“Đoạn Kỳ Phong, Đoạn Kỳ Phong”, dường như ba từ ngữ này đã hằn sâu vào đầu cô, bất kể là ở đâu, khi nào cô cũng không ngừng phải suy nghĩ về người có cái tên ma mị này. Thế mà... Anh ta có thèm ngó ngàng gì tới cô đâu kia chứ!
Mạch Tiểu Như ngậm bút, càng nghĩ càng trầm tư, đầu óc có phần không tập trung vào bài giảng mà vị giáo sư nổi tiếng điển trai toàn trường đang thuyết trình. Gì mà điển trai toàn trường? Trong mắt của cô thì anh ta còn thua xa cả Đoạn Kỳ Phong nha.
Một con mèo ngốc nghếch bảo thủ, căn bản không nghĩ qua mình đã bị người nào đó cho vào tròng. Chí ít anh cũng là giáo sư, nhưng chưa lần nào khó xử như thế này. Ai đời một người cao cao tại thượng như anh lại bị đem ra so bì với một thằng nhóc không ra gì kia chứ. Nghĩ xem có đau không?
Tuy đang giảng bài nhưng Phong Dật Trình không ngừng để mắt đến nhất cử nhất động của Tiểu Như, nhất là ngay từ sau khi anh gặp gỡ cô bé này. Có gì đó rất xa lạ, nhưng lại có gì đó rất đặc biệt. Phải chăng... Anh cũng đã thật lòng rồi?
Nghĩ đến phải vấn vương vì một người không biết mình là ai, trái tim anh đột nhiên cảm thấy đau, lý trí hiện tại rất mù mờ. Rốt cuộc, rốt cuộc cái cảm giác len lỏi khó chịu này là gì?
Anh...
Rất muốn biết đáp án!
***
Kết thúc giờ học, Mạch Tiểu Như được anh gọi lại vì phải giao cho một số đồ, địa điểm không đâu khác chính là phòng riêng của giáo sư. Là Phong giáo sư, Phong Dật Trình. E hèm, tim cô hiện tại như muốn bay ra khỏi bên ngoài.
Mạch Tiểu Như sốt ruột ngồi chờ, thỉnh thoảng không tự chủ được táy máy vào đồ đạc trên bàn anh. Song, lại cười cười. Lý do rất kỳ lạ, không hiểu sao cô lại đột nhiên có loại cảm giác quái gở này. Rất nhiều lần cô đã vào phòng anh rồi, tuy nhiên sao lần này lại hồi hộp đến thế chứ? Cô còn đang phân vân xem anh ta có lại giao cho cô một đống bài tập nữa không đây?
Nghĩ đến viễn cảnh này, mặt người nào đó xanh chành, đầu nảy ra được muốn rút lui.
Nhưng, mọi thứ đã muộn màng!
Cạch, một âm thanh rất rõ ràng, dáng vẻ đạo mạo bước vào che khuất con đường muốn tẩu thoát của Tiểu Như, cô buộc lùi lại phía sau lưng. Vừa nói vừa mỉm cười:
- G-Giáo sư!
Gọi đến khó nghe như vậy, xem ra là có tật giật mình rồi!
Phong Dật Trình cười xấu xa:
- Sao vậy? Em sợ tôi làm gì em sao?
Lời lẽ đùa cợt, trên tay đích thực còn cầm theo một xấp giấy rất huy hoàng. Nha, đúng như cô dự đoán rồi, Phong Dật Trình muốn chơi cô, anh ta vốn dĩ chèn ép cô!
Sức học của cô có hạn, điều này anh biết, lý lẽ nào lại để yên cho cô bỏ phế chứ!
Mạch Tiểu Như lặng câm, trong lòng đang kêu gào, cô hận, cô hận khi gặp được tên giáo sư đáng ghét này!
***
Bên ngoài, Tiểu Khê đang tích cực chạy tìm cô. Vừa rồi còn nói sẽ mời cô đi ăn, chưa chi đã đột nhiên mất tích rồi!
Bên trong, Tiểu Như đang run rẩy đưa tay nhận đề cương. Ôi không! Sao lại nhiều bài tập thế này? Chết cô rồi, ai cứu rỗi linh hồn cô.
Vẻ mặt đau khổ hiện hết ra bên ngoài, Phong Dật Trình nhìn buồn cười.
Anh nhếch môi:
- Lực học của em về môn nào cũng giỏi, tuy nhiên về toán lại không giỏi một chút nào. Nếu đã như vậy thì, tôi cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một vị giáo sư, giúp em học giỏi toán. Tiểu Như, em nói có đúng không?
- Đúng cái đầu...
“Đúng cái đầu của anh” là câu cô muốn gào lên trong lúc này, còn nói là giáo sư, giúp cho cô, thật chất đang chơi khâm cô thì có!
Cũng tại lần trước cô xui xẻo gặp anh ta, lại còn mất mặt phá hỏng hết hôn sự của anh ta, chắc đây là lý do cô bị anh ta đè đầu cưỡi cổ như thế rồi!
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đâm đầu thẳng vào tường. Một con mèo ngốc nghếch muốn thoát ly, cắn chặt răng gật đầu:
- Dạ được, thưa giáo sư!
Nói xong, cô lủi thủi cầm xấp đề cương rời khỏi phòng của anh, một mực không thèm quay lại nhìn.
Gần thi, gần thi, gần thi đến nơi rồi!
Phong Dật Trình cao ngạo quay lại nhìn, khóe môi hiện lên chút tự đắc:
- Hôn sự của tôi là do em phá hỏng, đương nhiên tôi cũng phải phá hỏng mối tình viễn vông đó của em rồi. Mạch Tiểu Như, đụng vào ai cũng được, chỉ duy nhất một mình Phong Dật Trình tôi. Em nghe thấy rồi chứ?
Vừa ra đã gặp được Tiểu Khê, cô nàng có vẻ khá mệt sau khi chạy một vòng quanh sân trường, bao nhiêu cay đắng ngọt ngào đều hiện ra.
Cô nắm tay Tiểu Như, cổ họng khô khốc nói:
- Mày đi đâu vậy chứ? Có biết tao tìm mày lâu lắm rồi hay không? Còn nữa, bây giờ tao rất đói, chúng ta có thể...
Mặt cô đanh lại, lúc vừa định nói “Chúng ta có thể đi ăn có được chưa” thì đã thấy Tiểu Như cầm xấp đề cương giơ lên trước mặt mình. Không nhầm, là đề cương toán nha. Nhưng mà khoan đã, có gì đó không đúng lắm. Cô và mọi người cũng đều nhận được đề cương toán kia mà, lý nào của Tiểu Như lại nhiều hơn? Trong chuyện này nhất định có vấn đề!
Để xem xem...
À, cô nhớ ra rồi, lý do mà giáo sư Phong Dật Trình của cô cứ một mực khăn khăn muốn mình tự tay giao đề cương cho Tiểu Như là vậy sao. Haha, lần này thì có chuyện vui rồi!
Cô không bàn đến việc ăn uống, trực tiếp vỗ vai trấn an Mạch Tiểu Như:
- Tao còn nhớ mình còn có việc chưa làm xong, vậy nha, tao đi trước đây. Tiểu Như, tạm biệt!
Nói rồi, cô ba chân bốn cẳng chạy vụt đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...