đến vừa chuẩn vừa đơn giản để người ta tìm không ra tật xấu.

Định Văn Bá làm tâm phúc của Chiêu Vương cũng vô kế khả thi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Vân Cảnh, chỉ có thể lo lắng.
Định Văn Bá thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Nhiếp, Tần Nhiếp đáp lại bằng cái lắc đầu.

Hắn cũng không có cách!
Định Văn bá có thể bò lên trên vị trí hôm nay đều nhờ vào Chiêu Vương Tiêu Tông.

Bởi vậy ở trong lòng hắn đương nhiên hi vọng Tiêu Tông có thể cầm quyền.

Hôm nay tại công chúng hắn đã dẫn đầu phản đối Tiêu Trạm, sau này Tiêu Trạm làm Hoàng, tuy sẽ không giết nhưng sĩ đồ của hắn cũng sẽ tàn.

Đã vậy, hắn cũng không ngại đắc tội triệt để.

Định Văn Bá khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí nói:
"An Vương tuy là con trai trưởng, nhưng bệ hạ cũng không vừa ý ngài ấy, nếu không làm sao đến mức bãi vị Thái tử? Hoàng tử giám quốc nhất định phải phẩm hạnh cao và thiện tài đi.

Chư vị đều biết An Vương điện hạ khi tại nhiệm Thái tử từng mưu đồ làm loạn, dùng vu thuật mưu hại bệ hạ.

Người dụng ý khó dò như thế sao có thể gánh vác trách nhiệm giám quốc?"
"Trí nhớ Định Văn Bá thật sự tốt.

Nhưng hôm nay cái trí nhớ đó sẽ làm ông mất mạng." Cố Vân Cảnh nói.

"Ta nhớ bệ hạ từng nói, vu cổ là hiểu lầm, việc này qua rồi thì thôi, bất kỳ ai cũng không được đề cập.

Một Bá gia nho nhỏ dám ngông cuồng nghị luận việc Hoàng gia, ngại mệnh sống dài à?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui