Nhìn phản ứng chống cự theo bản năng của Lục Sâm thì biết, có thể thấy anh không phải loại hứng thú với nơi như khu vui chơi, Trác Dật Nhiên thì thần kinh thô, hai người chẳng ai nghĩ đến việc lên kế hoạch tính toán chuẩn bị gì trước cả, hôm sau bảo đi thì đi thôi.
Khu vui chơi này khá đông, xưa nay chẳng bao giờ vắng khách, phiếu được phát cho các sinh viên là buổi chiều, lúc vào trong, những trò hot đều có hàng dài người đang đứng chờ, nhìn qua nhìn lại, quả thật chẳng có gì chơi được cả.
Đi suốt đoạn đường, một tòa nhà hình mặt quỷ xanh lè với hàm răng nhọn xuất hiện phía trước, không đông người xếp hàng lắm, hai người họ nhìn nhau đầy ăn ý, chẳng nói lời nào đã vào trong.
Hóa ra là trò Escape room[1], quả thật người chờ trong sảnh không đông, trông chẳng có gì vui.
[1] Escape room: là trò chơi trí tuệ, bạn và đồng đội sẽ bị khóa trong căn phòng kín chứa đầy manh mối bí ẩn, nhiệm vụ của cả đội là phải giải tất cả manh mối để tìm ra lối thoát trước khi thời gian kết thúc.
Hai người đứng ở khu xếp hàng, Trác Dật Nhiên huých vai Lục Sâm: “Cậu sợ không?”
“Cậu thấy sao?” Lục Sâm hỏi ngược lại.
“Vậy thì tốt.” Trác Dật Nhiên cười hì hì: “Lá gan của tôi cũng không nhỏ đâu, nhưng có lúc dễ bị mấy thứ nhảy ra bất ngờ dọa thôi.”
Nói đoạn, cậu nhìn Lục Sâm, dịu giọng: “Có cậu thì tôi yên tâm.”
Nhóm họ chỉ có hai người, chỉ được chơi trong căn phòng khá nhỏ, chẳng bao lâu, nhân viên đến thông báo họ có thể vào.
Để giữ bí mật, những vị khách chơi Escape room sẽ không được biết trước chủ đề căn phòng, hơn nữa sẽ bị bịt mắt trên đường vào.
Dù không nhìn thấy, nhưng trên đường đi, Trác Dật Nhiên vẫn ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc, có lẽ chủ đề căn phòng liên quan đến bệnh viện rồi. Bối cảnh hơi cũ, tuy không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng cậu vẫn có đôi chút thất vọng.
Hai người được lần lượt dẫn vào phòng, cửa phía sau đóng “sầm” lại.
Trác Dật Nhiên đi phía trước, cậu cởi băng bịt mắt màu đen, quả nhiên một căn phòng trắng tinh đập vào mắt.
“Sáng tạo chút được không, sao mà…” Cậu không nhịn được than với Lục Sâm, nào ngờ vừa lên tiếng, đèn trong phòng đã tắt phựt: “Móa?”
Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên tối om, vươn tay chẳng thấy năm ngón, Trác Dật Nhiên giật nảy mình, cậu vô thức vươn tay huơ sang bên cạnh, chẳng mấy chốc đã chạm trúng làn da ấm áp quen thuộc, là cánh tay của Lục Sâm.
“Sợ tối?” Lục Sâm hỏi.
“Không phải.” Trác Dật Nhiên vội túm chặt anh: “Tôi bị bệnh quáng gà.”
“… Vậy mà còn chơi trò này.” Giọng Lục Sâm đầy chê bai.
Trác Dật Nhiên lẩm bẩm: “Sao tôi biết vừa vào đã chơi lớn vậy chứ…”
Chưa nói xong thì thấy cánh tay mình đang túm chặt chợt động đậy như muốn hất cậu ra.
Mắt đã gần như mất đi tác dụng, trong bốn giác quan còn lại thì chỉ nghe thấy âm thanh rồi cảm giác thôi, Trác Dật Nhiên níu chặt hơn theo bản năng, nào ngờ đối phương chỉ hơi dùng sức đã dễ dàng bẻ ngón tay cậu ra.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, bấy giờ mới bình tĩnh lại, cậu nhận ra mình túm chặt người ta như thế, tất nhiên Lục Sâm không vui rồi.
Đứng trước hoạn nạn, thấy chết không cứu. Công chúa Lục là đồ nhỏ nhen.
Cậu mắng thầm một câu, dù không muốn nhưng lòng tự trọng của đàn ông vẫn thúc giục cậu hãy hào phóng thả cánh tay Lục Sâm ra.
“Sợ à?” Lục Sâm hỏi.
Trác Dật Nhiên không thấy vẻ mặt anh, nhưng không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy câu nói này chứa ý cười, cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy.
