Cơ thể trẻ trung có khả năng tự lành rất nhanh, một tuần sau, mắt cá chân của Trác Dật Nhiên đã khỏi hẳn, nếu không vì Lục Sâm ngăn cản, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể trở lại sân bóng rổ.
Nhưng dạo này không chỉ cậu, mà cả mật độ huấn luyện của đội bóng cũng giảm nhiều, nguyên nhân chính là vì sắp thi giữa kỳ, áp lực học hành hơi lớn.
Học viện Quản Trị Kinh Doanh khá xem trọng kỳ thi giữa kỳ, lớp S thì càng khỏi phải nói, phải thi rất nhiều môn chuyên ngành, độ khó còn chẳng kém cuối kỳ nữa kìa. Dù là tiết thiên về khảo sát thực tiễn cũng được giao cho đủ loại đề nghiên cứu, mặc dù cũng có mức tự do và tự chủ nhất định, nhưng vẫn có yêu cầu rất cao về quá trình và thành quả.
Ví dụ như tiết Kinh tế học xã hội nè, hướng quy định trong đề là nghiên cứu kinh tế xã hội của khu Giang Thành cũ, tra tìm tài liệu, khảo sát địa hình thực tế, phỏng vấn người, mục nào cũng không được qua loa.
Quy định hai người một nhóm, Trác Dật Nhiên thân thiết nên được lợi, được ôm đùi thánh học, người xung quanh chỉ có thể ngưỡng mộ đố kỵ thôi. Dù sao thì ai chẳng biết nếu cùng nhóm với Lục Sâm, chỉ cần nằm đó để anh kéo lên là được.
Nhưng đề lần này khó thật, Trác Dật Nhiên vẫn hơi lo: “Yêu cầu phỏng vấn người cũng chi tiết quá, ‘sống trông khu cũ từ ba mươi năm trở lên’, sao tìm được người dân như vậy đây?”
“Tìm được.” Lục Sâm nói: “Bà nội tôi.”
Lục Sâm là người địa phương, tất nhiên bậc cha chú trong nhà cũng thế, chỉ không ngờ lại trùng hợp thế thôi, tình cờ làm sao mà lại sống trong khu cũ, còn sống thời gian dài như vậy nữa chứ, khiến Trác Dật Nhiên mừng rỡ lắm.
“Vậy chúng ta phải đến nhà bà nội phỏng vấn à?” Trác Dật Nhiên hỏi.
Lục Sâm gật đầu: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Trác Dật Nhiên cười hê ha: “Mong ghê.”
Là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, bên ngoài có rất nhiều tin đồn về Lục Sâm, cả chuyện riêng tư như anh bị lãnh cảm cũng nhiều người biết như thế, nhưng lại chẳng nghe ai nhắc đến chuyện nhà anh cả.
Rất nhiều chàng trai cô gái fan cuồng đoán anh là con nhà giàu sang quyền quý nhưng sống khiêm tốn, hoặc là dòng dõi trí thức Nho học gì đấy, dù sao thì Alpha xuất sắc nổi bật như anh, từng động tác cử chỉ đều đầy quý tộc, còn học ngành Quản trị Kinh doanh nữa, thấy sao cũng giống đang được đào tạo để làm sếp, chắc chắn là con cái nhà ưu tú rồi.
Tất nhiên Trác Dật Nhiên sẽ không đến mức đi tin những lời suy đoán chiều hướng hoàn hảo đến vô lý không căn cứ như vậy, nhưng tiếp xúc với Lục Sâm lâu dần, quả thật chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện trong nhà, cũng khó tránh sẽ sinh lòng hiếu kỳ.
Cậu ôm nỗi chờ mong như thế cho đến thứ Bảy, vừa hay hai người đều rảnh, thế là cùng đến khu cũ để tìm hiểu và nghiên cứu.
Buổi sáng chủ yếu chỉ đến thăm dò thôi, chụp một vài tấm ảnh và quay ít video, bấy giờ cũng đã có hiểu biết sơ lược về khu cũ, đến tận đầu giờ chiều mới dạo hết những nơi được đưa ra trong kế hoạch.
