Minh Thần Duệ nuốt cơm xuống, cũng không vì sự có mặt của Vân Hy công chúa mà e ngại, nhìn Nguyệt Cung Sương từ tốn nói:
"Ta muốn thu lại khuôn viên ở hướng Đông, nên hôm nay đã đến bàn bạc với Từ thúc.
Việc quan trọng vẫn là nhờ sự tài trợ to lớn của Nương tử đây"
Tiếu ý rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt của Minh Thần Duệ, tay vẫn nhiệt tình gắp đồ ăn, ăn cho xong.
Lúc này đây, ước chừng chưa tới nửa khắc, Nguyệt Cung Sương cùng Vân Hy công chúa đồng thời gác đũa.
Ý gì? - đã dùng bữa xong rồi.
Minh Thần Duệ không xa lạ với cảnh này nên không để tâm, mà vẫn yên lặng ăn cho no.
"Tỉ phu nói đến gia viên của thương gia Trần Vỹ sao?"
Khác với mong chờ của Minh Thần Duệ, người lên tiếng không phải Nguyệt Cung Sương, mà là Vân Hy công chúa.
Đôi phu thê trẻ hướng mắt về Vân Hy, nàng tiếp tục:
"Nghe nói Trần Vỹ đã về quê an hưởng tuổi già rồi thì phải?"
Nguyệt Cung Sương biết Minh Thần Duệ lại như trên mây, nên nói thêm.
"Trần Vỹ là một thương nhân có tiếng, không chỉ việc đóng thuế nhiều cho triều đình, cứu tế bá tánh nghèo khó, mà quan trọng hơn ông chính là trong nghèo khó vươn lên để có gia sản như hiện giờ"
Minh Thần Duệ gật gù, thầm tán thưởng hai nữ nhân này vừa xinh đẹp, thông minh, kiến thức lại rộng.
Người thức thời như Minh Thần Duệ thì có phải được khen GA-Lăng lắm không? không đợi hai nữ nhân này thắc mắc, đã tự mình giải thích:
"Ta muốn sửa sai lại nơi đó một chút, ta muốn mở 1 quán mới"
Hai nữ nhân còn muốn nghe thêm, nhưng mà Minh Thần Duệ chỉ nói có bấy nhiêu thôi.
Điều tốt nhất chính là họ không có ý ép Minh Thần Duệ nói thêm.
Xong bữa tối, Vân Hy nói vài câu cùng Nguyệt Cung Sương rồi trở về phòng khách nghỉ ngơi.
Bầu trời đêm lành lạnh, không gian yên tĩnh đến không dám đóng cửa mạnh.
Từ thư phòng tắm trở về, Minh Thần Duệ nhìn thấy Nguyệt Cung Sương ngồi trước gương ở bàn trang điểm tháo đi trang sức.
Lặng lẽ đi đến phía sau Nguyệt Cung Sương, gỡ đi cây trâm cuối cùng trên đầu, cuối người ôm Nguyệt Cung Sương từ phía sau.
"Đi ngủ thôi nương tử"
Nguyệt Cung Sương mất tự nhiên, chưa kịp phản ứng thì Minh Thần Duệ đã bế nàng lên, mang đến bên giường, rồi nhanh nhanh chạy đến bàn thổi tắt nến.
Một loạt hành động y như trẻ con này chọc cười Nguyệt Cung Sương.
Minh Thần Duệ đến bên giường đã thấy gương mặt trắng hồng của nàng hiện lên sự vui vẻ, đôi mắt như mùa thu câu dẫn đến mê người.
Đợi Minh Thần Duệ lên giường xong, Nguyệt Cung Sương nửa đùa nửa thật hỏi:
"Thần Duệ xem ra cũng có một chút công phu tắt nến?"
Minh Thần Duệ lúc này mới vỗ trán, trợn mắt:
"Nàng là đang đùa giỡn ta sao, ta quên mất nàng chỉ cần búng một phát là tắt rồi mà, vậy sau này mỗi tối nàng sẽ là người tắt nến, ta thì đóng cửa, hehe"
Vậy là hạ màng xuống, ôm eo Nguyệt Cung Sương, mũi hôn nhẹ lên trán nữ nhân trong lòng, nhắm mắt hưởng thụ.
"Tại sao Thần Duệ ngủ là cứ phải ôm chặt ta như vậy?"
"Rất dễ chịu?"
Minh Thần Duệ nhắm mắt trả lời, chưa tới 5 giây sau mở mắt, tay chống đầu, nằm nghiêng một bên, tư thế ái mụi nhìn Nguyệt Cung Sương:
"Không lẽ nàng khó chịu?"
Nguyệt Cung Sương lắc đầu, miệng cắn lấy một bên môi, mày nhăng lại như lại muốn nói thêm gì, lại thôi.
Minh THần Duệ thấy vậy liền tiến sát, mặt đối mặt hỏi thêm:
"Nàng muốn nói gì sao? ta không buồn đâu"
"Thần Duệ thường ôm người khác khi ngủ như vậy sao?"
"Ta làm gì có chứ, ta chỉ ôm nàng mới thấy thoải mái thôi"
Nguyệt Cung Sương không nói gì, xoay người đưa lưng lại với Minh Thần Thần Duệ, Minh Thần Duệ cũng không hỏi thêm, gửi một nụ hôn nơi má đào, an phận ngủ.
Nói về Nguyệt Cung Sương, nghe được câu trả lời như ý, lòng một trận ngọt ngào.
Nếu câu trả lời là có - một ai đó, thì từ nay về sau nàng sẽ không cho phép Minh Thần Duệ chạm vào nàng nữa, cũng mai Minh Thần Duệ miệng lưỡi trơn tru, vì thế nàng cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Minh Thần Duệ theo thói quen mở mắt, đã không thấy người bên cạnh, cũng không lười biếng thêm mà bật dậy.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi tìm Đại quản gia Nguyệt Kim, yêu cầu giờ Thìn gặp tại thư phòng.
"Hôm nay tỉ phu dậy sớm hơn mọi người thì phải, ngày thường Sương tỉ cứ mách rằng tỉ phu luôn thích ngủ đến mặt trời lên đỉnh"
Minh Thần Duệ nhíu mày, nhìn sang Nguyệt Cung Sương đang nhàn nhạt uống trà, mặt nàng lại lạnh như tuyết trời mùa đông.
Tự dưng Minh Thần Duệ thấy sợ, Nguyệt Cung Sương lật mặt cũng nhanh thiệt.
Nên vừa ngồi xuống ghế, bên cạnh Nguyệt Cung Sương, tự tay rót một ly trà nóng, rồi nói:
"Thường ngày ta lười biếng thật, nhưng hôm nay có Vân Hy mụi tại phủ, ta sao có thể làm xấu mặt nương tử đây"
Nói đoạn, vừa uống ngụm trà, lại liếc mắt chờ xem phản ứng của Nguyệt Cung Sương.
Tự nhiên nhìn thần thái của người ta, mà lòng trấn động, đây không phải nghĩa bóng, là nghĩa đen.
Minh Thần Duệ chính thức bị bỏng miệng do nước trà quá nóng.
Một tiếng 'A' của Minh Thần Duệ, làm cục diện thay đổi.........!
Cho tại hạ biết các huynh đệ tỉ mụi nhìn thấy cảnh gì ở cái bàn 3 người kia.
Đoán xem nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...