Hai năm trước, lần đầu tiên Giang Tiểu Khê về nước thì đã gặp được Mạch Tiểu Như, nhờ cô mà Giang Tiểu Khê mới có thể sống được ở nơi đô hộ này. Lúc đó, cô còn chưa biết mình sẽ có lúc tìm được anh của mình, cũng chính là vị giáo sư được mọi người sùng bái ở học viện Nghi Lâm. Trong một lần tình cờ, Mạch Tiểu Như có tiết lộ với cô về người có tên Phong Dật Trình, căn bản cả hai có một chút xích mích nhỏ. Ở trường, thành tích của Tiểu Như về môn toán rất hạn chế, cô thậm chí còn không thèm tiếp thu hết kiến thức mà Phong Dật Trình nhồi nhét vào đầu mình. Thời gian dần trôi, Giang Tiểu Khê nhờ kỉ vật của ba mẹ nuôi mà được anh nhận lại. Ngày đầu tiên cô biết được mình còn có anh trai thì căn bản rất vui mừng, người đầu tiên muốn thông báo tin vui không ai khác ngoài Tiểu Như. Nhưng ngay tại thời điểm đó thì...
- Tiểu Như, mày làm sao vậy? Sao lại không vui rồi? Nói đi, ở trường đã xảy ra chuyện gì có đúng không?
Tiểu Khê dồn dập hỏi, cô định ngay sau đó sẽ kể cho Tiểu Như nghe về chuyện vui của mình, cô rốt cuộc cũng đã nhận lại anh trai của mình rồi. Mà người đó, không ai khác chính là Phong Dật Trình.
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói gì đã nghe Tiểu Như bực tức hét to lên:
- Tao ghét Phong Dật Trình, tao không đội trời chung với anh ta. Tiểu Khê, tao rất ghét anh ta!
Giang Tiểu Khê chết đứng, cô không hiểu, bình thường cô biết rõ Tiểu Như không hề ưa gì ông anh trai của mình. Nhưng mà đâu thể vì chuyện này mà căm ghét anh như vậy, chắc chắn không phải rồi.
Tiểu Khê ôn nhu, cô kéo Tiểu Như ngồi xuống ghế.
- Sao vậy? Sao lại ghét Phong giáo sư? Anh ấy rất tốt kia mà. Chỉ là, hơi nghiêm khắc trong học tập một chút thôi!
Đúng vậy, điểm này cô thừa nhận. Nhưng mà như vậy thì không nói, đằng này anh ta lại khiến cô không còn mặt mũi để đối diện Dương Ngạn Thần, giáo sư âm nhạc cô thầm thương. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Tình cảm mới chớm nở của cô đã lụi tàn mất rồi!
Trong đáy mắt Tiểu Như đầy căm phẫn, cô thuật lại.
Trước đó, cô đến gặp mặt Dương Ngạn Thần vì nghe tin anh sắp sửa chuyển về giảng dạy ở Luân Đôn.
Lòng tin tưởng khiến cô có thêm dũng khí chạy đến mà tỏ tình, nhưng lúc vừa mới bước vào thì...
- Phong Dật Trình, tao biết những gì mà mày lo lắng là không sai, tao cũng hiểu điều này. Cho nên mày cứ việc an tâm, đối với Tiểu Như, tao hoàn toàn chỉ xem con bé là học trò của mình thôi. Ngoài ra, không còn bất cứ mối liên hệ nào khác.
Mọi thứ xung quanh cô chao đảo, bên trong, chính là dáng dấp ngạo mạn của Dật Trình.
Trong đáy mắt cô chỉ bao gồm một bóng người, anh ta chính là Phong Dật Trình. Không sai, chính xác là anh ta.
Bày tỏ một chút quan niệm, anh nhếch môi:
- Đúng là không nên khi nói ra những lời này, nhưng mà so với lứa tuổi của con bé, căn bản còn chưa hiểu hết thế nào là cách thức yêu một người. Vậy nên, trên phương diện là thầy giáo của học trò mình, tao thiết nghĩ mình nên xen vào trong chuyện này một chút. Nếu như con bé hiểu được những gì tao nói ngày hôm nay, nhất định nó sẽ thông suốt thôi.
Một con người ngạo mạn, ngang tàn, chỉ nghĩ đến suy nghĩ của mình, anh ta thật sự nghĩ cô sẽ hiểu sao?
Tiểu Như không can đảm, cô không đủ dũng khí đứng nghe, trực tiếp quay đầu chạy vụt đi.
Không cần tỏ tình, không cần lưu luyến, bởi vì Dương Ngạn Thần không thích cô, tình cảm của cô bị Phong Dật Trình phá hỏng rồi.
Tiểu Khê nghe hết mọi chuyện, cô biết bây giờ Tiểu Như ức chế như thế nào, sao cô có thể nói ra việc Phong Dật Trình chính là anh trai mình. Thật là...
Giang Tiểu Khê chỉ còn biết an ủi Mạch Tiểu Như:
- Không sao đâu Tiểu Như, rồi mày sẽ tìm được người khác thôi, tin tao chứ?
Ngoài tin tưởng vận mệnh ra, cô hoàn toàn không còn đường để lui. Bất quá, cô sẽ một mình cả đời này.
Tiểu Như nén buồn, cô gật đầu:
- Ừm, tao biết rồi!
Được một thời gian sau thì Tiểu Khê cũng dọn đi, cô nghe nói Tiểu Khê vừa mới nhận lại được anh mình, nhưng cụ thể vẫn chưa rõ ngọn ngành. Thì ra...
Chính là Phong Dật Trình sao?
Lần này, cô thua thảm hại rồi!
- Tiểu Như, tao vì sợ khi mày biết anh ấy là anh trai của tao thì sẽ không chơi với tao nữa. Cho nên...
- Cho nên mày mới gạt tao? Cho nên, mày vì không thích Lý Minh Hàn mà nói dối tao đến phá hỏng hôn sự của anh ta sao? Còn nữa, muốn tao dọn đến đây ở, cũng là do mày sắp đặt hay sao chứ?
Mạch Tiểu Như gân cổ hét, Giang Tiểu Khê chỉ cúi đầu. Đúng là cô muốn Tiểu Như dọn đến ở cùng mình, tuy nhiên, bản khế ước đó không phải do cô làm.
- Một câu trả lời cũng không có, xem ra, tao thật sự nói đúng rồi có đúng không? Giang Tiểu Khê, tao...
Cô lùi bước, trực tiếp quay người chạy nhanh lên trên lầu. Cô không thể ở lại, cô không thể ở lại cùng Tiểu Khê nữa rồi.
Giang Tiểu Khê biết bước tiếp theo Tiểu Như sẽ làm gì, cô nhìn sang cầu cứu Phong Dật Trình:
- Anh hai, Tiểu Như nó sẽ bỏ đi, anh mau giúp em giữ chân nó lại có được không? Em đã mất đi Hướng Thiên Ngôn rồi, em không muốn mất đi nó nữa đâu. Anh hai, em xin anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...