Hai người vừa ra khỏi tàu điện ngầm, định lên đường đến nhà bà nội, Trác Dật Nhiên đang có đôi chút phấn khởi thì Lục Sâm nhận được điện thoại của bà, nói trong nhà hết nước tương rồi, bảo anh mua hộ một ít về.
Trùng hợp là đối diện đường có một siêu thị, hai người họ bèn ra khỏi trạm tàu sang đó. Trên đường, Trác Dật Nhiên chợt nghĩ đến một việc: “Cậu nói chuyện phỏng vấn với bà nội rồi à?”
“Ừ.” Mấy chuyện này thì tất nhiên phải nói trước, Lục Sâm không hiểu có gì để hỏi.
“Vậy cậu nói sẽ đi cùng tôi à?” Trác Dật Nhiên hỏi tiếp.
“Chứ nói gì?” Lục Sâm nhìn cậu đầy khó hiểu.
“Vậy…” Trác Dật Nhiên nhìn anh: “Cậu giới thiệu thế nào về tôi?”
Thì ra trọng tâm là cái này.
“Bạn cùng lớp.” Lục Sâm đáp.
“Vậy thì tốt.” Tuy cũng biết sẽ không có chuyện Lục Sâm nói với bà nội rằng hai đứa có quan hệ lung tung gì đó, nhưng bấy giờ Trác Dật Nhiên vẫn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Xem ra bà nội của Lục Sâm là một người rất am hiểu lý lẽ, Trác Dật Nhiên lại thân thiện, lấy thân phận bạn cùng lớp tiếp xúc với bà sẽ không thấy khó khăn lắm. May mà không khiến bà nội có hiểu lầm gì với quan hệ của cả hai, không thì cậu thật sự chẳng biết phải thể hiện thế nào cho phải.
Hai người vào siêu thị mua nước tương, nhân tiện mang theo một ít hoa quả, Trác Dật Nhiên chợt nảy ra một suy nghĩ, bèn cầm điện thoại quay video.
“Có gì để quay chứ?” Lục Sâm chẳng tài nào hiểu nổi mấy hành vi này của cậu.
“Cậu chưa nghe qua à.” Trác Dật Nhiên nâng điện thoại lên quay, đáp với giọng thờ ơ: “Phải năng đi dạo siêu thị với nửa kia của mình, như vậy mới thường có cảm giác mình thuộc về gia đình này.”
Sự chú ý của cậu đặt cả vào màn hình, lúc nói chẳng thấy gì, vài giây sau mới nhận ra câu này nghe có hơi…
Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn Lục Sâm với vẻ chột dạ, quả nhiên thấy mặt đối phương có hơi lạ, cậu vội hắng giọng, bổ sung thêm: “Nên nếu đăng video này lên mạng, chắc chắn sẽ được hưởng ứng lắm.”
Lời giải thích hơi gượng gạo, may mà Lục Sâm không nói gì nữa.
Mua đồ xong tính tiền, có một khu kệ trưng bày hàng nhập khẩu ở quầy thu ngân, Trác Dật Nhiên vừa nhìn đã thấy một hộp nhỏ tinh xảo, phía trên viết toàn chữ tiếng Nhật, dưới là hình ảnh đặc tả bằng một chiếc lá bạc hà và một viên đá.
Hiếm có lần cậu nhớ ra hình như trước đây từng xem quảng cáo có bao bì tương tự như vậy, là một loại kẹo bạc hà cực the mát, nghe nói có hiệu quả giúp tinh thần tỉnh táo nữa.
Dạo này sắp thi giữa kỳ, áp lực học hành vốn đã lớn lắm rồi, cậu lại hay ngủ gật, đi học cứ buồn ngủ mãi sẽ bị rớt môn mất. Nghĩ thế, Trác Dật Nhiên cầm một hộp định thử hiệu quả xem sao.
Lấy xong thì đến lượt họ tính tiền, nhân viên thu ngân thấy kẹo bạc hà trong tay cậu thì chợt ngẩng đầu nhìn họ một cái, nhưng bấy giờ Trác Dật Nhiên đang bận quay video, Lục Sâm thì đứng cạnh dọn đồ, chẳng ai chú ý cả.
Ra khỏi siêu thị, cuối cùng Trác Dật Nhiên vẫn ôm tâm trạng vui vẻ theo Lục Sâm đến nhà bà nội trong truyền thuyết.