Cậu tức giận nghiến răng, mạnh miệng: “Sợ con khỉ ấy.”
Ngay sau đó, bàn tay đang buông thõng của cậu chợt bị nắm lấy, đối phương tách mạnh những ngón tay đang siết chặt lại theo bản năng của cậu, đan ngón tay áp sát lòng bàn tay của cả hai vào nhau.
Trái tim Trác Dật Nhiên đập mạnh, chợt nghe Lục Sâm khẽ giọng hỏi: “Không sợ mà nắm chặt vậy làm gì.”
Như một lời nói dối bị vạch trần, Trác Dật Nhiên bỗng ngượng ngùng không nói nên lời, cậu cố ý cậy mạnh giãy khỏi tay Lục Sâm nhưng vô ích, ngược lại còn bị Lục Sâm nắm chặt hơn.
Hai má Trác Dật Nhiên nóng bừng, chưa chờ cậu lên tiếng phản bác đã nghe thấy tiếng ma xát chối tai vang lên từ mặt đất.
Lục Sâm dùng tay còn lại mở đèn soi điện thoại, một tia sáng trắng dịu xuất hiện.
Trác Dật Nhiên chờ thêm vài giây mới miễn cưỡng nhìn thấy một mảng đất nhỏ được đối phương chiếu sáng, nhìn thấy mấy bóng đen to bằng bàn tay đang di chuyển về chỗ họ, cậu nhìn kỹ lại, không ngờ là mấy con nhện khổng lồ, toàn thân lông đen rậm rạp, bấy giờ đang giương nanh múa vuốt bò về phía họ.
“Mẹ ơi.” Cảnh tượng hơi kích thích, dù biết đó là giả, Trác Dật Nhiên vẫn bất giác lùi một bước, ngay sau đó được Lục Sâm vươn tay giữ lại.
“Không qua đây đâu.” Giọng Lục Sâm vẫn bình tĩnh.
Quả nhiên căn phòng không được áp dụng kỹ thuật cao như thế, bọn nhện lông rậm không bò đến ăn thịt họ như trong phim ảnh mà chỉ dừng lại ở nơi cách họ không xa.
Dù thế, ít nhiều gì chúng vẫn có hơi chướng mắt, để đêm nay không mơ thấy ác mộng, Trác Dật Nhiên cố gắng không quan sát kỹ chúng.
Lục Sâm soi đèn lên một chút, phát hiện chỗ không xa có ngày càng nhiều nhện đang chui ra bò đến, Trác Dật Nhiên liếc sang, hỏi: “Nguồn?”
Lục Sâm gật đầu.
Đó là một chiếc giường bệnh có rèm che, rèm chắn rất kỹ, chẳng thấy được gì bên trong cả, mấy con nhện này bò ra từ bên trong chiếc giường đó.
“Theo tôi.” Lục Sâm vẫn nắm chặt tay cậu, tránh đi những chỗ có nhện, bước lên một bước, Trác Dật Nhiên vâng lời theo sau anh.
Chắc quỹ tích di chuyển của những con nhện máy này đã được thiết kế sẵn, sẽ không cố ý xông đến chỗ người, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến động tác của họ nên muốn tránh chúng cũng không quá khó, chỉ cần chú ý là được.
Cuối cùng hai người cũng băng qua đàn nhện đến trước giường. Lục Sâm quay đầu nhìn Trác Dật Nhiên, Trác Dật Nhiên nhận được tín hiệu, cậu vô cùng tự giác dựa sát anh hơn, chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhìn thấy đống nhện lông chất thành núi.
Lục Sâm kéo rèm ra, nhưng lại không có con nhện lông nào, trên giường bệnh chỉ có một bộ xương trắng hếu.
Lần này đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên Trác Dật Nhiên không bị dọa, cậu nhìn theo hướng đèn soi của Lục Sâm, vươn tay nhấn vào nút chuông bên cạnh bộ xương.
Đèn trong phòng sáng lên lần nữa, chói đến mức khiến người ta bỗng chốc không mở mắt được.
Có lẽ đã bắt đầu đi đúng đường, Trác Dật Nhiên lùi lại, dụi mắt nhìn thật kỹ cánh cửa đang đóng chặt: “Mật mã bốn số.”
Căn phòng bệnh này không lớn, theo lẽ thì tìm đồ sẽ không khó, nhưng xung quanh trống rỗng, chỉ có đám nhện lông đầy đất thôi, không biết đi đâu để tìm manh mối nữa.
Ngoài cửa còn một buồng vệ sinh nhỏ, chỉ là cánh cửa buồng đóng chặt, Lục Sâm đi đến vặn nắm cửa, quả nhiên đã bị khóa. Thế là hai người lại bắt đầu tìm chìa khóa khắp nơi, song vẫn không có kết quả.
