Trừ lương, lại trừ lương.
Nữ nhân rắn rết Nguyệt Cung Sương cô nhớ lấy, chờ ngày ta giàu có rồi ta sẽ mua cô về hành hạ.
Đến lúc đó đừng có van nài khóc lóc dưới chân ta.
Haha.
"Cô gia, cô gia tỉnh lại a"
Tiểu Xiên que bước vào phòng, nhìn thấy Cô gia ngồi cười một mình, lại lẩm bẩm tương đâu trúng tà.
Gọi mãi không tỉnh, nàng sắp khóc lên rồi.
Minh Thần Duệ đang mơ tới ngày hành hạ Nguyệt Cung Sương lại bị Tiểu Xiên que gọi tỉnh mộng, thật bực mình mà.
"Ta làm sao? Ta nói Tiểu xiên que ngươi có hay không học một chút thói im lặng của Cúc - Trúc hay là hiểu lễ tiết như Mai-Lan không hả? Ngày đầu gặp ngươi ta cũng không thấy đau đầu như vậy đi"
"Huhu.
Cô gia chán ghét, cô gia không cần Xiên que nữa sao? Huhu?"
"Im lặng cho ta"
Minh Thần Duệ bực mình quát lớn, trong lòng ngàn vạn con sóng dâng trào: "ta nói không cần ngươi khi nào? Ngươi có biết cái nữ nhân gọi Nguyệt Cung Sương kia vừa nói gì không? Tiên thuốc lại trừ vào lương của ta.
Nếu ngươi còn khóc, ồn ào đến nàng ta, hẳn là tháng này chúng ta phải làm không công đó"
Tiểu Xiên que xem vậy cũng thật hiểu chuyện, gật đầu liền nín khóc, cảm thông nhìn Minh Thần Duệ: "Vết thương của cô gia thấy thế nào?"
"Nứt xương nhẹ, ngồi ngốc vài ngày sẽ khỏi.
Ngươi cũng đừng lo lắng.
Trở về phòng nghỉ ngơi đi"
Tiểu xiên que lủi thủi trở về.
Minh Thần Duệ được yên tĩnh, chuẩn bị nằm xuống ngủ thì cửa phòng chợt mở, Mai - Lan thông báo, Vân Hy công chúa đại giá quang lâm.
Ngoài miệng khẽ nói "đã biết", nhưng trong lòng không tình nguyện.
Cái gì chứ, tỉ mụi nhà các người hành hạ không cho lão nương ngủ đã đành, đến thăm cái gì giờ này.
Nhưng đến khi nhìn trên tay những cung nữ theo sau Vân Hy công chúa mang nào là nhân sâm, tổ yến thượng hạng đến thăm hỏi thì sắc mặt của Minh Thần Duệ thay đổi như lật sách.
Mời Vân Hy công chúa ngồi cạnh giường, giả tạo cảm ơn.
"Đa tạ Vân Hy công chúa đến thăm.
Những thứ quý giá như vậy người nên giữ lại dùng thì hơn'
"Tỉ phu chớ nói vậy, thật ra chúng ta xem như người một nhà.
Những thứ này có đáng là bao.
Vân Hy chỉ hi vọng tỉ phu nhanh chóng bình phục"
Trời ạ! Minh Thần Duệ nhìn vị công chúa trước mặt giàu sang mà không khinh người, nói chuyện thì khiêm nhường lễ phép, sắc đẹp thì kẻ tám lạng ngưòi nửa cân so với sư tử Nguyệt Cung Sương.
Nếu đổi lại một chút, hai năm tiếp theo phải sống cạnh Vân Hy thì tốt biết bao.
Lại mơ màng tưởng tượng viễn vong, Minh Thần Duệ bắt đầu cười một mình.
"Nói chuyện với công chúa ngươi lại ngốc ra cái gì?"
Đời đâu có tốt đẹp, tiếng nói lạnh lùng khó chịu này là của nữ nhân Nguyệt Cung Sương.
Minh Thần Duệ không tình nguyện liếc Nguyệt Cung Sương một cái, nhưng gặp phải ánh mắt của nàng ta, lập tức thu hồi cường thế của mình, ngoan ngoãn cuối đầu.
Tức a! Vân Hy cũng không nói gì ta, ngươi có tư cách gì mà nói?
"Tỉ tỉ xem.
Lại hù tỉ phu hoảng sợ rồi" - Vẫn là Vân Hy dịu dàng, lại hiểu chuyện.
Được cơ hội, Minh Thần Duệ giả vờ đáng thương ngậm miệng, lén mở mắt nhìn xem phản ứng của Nguyệt Cung Sương.
Chỉ thấy nàng ta thản nhiên uống trà, ăn điểm tâm.
Buông ra một câu khiến Minh Thần Duệ máu xông tới não.
"Muội đừng bị vẻ bề ngoài của tướng công đánh lừa, thật ra hắn chính là ngọc chưa được mài giũa qua thôi"
Cố tình, rõ ràng Nguyệt Cung Sương châm chọc trong lời nói.
Khiến Minh Thần Duệ bị Vân Hy công chúa nhìn đến đỏ mặt.
Nguyệt Cung Sương ngồi ở bàn cười lạnh.
"Cho ngươi giả vờ đáng thương trước mặt nữ nhân à"
Minh Thần Duệ cảm thấy bản thân dư thừa, bị Nguyệt Cung Sương chơi khâm, lại không thể hạ lệnh trục khách, chỉ đành ngồi ngốc trên giường nghe hai tỉ muội Nguyệt Cung Sương tâm sự.
