Trác Dật Nhiên thẹn quá hóa giận quay đầu sang: “Các cậu là chuyên gia nghe lén à?”
“Rõ ràng do giọng của các cậu lớn quá đấy chứ.” Lâm Dương cũng không chịu yếu thế: “Trách tôi sao?”
Trác Dật Nhiên nâng tay làm động tác cắt cổ với cậu ta, sau đó lại quay sang Lục Sâm, nào ngờ chỉ trong khoảng thời gian nói một câu ngắn ngủi thôi mà hàng mày của anh đã giãn đi nhiều, thậm chí còn mang ý cười.
Trác Dật Nhiên tức giận hơn: “Cậu cũng đang hùa với họ đùa tôi?”
“Tại sao không được?” Lục Sâm hỏi ngược lại.
“Cậu…” Trác Dật Nhiên cũng muốn mắng anh như với Lâm Dương, nhưng Lục Sâm khác với bọn họ.
Khó khăn lắm tâm trạng của anh mới tốt lên, Trác Dật Nhiên không muốn chọc công chúa giận nữa, suy đi nghĩ lại, cậu thở dài bất đắc dĩ, quyết định nuốt cục tức xuống.
“Thôi thôi, cậu muốn cười thì cười.” Cậu thở dài đầy phiền muộn, nhân lúc đang vui tiếp tục đề tài ban nãy: “Đừng hở chút là giận dỗi được không.”
Nói đoạn, cậu lại ngước mắt nhìn Lục Sâm, khẽ giọng bổ sung thêm một câu: “Sau này tôi nghe cậu hết.”
Lục Sâm lại nhìn sang, con ngươi anh đen láy trông vừa lạnh lùng lại đầy bí ẩn, nhiều lúc Trác Dật Nhiên chẳng tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, ánh mắt Lục Sâm chợt khựng lại, đoạn vươn tay xoa đầu cậu.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì cảm thấy Lục Sâm lấy một thứ trên đầu cậu xuống.
Cậu hạ mắt nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra của Lục Sâm, một đóa cúc họa mi màu trắng được kẹp giữa kẽ ngón tay thon dài của anh.
Trác Dật Nhiên vươn tay sờ đầu, nhận ra chắc nó bị thổi vướng vào tóc lúc cậu ngắm mặt trời mọc.
Tuy không có gương, nhưng dáng vẻ trên đầu có một đóa cúc họa mi trắng quả thật trông hơi ngốc, quan trọng là chẳng biết thứ này đã ở trên đầu mình bao lâu rồi, Trác Dật Nhiên không nhịn được hỏi: “Sao cậu không giúp tôi lấy xuống sớm hơn?”
“Cậu đang trách tôi à?” Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu.
“Nhìn ngốc lắm.” Trác Dật Nhiên bĩu môi.
Ngay sau đó, Lục Sâm nâng tay đặt lại đóa hoa trắng nhỏ nọ lên đầu Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, bất đắc dĩ nâng tay lấy hoa xuống: “Tôi sai rồi, cậu không phải công chúa.”
Lục Sâm nhìn cậu, hiển nhiên vẫn đang chờ nửa câu sau.
“Cậu là bé công chúa ba tuổi.” Nói đoạn, Trác Dật Nhiên bất ngờ vươn tay về phía đỉnh đầu Lục Sâm, định cài hoa lên đầu anh.
Nhưng Lục Sâm phản ứng cực nhanh, anh lập tức túm chặt cổ tay cậu, tất nhiên Trác Dật Nhiên không chịu thua, cậu vùng vẫy hòng muốn thoát ra.
Song, so về sức mạnh thì sao cậu làm đối thủ của Lục Sâm được, đối phương chẳng dùng hết sức đã có thể kiểm soát được cánh tay cậu.
Lòng tự trọng của một người đàn ông rắn rỏi khiến Trác Dật Nhiên chợt tức giận hơn, cậu giãy giụa phản kháng, chống lại bá quyền của Lục Sâm, thế là Lục Sâm kéo tay cậu về phía anh.
Trác Dật Nhiên không kịp đề phòng, tức thì ngả người vào lòng Lục Sâm.
Lồng ngực cả hai dán vào nhau, hương rượu cứ quanh quẩn nơi chóp mũi Trác Dật Nhiên khiến tim cậu hẫng một nhịp.