Quả nhiên suy đoán của các fan nữ không đáng tin lắm, nhà bà nội không phải dạng biệt thự năm tầng gì, mà chỉ là một hộ dân cư rất đỗi bình thường mà thôi. Vào trong chung cư, lúc gõ cửa, hiếm khi Trác Dật Nhiên cảm thấy có đôi chút hồi hộp.
Nhưng sự hồi hộp này đã tan biến ngay khi cửa mở.
Trong tưởng tượng của Trác Dật Nhiên, bà nội Lục Sâm phải là một bà cụ hiền hậu với mái tóc bạc trắng, tính theo tuổi tác thì cũng chừng bảy mươi, tám mươi tuổi rồi. Nhưng lúc gặp mặt, nhận ra bà nội trẻ hơn cậu tưởng nhiều lắm, trông như chỉ khoảng sáu mươi thôi.
Bà nội cũng là một Beta, vừa gặp họ đã nở nụ cười đầy nhiệt tình: “Là Nhiên Nhiên à? Nghe nói cháu sắp đến, bà đã chuẩn bị bữa tối ngay từ trưa rồi đó.”
Vừa gặp đã xưng hô thân thiết như thế, Trác Dật Nhiên vốn nhiệt tình dễ gần cũng thấy hơi ngại: “Bà vất vả rồi ạ.”
Vào trong, bà nội rót trà cho hai người, đoạn dặn dò: “Còn mấy món ăn nữa là xong, Nhiên Nhiên ngồi đây trước nhé.”
“Cảm ơn bà ạ.” Trác Dật Nhiên vội trả lời: “Còn sớm mà, bà đừng vội.”
Tuy nhà không rộng nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, bầu không khí cũng ấm áp. Hai người ngồi trong phòng khách, cầm máy tính bảng sắp xếp lại mấy vấn đề lần cuối, sau đó chỉnh sửa vài chi tiết dựa theo tình trạng đã khảo sát thực tế hồi sáng.
Chẳng bao lâu sau, bà nội nhận xong điện thoại trong bếp, đi ra gọi: “Tiểu Sâm, đến giúp bà trông chừng một lát nào.”
Lục Sâm nghe thế vào bếp, Trác Dật Nhiên cũng vội theo sau anh, bà nội vừa nhanh tay cởi tạp dề, vừa nói: “Bệnh viện gọi điện đến báo tình trạng của một sản phụ không tốt lắm, bảo bà qua xem.”
Bà đi ra cửa, mặc áo khoác vào, nói với Trác Dật Nhiên bằng vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi nhé, bà sẽ về ngay.”
“Không sao đâu ạ.” Trác Dật Nhiên vội nói: “Bà đi thong thả thôi, đừng vội quá.”
Lục Sâm vào bếp nhìn rồi đi ra, nói: “Bà cứ yên tâm, còn lại cứ để cháu.”
Sau khi bà nội ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người họ, Trác Dật Nhiên cũng vào bếp, nghe Lục Sâm giải thích với cậu: “Bà nội là bác sĩ, khoa Sản.”
Nghe những lời bà nói ban nãy đã đoán được, chỉ không ngờ đến tuổi này rồi mà bà nội vẫn làm việc, thậm chí gọi là đến ngay như thế.
Ban nãy bà đi khá vội, nghĩ đến việc có thể bên kia là một người mẹ khó sinh, Trác Dật Nhiên bỗng im lặng, hồi lâu sau mới lúng túng rằng: “Vĩ đại thật.”
Có lẽ do dáng vẻ lóng ngóng của cậu trông hơi ngốc, khóe môi Lục Sâm khẽ nhếch lên.
Im lặng thêm vài giây, Lục Sâm cầm sạn lật con cá trong chảo qua mặt kia, Trác Dật Nhiên chú ý đến động tác thành thạo của anh, thế là lại trợn mắt há mồm: “Cậu còn biết nấu ăn à?”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Lục Sâm hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu không phải Alpha sao.” Trác Dật Nhiên cảm thán: “Hiếm lắm đó.”
Tuy bây giờ đều tuyên dương quyền bình đẳng giới, nhưng thực tế thì đa số Alpha vẫn giữ quan niệm “người quân tử không vào bếp”, huống chi họ đã quá bận rộn trong công việc rồi, thường thì về nhà cũng chẳng có thời gian và hơi sức để xuống bếp nữa.