Phải hay không các người đang tra tấn ta? "Nguyệt Cung Sương, cô thật quá đáng mà, tại sao không đi ra ngoài tâm sự, cứ phải ở đây mới được? Làm lão nương muốn nằm cũng không thể, muốn ngủ cũng không đành'
Trong lòng Minh Thần Duệ mắng thầm, mà lúc này đây - Nguyệt Cung Sương cứ như nghe thấy những lời này, ánh mắt lạnh lùng quét trên người Minh Thần Duệ, làm Thần Duệ nhà ta lập tức thu liễm ngay.
Cũng không dám quá phận làm càng.
Không biết qua bao lâu, ngủ gật như gà mổ thóc thì Vân Hy công chúa cũng hồi cung.
Ôi! Cái lưng của ta, sắp nằm xuống ôm lấy cái giường thân yêu thì NGuyệt Cung Sương ở sau lưng thốt lên câu nói không nhiệt độ:
"Nếu như ngươi nghĩ có ý đồ với Vân Hy, thì nên chặt đứt ý niệm đó ngay đi.
Còn không nhìn lại thân phận của mình"
Minh Thần Duệ vì mất ngủ mệt mỏi, lại vì câu nói gây sự của Nguyệt Cung Sương không thể kiềm nén được, xoay người quát: "Nguyệt Cung Sương! cô đừng quá đáng.
Đừng suốt ngày gây chuyện.
Sao? Muốn kiếm cớ trừ lương à? Không phải cô bận lắm sao? Ta thấy cô thật rảnh rỗi suốt ngày bới móc chuyện của ta.
Ta để ý ai thì liên quan gì cô? Muốn cấm sao? Cô lấy cái quyền gì?"
Thái độ của Minh Thần Duệ làm Nguyệt Cung Sương khá bất ngờ, nhưng lập tức phản đòn, lạnh lùng xoay lưng:
"Quyền gì à? Bởi vì hiện gì "TA VẪN LÀ NƯƠNG TỬ CỦA NGƯƠI" - bỏ đi.
Nguyệt Cung Sương thật sự tức giận rồi.
Minh Thần Duệ vẫn còn suy nghĩ câu nói của Nguyệt Cung Sương.
Không lẽ nàng ta ghen? Nhưng mà nàng ta đâu có yêu mình, ghen thì không đúng.
Chỉ có một khả năng, nữ nhân luôn có tính chiếm hữu, của mình là của mình, dù không thích thì ném chứ không thể nhường cho người khác.
Ôi! Thật đáng sợ.
Tặc lưỡi, lắc đầu.
Đếm một..hai..ba...nhắm mắt ngủ.
- --Hoa viên Nguyệt gia
Mai-Lan nhìn chủ tử không được vui, ngầm trao đổi ánh mắt.
Lan đại diện chịu đòn trước:
"Cô gia lại chọc giận tiểu thư sao?"
Trầm mặt một lúc, Nguyệt Cung Sương mới trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là hắn nói ta suốt ngày gây chuyện, tìm cớ để trừ lương hắn.
Hai ngươi nói xem, ta sai chỗ nào?"
Mai - Lan nén cười, cũng có lúc Nguyệt tiểu thư tức giận thành ra trẻ con thế này sao? Lan lại khéo léo trả lời: "Cô gia chưa hiểu hết tính cách của tiểu thư ngoài lạnh trong nóng.
Lại thường xuyên chọc giận tiểu thư, là Cô gia không đúng.
Nhưng tiểu thư cũng nên chọn thời gian thích hợp thỏa thuận lại với nhau, tiểu thư cũng không nên trừ lương của cô gia.
Người cũng biết, cô gia chấp nhận làm chuyện này cũng vì kiếm tiền, bị trừ hết rồi xem như là làm không công.
Vì vậy nên nóng lòng.
Tiểu thư rộng lượng đừng trách"
"Đúng đó Tiểu thư, người rộng lượng bỏ qua cho cô gia" - Tiểu Mai cũng bắt đầu bè theo.
Nguyệt Cung Sương mỉm cười gật đầu: "thì ra hai người cũng cho rằng ta nhỏ nhen như vậy sao? Ta nghĩ hai người nên đi theo cái ngưòi gọi là Minh Thần Duệ kia được rồi đó"
Nguyệt Cung Sương bỏ đi, Mai - Lan đứng ngốc lại hoa viên.
Không đuổi theo, bởi vì họ thừa biết khi Nguyệt Cung Sương tức giận sẽ muốn ở một mình trong thư phòng.
"Tiểu Lan tỉ có thấy Tiểu thư thay đổi rất nhiều không?" - Tiểu Mai cẩn thận xâu chuỗi mọi thứ, hỏi Tiểu Lan.
"Ân.
Có thấy.
Từ khi cô gia xuất hiện thì Tiểu thư vứt bỏ luôn lớp áo phòng bị"
"Đang yêu" - Mai - Lan nhìn nhau.
Rồi tự động lắc đầu bác bỏ đi suy nghĩ này.
Bởi vì cô gia trên danh nghĩa của bọn họ là nữ nhân a.
- ---
Thư phòng
"Minh Thần Duệ! Ngươi càng chống đối ta, ta càng để cho ngươi không an ổn.
Tốt nhất thì nên ngoan ngoãn nghe theo" - Nguyệt Cung Sương tức giận viết rất nhiều chữ lên giấy, vò thành hình tròn rồi ném tung tóe trong thư phòng.
Càng nghĩ nàng càng tức giận, bản thân mình ngồi đây tức giận vì Minh Thần Duệ, mà cái người này hiện tại đang nằm trên chiếc giường thân yêu của mình ngủ ngon lành.
Thật sự nàng không thể nhịn được nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...