“Giao lưu bằng lời nói đã không thỏa mãn được các cậu rồi sao?” Giọng của Lâm Dương vang lên sau lưng.
Chuỗi động tác của họ ban nãy cũng khá gây chú ý, thảo nào Lâm Dương lại nói móc họ như vậy, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới như sực tỉnh, vội ngồi ngay ngắn lại trên vị trí của mình.
Sau đó không nhịn được liếc sang Lục Sâm, thấy Lục Sâm cũng đang nhìn mình với dáng vẻ bình tĩnh như thường, chẳng có chút xấu hổ nào cả.
Trác Dật Nhiên lặng lẽ rời mắt đi, men say còn sót lại ban nãy đã tan biến hoàn toàn. Đêm qua Lục Sâm cũng uống một ít, chắc có lẽ cũng chưa vơi hết.
Trước mặt nhiều người trong đội, Trác Dật Nhiên không dám đùa giỡn quậy phá với anh nữa, không thì chắc chỉ có mỗi cậu bị bắt nạt thôi.
Do say rượu nhưng chưa nghỉ ngơi tốt, cậu chỉ ngồi yên một lúc thì lại buồn ngủ.
Nào ngờ vừa chợp mắt được vài phút đã bị đánh thức bởi giọng nói như cái loa của Lâm Dương: “Có kết quả xếp hạng giữa kỳ rồi! Trác Dật Nhiên cậu là đồ biến thái!”
Trác Dật Nhiên bị dọa nhảy dựng, cậu mơ màng lần mò điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, quả nhiên trường đã công bố tổng điểm thành tích xếp hạng của kỳ thi giữa kỳ, cậu chợt thấy tỉnh táo hơn.
Người đứng đầu vẫn là cái tên sừng sững nọ, mà ngay sát bên dưới Lục Sâm chính là cậu.
Trác Dật Nhiên bỗng hoài nghi mình đang mơ, cậu hoang mang ngước đầu nhìn Lục Sâm, thì nghe anh nói: “Chúc mừng.”
Chưa kịp xác nhận thêm lần nữa đã nghe Lâm Dương la hét ầm ĩ: “Có phải Lục Sâm giấu tôi truyền dạy bí kíp học tập gì cho cậu không?”
“Song tu gì đó?” Chu Lộ Lộ bên cạnh cũng khẽ giọng tiếp lời.
“…” Trác Dật Nhiên vừa thức dậy bấy giờ bất đắc dĩ híp mắt.
“Hạng hai lớp S.” Mắt Chung Hàn trợn tròn xoe: “Chị dâu à, cậu đã hạ đo ván tất cả Alpha trong khoa ngoài anh Lục ra đó!”
Người cả xe bắt đầu nhốn nháo: “Mời ăn! Mời ăn!”
“Được được được.” Trác Dật Nhiên vội đồng ý: “Ai thấy cũng có phần.”
Biết ngay chị dâu luôn hào phóng thế mà, mọi người nhao nhao vỗ tay.
Thật ra Trác Dật Nhiên vẫn hơi ngơ, sau khi tiêu hóa sự thật này, cậu nhìn ngay về phía Lục Sâm, cười thật tươi: “Cảm ơn thánh học đã dốc sức giúp đỡ nhé.”
“Cảm ơn thế nào?” Lục Sâm hỏi.
Cậu không ngờ Lục Sâm sẽ nói thế, ngây ra một lúc rồi vỗ ngực đầy khí khái: “Nhất thời nghĩ chưa ra, hay là nợ trước nhé, sau này cậu cần gì, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.”
“Hai cậu đã thân như người một nhà rồi còn dốc hết sức gì nữa?” Lâm Dương ngồi sau lưng họ xen mồm: “Đó gọi là vợ chồng đồng lòng.”
Mọi người cười ầm lên vì lời nói đùa này của cậu ta, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới nhận thấy giọng điệu mình nói ban nãy trông giống câu nghĩa khí của anh em với nhau hơn, hình như không hợp với quan hệ mặt ngoài của cậu và Lục Sâm thật.
“Vậy thì…” Trác Dật Nhiên suy nghĩ một lúc, bên tai lại vang lên từ “song tu” mà Chu Lộ Lộ vừa nói, thế là không biết bị đứt cọng dây thần kinh nào mà buột miệng: “Lấy thân báo đáp?”