Cả Beta cũng thế, với Trác Dật Nhiên, cậu biết pha chế thức uống là vì làm quen từ nhỏ thôi, chứ chẳng hiểu tí gì về việc bếp núc cả.
Hai mặt của con cá đều được chiên chín, Lục Sâm đổ nửa chảo nước sôi trong ấm nước bên cạnh vào, mở lửa lớn, trong lúc làm thì có ít dầu bắn ra, suýt đã làm dơ chiếc áo thun sạch sẽ của anh.
Thấy thế, Trác Dật Nhiên vội lấy tạp dề của bà nội đến, tạp dề có màu hồng, Lục Sâm vốn không muốn mặc, nhưng trong lúc nêm nếm gia vị, thấy lại có vài giọt dầu văng ra trong chảo, Trác Dật Nhiên dứt khoát không thèm hỏi ý kiến anh đã buộc dây lên sau cổ anh luôn.
Động tác của Lục Sâm khựng lại, nhưng ngay lập tức bỏ thêm gia vị khác vào, Trác Dật Nhiên giúp anh buộc dây ở lưng, lúc chạm tay trúng eo anh mới nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Nghĩ bụng đây cũng chẳng phải lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật với eo của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên gắng gượng buộc dây xong, vờ như không cảm giác gì.
Bấy giờ cần chiên cá thêm một lúc nữa, Lục Sâm lại chuyển sang nhìn nồi canh củ sen hầm sườn heo trong chiếc nồi bên cạnh.
Trác Dật Nhiên chẳng giúp được gì, chỉ đành đứng đó thưởng thức bóng lưng bận rộn của anh. Người thoạt trông có vẻ không am hiểu việc nhà như Lục Sâm, ấy vậy mà khi vào bếp, chẳng những không ảnh hưởng đến khí chất trong từng hành vi cử chỉ, mà ngược lại còn có thêm chút bình phàm của nhân gian, khiến anh có thêm sự dịu dàng khác hẳn với ngày thường.
Trác Dật Nhiên thả hồn suy nghĩ, cậu Alpha này cũng toàn năng thật, gương mặt, thành tích, bóng rổ, mặt nào cũng có trình độ nổi bật vạn người có một, thế cũng thôi đi, bây giờ bể ra là còn biết nấu cơm nữa, ngoài tính cách hơi trầm một chút, quả thật chẳng có khuyết điểm luôn.
Nếu sau này Omega nào được gả cho cậu ta thì chắc sẽ được mọi người ngưỡng mộ chết mất.
À quên, hình như cậu ta không cưới được Omega.
Thật ra cũng không phải không được, dù sao thì mấy fan nam fan nữ trong trường cũng biết rõ anh lãnh cảm, nhưng vẫn ngỏ ý nếu được ở bên anh, bảo họ tiêm thuốc ức chế cả đời cũng không thành vấn đề; thậm chí còn có Alpha chịu phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể vì anh, bỏ thân phận cao quý của mình; Beta thì khỏi nói, vốn đã chiếm số lượng đông đảo rồi, còn xếp được một hàng dài quanh một con sông luôn đấy.
Nghĩ thế, không biết vì sao Trác Dật Nhiên lại chợt thấy như có gì đó bị nghẹn trong tim vậy.
Đố kỵ Lục Sâm có sức hút hơn mình sao?
Cũng không đến nỗi, cậu luôn rất khâm phục tài năng của Lục Sâm.
Chưa nghĩ ra nguyên nhân bắt nguồn cảm xúc này, bấy giờ Lục Sâm xoay người cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ…” Trác Dật Nhiên hắng giọng, nói: “Tôi cảm thấy đoạn cậu nấu ăn cực hợp để quay một video.”
“… Cậu quay đến nghiện rồi à.” Lục Sâm bất đắc dĩ.
“Tôi túm được anh chàng được mọi người yêu thích mà.” Trác Dật Nhiên lấy điện thoại ra: “Không khoe khoang sẽ tiếc lắm.”