Trác Dật Nhiên về kiểm tra lỗ khóa cửa buồng tắm, quan sát một lúc, cứ thấy không giống khóa thật cho lắm. Trước đây cậu từng xem một vài kỹ xảo nhỏ, thật ra vốn chẳng có chìa khóa ổ khóa gì, chỉ cần dùng bạo lực đơn giản và dứt khoát là được.
Thấy Lục Sâm cũng theo đến, Trác Dật Nhiên bỗng yên tâm hơn, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhìn thấy thứ kỳ lạ nào đó, bèn nắm tay nắm lần nữa, đẩy mạnh vài cái, quả nhiên cửa buồng tắm mở “két” ra.
Điều không ngờ đến đó là bên trong chẳng có gì đáng sợ, chỉ mỗi chiếc bồn cầu và bồn rửa mặt đơn giản.
Trác Dật Nhiên thở phào, vừa định nhấc chân vào trong thì đột nhiên buồng vệ sinh vang lên những tiếng sột soạt, chưa chờ cậu phản ứng, bỗng có một vật đột ngột rơi từ trên trần nhà xuống…
Một cái xác treo ngược.
“Mẹ ơi!” Trác Dật Nhiên đã thật sự bị dọa, cậu lùi ra sau theo phản xạ, nào ngờ bất cẩn va thẳng vào lồng ngực Lục Sâm.
Thật sự không thể trách cậu phản ứng mạnh như vậy, cái xác này rơi xuống đột ngột quá, làm cũng rất thật…
Nó mặc đồ bệnh nhân, vẻ mặt dữ tợn, hai con ngươi gần như muốn rơi khỏi hốc mắt, điều đáng sợ nhất là da mặt đã bị thối rữa một mảng lớn, thịt nát tanh đỏ và chất mỡ vàng khè chảy ra từ chỗ vết thương trên da.
Đáng sợ nhất là lưỡi, cứ như bị ai đó kéo ra khỏi miệng để lủng lẳng ra ngoài, màu lưỡi đỏ tím xen lẫn xanh bầm, hình ảnh quá kích thích gây chấn động cả mắt lẫn tim.
Lục Sâm cũng sửng sốt, sau đó vươn tay choàng qua eo Trác Dật Nhiên, khoảnh khắc ấy, anh dường như nghe thấy có giọng nói nào đó vang lên.
Một tiếng rất ngắn, cũng rất nhẹ, nhưng nghe vào vừa chối vừa quái dị.
“Nghe thấy không?” Lục Sâm hỏi.
“… Gì?” Linh hồn đã bay ra khỏi xác của Trác Dật Nhiên vẫn chưa kịp về lại.
Lục Sâm quay đầu sang hướng khác, đó là một chiếc tủ khử trùng, Trác Dật Nhiên điều chỉnh lại nhịp thở, gật đầu với anh.
Tủ khử trùng không phải loại trong suốt, nhưng bên ngoài mặt tủ có khá nhiều lỗ. Chìa khóa được đặt bên cạnh, Lục Sâm cầm lên rồi mới xác nhận với Trác Dật Nhiên lần nữa.
Bấy giờ Trác Dật Nhiên đã quay về vị trí sau lưng Lục Sâm, mong rằng người dũng mãnh như anh sẽ có thể giúp mình che chắn những thứ nhảy ra đột ngột.
Mở tủ khử trùng ra, lại là một cái xác.
Lần này quan sát ở khoảng cách gần, nhận ra cái xác này trông còn thật hơn cả cái ban nãy, làn da đã chẳng còn dạng cao su nhựa như người giả nữa mà thấy rõ cả lỗ chân lông.
Đây là xác của một nữ y tá, bấy giờ nó đang cuộn tròn lại nằm trong tủ khử trùng như một đứa trẻ, đồng phục y tá trên người bị máu nhuộm đẫm, đầu tóc tán loạn như Sadako vậy, chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt to đã mất đi sự sống thôi.
Và rồi đôi mắt kia chớp một cái.
“Má!” Nơi này luôn có nhiều mánh lới để dọa người ta, lần nào cũng gây bất ngờ, Trác Dật Nhiên suýt đã tan vỡ, cậu vô thức túm chặt phía sau.
Như có thần giao cách cảm vậy, ngay sau đó, tay của Lục Sâm đã nắm chặt tay cậu.
Trác Dật Nhiên đang bị dọa, chân vốn đã đứng không vững, bấy giờ lực tay của Lục Sâm lớn quá nên khi bị anh kéo như thế, cậu loạng choạng ra sau, ngã vào lòng Lục Sâm.
Lục Sâm vô thức vươn tay về phía trước, ôm hờ eo cậu.