Tầm mắt Lục Sâm đặt trên mặt cậu một lúc, sau đó chợt rời đi, yết hầu lên xuống nhẹ.
Trác Dật Nhiên nói xong câu đó thì hối hận, nhìn sang dáng vẻ của Lục Sâm, biết ngay đối phương đang tởm đến buồn nôn đây mà, khiến cậu bỗng thấy hơi mất mặt, thế là bĩu môi nói lời cọc cằn: “Không muốn thì thôi.”
“Không muốn mới lạ đó.” Lâm Dương lại cười hê ha: “Con người cậu ấy chỉ được cái mạnh miệng thôi, sau này đừng chỉ nói miệng chuyện này, cứ hành động trực tiếp đi được không?”
Trác Dật Nhiên vốn cũng chỉ được cái mồm, bấy giờ bị cậu ta nói càng mất tự nhiên hơn, cậu chột dạ quay đầu sang bên khác, chê trách: “Sao cậu lắm trò thế?”
Sau đó nghĩ thầm trong bụng, có thành tích giữa kỳ này rồi, khoan nói những chuyện khác, ít ra cũng đạt được chỉ tiêu chính của Người Yêu Khế Ước nhỉ.
Với một Trác Dật Nhiên thần kinh thô, niềm vui khi đạt thành tích tốt không khiến cậu giữ được tỉnh táo lâu dài, chẳng bao lâu sau lại ngủ mất, sau đó thì đến tận lúc xuống xe cũng chẳng mở mắt nữa.
Hôm nay mọi người đều dậy sớm để ngắm mặt trời mọc, lúc về đến trường cũng còn sớm, thế là ai nấy tự về phòng ngủ bù, Trác Dật Nhiên cũng thế.
Và cậu bỗng mơ thấy một giấc mơ khác thường.
Ban đầu là cảnh tương tự như đêm qua, cậu uống say, ở riêng với Lục Sâm trong túp lều nhỏ, nói vài lời vô bổ, sau đó…
Trao nhau nụ hôn khó hiểu.
Khác hẳn với dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, Lục Sâm trong mơ vồn vã nhưng cũng dịu dàng, anh mặc sức xâm chiếm môi răng cậu, khiến cậu chẳng tài nào phản kháng được, chỉ biết xin và lấy theo bản năng.
Nơi đầu lưỡi là vị rượu cay nồng, nhưng nó không phải mùi bia mà họ uống ban nãy, hương thơm này đã quá đỗi quen thuộc với Trác Dật Nhiên, vì đây không phải lần đầu tiên cậu ngửi thấy trong mơ…
Trác Dật Nhiên mở choàng mắt.
Mùi hương quen thuộc và cảm giác tiếp xúc mãnh liệt tưởng chừng vẫn còn lưu luyến nơi đôi môi.
Giấc mơ này mang cho cậu cảm giác quá mức chân thật, vào phút giây tỉnh giấc, thậm chí Trác Dật Nhiên còn nghi ngờ những việc này có thật sự từng xảy ra hay không.
Song, tỉnh táo lại rồi, suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu phủ nhận.
Đêm qua cậu là người uống say chứ đâu phải Lục Sâm, dù say rượu quậy phá chăng nữa thì cũng không phải đối phương.
Đêm qua tuy Lục Sâm cũng uống ít bia, nhưng anh không say chút nào, trông chẳng khác gì ngày thường cả, ở trạng thái tỉnh táo, chắc chắn anh sẽ không làm ra mấy chuyện uống say làm bậy thế này đâu.
Nên chỉ có một khả năng thôi, tất cả do bản thân Trác Dật Nhiên tự dựng ra.
Cậu chợt nghi ngờ không biết mình đã tỉnh rượu chưa.
Muốn suy nghĩ cặn kẽ nhưng đầu đau búa bổ, hai mắt cay xè, xây xầm mặt mày như còn đang ở trong mơ vậy.
Sau khi hít thật sâu, Trác Dật Nhiên định dậy tắm rửa, nhưng vừa ngồi lên thì chợt cảm nhận thấy vệt ẩm ướt và nhớp nháp dưới người mình.
Muộn màng nhận thấy chuyện đã xảy ra, Trác Dật Nhiên có thể nghe rõ tiếng nổ “ầm” trong đầu mình lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...