Nghe thế, vẻ mặt Lục Sâm hơi sượng một lúc, sau đó nhanh chóng xoay người để lại một bóng lưng trước ống kính, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp và chiếc tạp dề màu hồng lộ ra từ hai bên eo của người trong màn hình, Trác Dật Nhiên bỗng không nén được tiếng cười.
Xin lỗi nhé, nhưng đêm nay hãy cho phép cậu tạm thời trở thành đối tượng được cả vạn người ngưỡng mộ đố kỵ ganh ghét đi.
Quay một lúc, Trác Dật Nhiên ghép với đoạn trong siêu thị rồi hớn hở đăng lên. Chưa kịp xem bình luận, chuông cửa đã reo rồi, cậu vội chạy ra mở cửa, là bà nội đang sốt ruột trở về.
Trác Dật Nhiên đưa bà vào phòng khách, rót ly nước cho bà: “Bà ơi, sao rồi ạ?”
“May mà không phải chuyện gì nghiêm trọng, mẹ tròn con vuông.” Bà nội ngồi xuống, nở nụ cười thư thái, nghỉ ngơi vài giây, bà lại sực nhớ một điều, thế là vội đứng dậy vào bếp: “Ôi suýt thì quên mất, còn phải xào đồ ăn cho Nhiên Nhiên nữa…”
Trác Dật Nhiên vừa định ngăn bà, Lục Sâm đã bưng một đĩa thức ăn đẩy cửa phòng bếp ra: “Ăn được rồi.”
Bà nội nghe thế mỉm cười, Trác Dật Nhiên giúp mang bộ dụng cụ ăn uống và bưng cơm ra, ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ. Nguồn: we btruy en onlin e.com
“Thế nào.” Đầu tiên, bà nội gắp một miếng thịt cá cho Trác Dật Nhiên: “Tiểu Sâm nhà bà đảm đang lắm phải không?”
Trác Dật Nhiên đang uống nước, vừa nghe tính từ này thì bị sặc, cậu xoay người ho nhẹ vài tiếng mới gật đầu một cách khó khăn.
“Nhiên Nhiên yên tâm, tuy tính cách Tiểu Sâm hơi chậm trong chuyện tình cảm, nhưng nó là một đứa bé tốt.” Bà nội nói tiếp: “Nó không có tính xấu nào của Alpha cả, ở bên nó không khác gì ở với Beta đâu.”
Trác Dật Nhiên lại không nhịn được ho sù sụ, vừa ho vừa nhìn Lục Sâm…
Đã nói là bạn cùng lớp mà?
Tuy Lục Sâm bình tĩnh hơn cậu, nhưng trông cũng hơi đực mặt ra rồi, có vẻ như chuyện này cũng ngoài dự kiến của anh.
“Ôi xin lỗi xin lỗi, mới gặp mà bà đã nói chuyện này, dọa cháu rồi.” Bà nội vội vươn tay vỗ lưng Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên uống thêm ngụm nước, bấy giờ mới mở miệng: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi ạ…”
“Ôi, tuy bà lớn tuổi nhưng đâu phải người bảo thủ gì chứ.” Bà nội nhìn cậu rồi nhìn Lục Sâm: “Trước mặt bà không cần ngại.”
Nói đoạn, bà cười đầy ẩn ý: “Bà nhìn thấy trên ‘Người Ấy Nói’ đó.”
… Trác Dật Nhiên sững người luôn.
Sao bà nội Lục Sâm còn hiện đại hơn cả mẹ cậu nữa vậy?
Do dự một lúc, cậu cảm thấy không nên khiến bà nội hiểu lầm thì hơn, bèn nói: “Bà ơi, thật ra bọn cháu…”
“Chỉ quen thử trước thôi.” Lục Sâm chợt xen ngang.
Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn Lục Sâm lần nữa…
Tên này có ý gì?
“Bà biết ngay mà, bà đã bao nhiêu tuổi rồi.” Bà nội cười tươi như hoa: “Nhìn dáng vẻ của bọn cháu kìa, dù không có phần mềm đó thì bọn cháu cũng không gạt được bà đâu.”
Trác Dật Nhiên cười gượng, cúi đầu im lặng lùa cơm.