Trác Dật Nhiên như ngừng thở, nhưng không chờ cậu phản ứng, nữ y tá trước mặt lại phát ra một tiếng kỳ lạ: “Ư.”
Chẳng khác gì chuỗi tiếng hô của mấy bạn nữ trong trường mỗi khi nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau.
Xem ra “người chết” này cũng có sở thích vô cùng trang nhã đó là nhìn hai anh đẹp trai yêu nhau.
“Không chơi trò này đâu chị ơi.” Trác Dật Nhiên dở khóc dở cười: “Lúc nãy đâu nói sẽ có NPC người thật chứ.”
Ý tá nọ lại chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Trác Dật Nhiên đánh giá thêm một lượt, không thấy gì khác, nhưng đâu thể vươn tay mò mẫm NPC người ta được, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi cũng học theo dáng vẻ của cô y tá, chớp mắt với cô: “Chị gái ơi, chị không cung cấp manh mối gì sao?”
Lục Sâm bên cạnh liếc ánh mắt khinh bỉ sang.
Thấy y tá nọ vẫn không động đậy, Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn Lục Sâm, cũng chớp mắt với anh: “Anh trai ơi, vậy chỉ có thể để anh xử thôi.”
“Ư.”
Cơ mặt của chị gái y tá vặn vẹo, khóe môi co rút liên tục.
Trác Dật Nhiên thầm cảm thán, hóa ra trên đời này thật sự có những người sẽ phấn khởi la hét khi nhìn thấy hai anh chàng đứng với nhau.
Vài giây sau, chị gái y tá chớp mắt, sau đó nhanh chóng thè lưỡi.
Trác Dật Nhiên và Lục Sâm im lặng nhìn nhau.
Hai người về lại trước cửa nhà vệ sinh nhìn cái xác bị treo ngược nọ.
“Chốt ở đâu nhỉ?” Trác Dật Nhiên nhìn cái lưỡi màu tím bầm nọ, bất giác nhíu mày: “Không đến mức buồn nôn vậy chứ?”
Lục Sâm suy nghĩ vài giây, chợt nhớ ra một điều. Anh xoay người ề trước tủ khử trùng, quả nhiên nhìn thấy phía trên cùng có một đôi găng tay dùng một lần vẫn chưa xé bao.
Trác Dật Nhiên nhìn anh xé bao với vẻ mặt vô cùng phức tạp: “… Chỗ này cũng chu đáo thật.”
Lục Sâm đeo găng tay vào đi đến trước cái xác, dặn dò Trác Dật Nhiên: “Cậu cẩn thận chút.”
Không cần anh nhắc, Trác Dật Nhiên đã vô cùng tự giác trốn sau lưng anh.
Sau vài lần bị dọa, cậu cảm thấy lúc này dù cái xác có đột ngột sống lại thì cậu cũng sẽ không kinh ngạc nữa đâu.
Lục Sâm vươn tay kéo lưỡi của cái xác nọ.
Phần miệng xác chợt phát ra tiếng động kỳ lạ, ngay sau đó thì phun chất dịch màu xanh vàng ra ngoài, màu đục và sền sệt, trông như một cục đàm khổng lồ.
Thấy thứ này suýt phun vào mặt mình, vẻ mặt Lục Sâm vẫn vô cùng bình tĩnh, điềm nhiên đến mức không giống người thường. Anh lặng lẽ cúi đầu quan sát kỹ thứ dính nhớp vừa bị phun ra.
Trác Dật Nhiên bên kia phục sát đất sự bình tĩnh của anh chàng Alpha rắn rỏi, đồng thời cũng mừng thầm trong bụng vì mình tránh sau lưng anh, tuy lần này không bị dọa, nhưng nếu đến gần hơn chút nữa, chắc sẽ thấy tởm đến mức nôn luôn thức ăn tối hôm qua ra mất.
Cậu lại ngẩng đầu quan sát căn phòng, đang cảm thán nơi biến thái này thì thấy Lục Sâm đứng dậy, khóe môi mím thành một đường cong khó phát hiện, trông có hơi bỡn cợt.
Vừa thấy Lục Sâm lộ ra vẻ mặt này, Trác Dật Nhiên biết ngay anh lại đang cười nhạo mình, cậu nghiến răng đầy tức tối: “Tôi không sợ!”
“Ừ.” Lục Sâm chẳng những không phản bác mà còn đáp một tiếng, như đang dỗ dành cậu vậy.
Không chờ Trác Dật Nhiên mở miệng lần nữa, Lục Sâm đã rũ mắt nhìn vũng dưới đất, nói với vẻ am hiểu: “Nước chanh mà thôi.”
Trác Dật Nhiên cúi đầu nhìn lần nữa, trước tầm mắt cậu, quả nhiên mặt đất lộn xộn có một hàng chữ màu đỏ, vừa hay là bốn con số.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...