“Xin lỗi nhé Nhiên Nhiên, hôm nay bà vui quá, chủ yếu vì lần đầu thấy Tiểu Sâm hẹn hò nên hơi xúc động.” Trông bà nội còn ngượng hơn cả Lục Sâm: “Chắc cháu cũng biết bệnh đó của Tiểu Sâm nhỉ, bà cứ luôn lo nó không tìm được đối tượng vì chuyện này.”
“Bà ơi, bà cả nghĩ quá rồi ạ.” Trác Dật Nhiên an ủi: “Người thích cậu ấy trong trường bọn cháu đếm mãi không hết luôn đó.”
“Thế à? Vậy sao trước đây không thấy nó hẹn hò.” Bà nội lại cười: “Chứng tỏ chỉ mỗi Nhiên Nhiên hợp ý nó thôi.”
Trác Dật Nhiên xấu hổ quá đi mất, nhưng chẳng tài nào phản bác được, chỉ đành cúi đầu im lặng ăn cơm, do áp lực lớn quá nên thậm chí còn chẳng chú ý thưởng thức hương vị thức ăn do Lục Sâm làm.
“Thật ra Alpha và Beta ở bên nhau cũng tốt, bà và ông nội của Tiểu Sâm cũng thế.” Bà nội nói tiếp: “Điều đáng tiếc duy nhất là khi ấy tỷ lệ sinh con của Beta thấp quá, cả đời ông bà cũng…”
Bà nói được một nửa thì như chợt nhận ra điều gì, thế là liếc nhìn Lục Sâm, không nói hết.
Trái tim Trác Dật Nhiên hơi run, nhưng vẫn cúi đầu im lặng ăn cá, vờ như không nghe thấy.
“Nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, chỉ cần bản thân mình muốn thì tỷ lệ sinh con của Beta cũng bằng Omega luôn.”
Đề tài này liên quan đến lĩnh vực mà Trác Dật Nhiên không tài nào tưởng tượng ra được, trong tình huống thế này, dù cậu có thần kinh thô đi nữa cũng cảm thấy có chút xấu hổ khó tả.
“Bà ơi.” Chưa chờ cậu mở lời, Lục Sâm đã lên tiếng cắt ngang: “Đừng nói chuyện này nữa.”
“Ôi, xin lỗi xin lỗi.” Bà nội cúi đầu cười ngại ngùng, trông như một đứa trẻ vừa mắc lỗi vậy: “Bà xúc động một cái là hay nói dai, không được dọa Nhiên Nhiên.”
“Không sao đâu ạ.” Trác Dật Nhiên nhanh chóng quên đi sự lúng túng ban nãy, cậu nở nụ cười tươi tắn: “Cháu cũng thế, lúc vui sẽ thích nói chuyện.”
“Nhiên Nhiên tốt tính thật, bà vừa gặp cháu đã thấy hợp ý rồi.” Bà nội nhìn cậu, trong mắt không che giấu được vẻ hân hoan: “Sau này có cháu ở bên cạnh Tiểu Sâm, nó cũng không đến nỗi cô đơn một mình, bà yên tâm rồi.”
Nhìn niềm vui chân thành nơi bà nội, trong lòng Trác Dật Nhiên phức tạp lắm, cảm thấy e là sự hiểu lầm này sẽ ngày càng to mất.
Ăn cơm xong dọn dẹp sạch sẽ, họ bắt đầu phỏng vấn bà nội. Bà nội đã xem trước bảng câu hỏi phỏng vấn của Lục Sâm đưa, cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi, thế nên suốt quá trình đều rất thuận lợi, chưa đầy một tiếng đã kết thúc.
Sắc trời cũng đã muộn, hai người ngồi thêm một lúc thì chuẩn bị về trường. Trước khi đi, bà nội bảo cậu chờ một lát, sau đó vào bếp gói cho họ đặc sản mà bà tự làm.
Bấy giờ Trác Dật Nhiên mới nhớ đến hoa quả và điểm tâm mang cho bà, bèn lấy hộp kẹo bạc hà mình mua ở siêu thị ra khỏi túi. Vừa ăn cơm xong, đang buồn ngủ nên cậu tiện tay mở hộp, lấy một gói nhỏ ra, không nghĩ ngợi gì đã đưa cho Lục Sâm, nào ngờ vừa vươn tay thì cảm thấy có gì đó sai sai…
Gói giấy có hình vuông, cảm giác trên tay hơi lạ, dường như vật bên trong có hình tròn, bóp vào phồng phồng mềm mềm, không giống kẹo cho lắm.
Vừa nhìn thấy bao bì này, mắt Lục Sâm đã đầy ngạc nhiên.
Trác Dật Nhiên chợt có dự cảm chẳng lành, cậu rút tay về nhìn kỹ, bấy giờ mới nhận ra rốt cuộc thứ mình mua là gì.
… Bao bì tiếng Nhật hại chết người rồi.
Cũng không thể trách cậu khờ như vậy, dù sao thì một tên FA vạn năm như cậu đây, ngoài dịp tình cờ nhìn lướt qua trong quảng cáo thì quả thật chưa từng thấy hình dạng thật của thứ này bao giờ.
Chưa kịp phản ứng, bà nội đã đi ra bếp, vừa liếc sang đã nhìn thấy thứ trong tay cậu.
Trác Dật Nhiên lập tức vo nó trong tay nhưng đã muộn, bà nội phì cười: “Ban nãy nói tỷ lệ sinh con với các cháu mà các cháu còn ngượng…”
Trác Dật Nhiên ngây ra như phỗng, cậu vội biện bạch: “Không phải đâu, cháu…”
“Được rồi được rồi, chẳng phải bà nói rồi sao, bà không phải loại người bảo thủ, dù sao thì các cháu cũng trưởng thành cả rồi.” Bà nội bình tĩnh xua tay: “Làm đầy đủ các bước đề phòng cũng là điều cần thiết.”
Bà nội không hổ là bác sĩ khoa Sản, xem ra đã quen với mấy chuyện này rồi, chẳng thấy xấu hổ chút nào cả. Song, một cậu xử nam như Trác Dật Nhiên lại chẳng thoáng được như vậy, cậu không nhịn được quay sang nhìn Lục Sâm với vẻ lúng túng.
Không chờ Lục Sâm giải thích, bà nội đã nghiêm túc rằng: “Cháu phải đối xử tốt với Nhiên Nhiên, không được làm chuyện có lỗi với người ta, biết không?”
“… Vâng.” Hồi lâu sau, Lục Sâm gật đầu như máy móc.
Đến tận khi ra khỏi nhà bà nội, đi một mạch đến cổng, Trác Dật Nhiên vẫn còn hoảng hốt: “… Tôi cứ tưởng đây là kẹo bạc hà.”
Lục Sâm không lên tiếng, chỉ hắng giọng thật nhẹ.
“Tôi thật sự không hiểu,” Trác Dật Nhiên nghĩ mãi chẳng ra, “thứ này, sao… sao bao bì của nó lại là lá bạc hà và viên đá?”
Lục Sâm hạ giọng: “Khẩu vị.”
“Hả?” Trác Dật Nhiên ngớ người nhìn Lục Sâm.
Lục Sâm nhìn cậu, không nói tiếp nữa.
“Khẩu vị? Cái này đâu phải để ăn, cần gì khẩu vị…” Trác Dật Nhiên vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, tự lẩm bẩm vài câu, sau đó sực nhớ ra một điều quan trọng hơn: “Móa.”
Cậu đột ngột dừng bước, cúi đầu mở điện thoại, xem chiếc video mà mình vừa đăng trên “Người Ấy Nói” vào một tiếng trước.
Quả nhiên khu bình luận đã vỡ òa, mọi người bình luận kịch liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.
1:23, tôi đã nhìn thấy cái gì thế này!!!
Hộp đó? Đừng nói là cái tôi đang nghĩ nhé…
Tôi nghi ngờ họ làm việc đen tối với nhau, có chứng cứ luôn.
Chú ý nhìn vẻ mặt của chị gái thu ngân, sáng rực long lanh.
Trời ơi, chưa gì mà đã đến bước này rồi sao?!
Suỵt nhỏ thôi, Beta không có pheromone, đau không nhỉ?
Yên tâm, chắc chắn anh Lục sẽ dịu dàng mà.
Còn là mùi bạc hà nữa, ghê ghê ghê, không ngờ khẩu vị của nam thần Lục lại nặng vậy luôn.
Bánh chó vị bạc hà vỗ cái chát lên mặt.
Nhiên Nhiên Tử ơi, tự cầu phúc đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...