“ Cô ấy là Hải Luân." Đại Boss nhìn Tống Khinh Ca dịu dàng nói: " Là con gái của một người ân nhân đã giúp đỡ gia đình tôi. Đang học chụp ảnh, khoảng thời gian này cô ấy về nước để sưu tầm ảnh, Cho nên tạm thời ở đây. Chúng tôi giống như là anh em, không có quan hệ gì khác. Hải Luân, anh nói có chỗ nào sai không?"
Sắc mặt Hải Luân không tốt, dù sao cũng là một cô gái còn trẻ tuổi. Trước đó, ở sau lưng Đại Boss lừa dối Tống Khinh Ca, bây giờ bị vạch trần, không tránh khỏi xấu hổ: " Không sai ạ."
Tống Khinh Ca hơi nhíu mi, nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nhìn bồn tắm đã xả gần đầy nước, Đại Boss nói với Hải Luân: " Em đi ra ngoài trước đi." Sau đó “cạch” một tiếng, khoá trái phòng tắm lại.
Hải Luân đứng ở bên ngoài, giận đến nghiến răng, hừ một tiếng xoay người chạy về phòng.
Đại Boss cúi người, giúp cô cởi quần áo.
“ Tôi tự làm được." Mặt Tống Khinh Ca đỏ lên, hơi nghiêng người, đang mải miết suy nghĩ về quan hệ của Đại Boss và Hải Luân, lúc này mới hồi thần.
Đại Boss không miễn cưỡng, vén những sợi tóc ướt nhẹp dính ở trán cô sang một bên: " Không muốn bị cảm mạo, thì đừng chậm quá."
Cô khẽ ừ một tiếng, sau đó đẩy vai anh, nói có chút cách sáo: " Anh đi ra ngoài trước đi." Cho dù là từng.. nhưng để anh đứng ở đây nhìn cô tắm, rất là lúng túng.
Đại Boss nhìn cô nói: " Có chuyện gì thì gọi tôi."
Anh vừa bước ra, cô liền cởi quần áo. Vì quần áo ướt nên dính dính vào người, cởi có chút khó khăn. Loay hoay nửa ngày mới xong.
Chân vốn lạnh như băng, khi bước vào bồn tắm tiếp xúc với nước ấm, cô bất ngờ bị chuột rút, cảm giác đau đớn truyền đến, cô khẽ kêu.
“Cạch” một tiếng, Đại Boss đẩy cửa vào: " Sao thế?"
Thấy cô ngồi dưới đất, mặt nhăn nhó: " Chuột rút..” Bắp chân truyền đến từng cơn co rút khiến cho cô hốt hoảng.
Đại Boss ngồi xổm xuống, cầm chân cô sau đó xoa bóp, thấy cô quá căng thẳng, anh dịu giọng an ủi: " Không sao, em hãy thả lỏng và hít thật sâu."
Tống Khinh Ca làm theo lời anh, thử thả lỏng sau đó hít sâu. Bàn tay anh ấm áp xoa bóp bắp chân khiến cho đau đớn dần dần vơi bớt, cô cũng bình tĩnh trở lại.
Cô đang muốn nói lời cảm ơn thì phát hiện tay anh nắm chân mình, nhưng mắt lại không tập trung ở chân mà nhìn chằm chằm vào điểm khác. Ách! Cô giật mình, lúc này mới nghĩ ra trên người không mặc gì. Lập tức lấy tay che ngực lại.
Mặc dù cô hơi gầy nhưng chỗ bị hai tay che kia lại tương đối mê người. Đại Boss cảm thấy thân thể căng thẳng, mỉm cười, lưu manh nói: " Che cái gì mà che, có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua."
Tống Khinh Ca mặt đỏ bừng, xấu hổ, lúng túng. Muốn thu chân về nhưng lại bị tay người nào đó xiết chặt: " Anh.. có thể đi ra ngoài rồi."
Đại Boss giả bộ không hiểu lời cô nói, ôm ngang người cô, đem cô thả vào trong bồn tắm. Sau đó, anh cũng không nhàn rỗi, tự cởi y phục của mình sau đó bước vào.
Hai người trong bồn tắm, có chút chật hẹp. Tống Khinh Ca nhịp tim tăng nhanh, quay mặt sang một bên không dám nhìn anh.
Đại Boss giúp cô gội đầu, vốn là người luôn bày mưu tính kế, chủ tịch tập đoàn lớn vậy mà đối với mái tóc dài của cô lại không có biện pháp, động tác vụng về, nửa ngày chưa gội xong. Đã thế còn cầm vòi phun lên mặt Tống Khinh Ca khiến cho cô bị sặc nước, ho khan, hướng sang bên cạnh tránh.
Cảm giác bị sặc nước chẳng vui vẻ gì, cô lấy tay lau nước trên mặt, quay đầu nhìn anh, hơi oán giận: " Anh có biết tắm không..” Lời còn chưa dứt, đã bị môi người nào đó hôn lên.
Nụ hôn này, rất dịu dàng.
Tình sinh ý động, cô khẽ run rẩy, đáp lại. Tay không tự chủ được khẽ ôm lấy cổ anh, để mặc anh dẫn dắt.
--
Hải Luân ở dưới lầu, suy nghĩ một chút cảm thấy không cam lòng. Cô tức giận, lên lầu đi vào phòng ngủ của Đại Boss, không thấy anh đâu lại thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng lạ. Cô không ngốc, làm sao nghe mà không hiểu là tiếng động gì. Vì vậy, tức giận dậm chân bịch bịch, lao ra khỏi phòng anh.
--
Tắm xong, Đại Boss ôm cô ra ngoài đặt nằm trên giường. Anh nhẹ nhàng khê gối, đắp chăn cho cô. Vì mệt mỏi, nên vừa nhắm mắt lại cô đã ngủ say.
Đại Boss không buồn ngủ, rút ra một điếu thuốc.
Anh vốn không có ý định đến cô nhi viện, nhưng người phụ trách quỹ Kim Hội lúc mời anh thì cố ý nói cho anh biết là cô cũng đi. Cho nên, anh nhanh chóng xử lý xong công việc rồi lập tức đi tới đó.
Đại Boss hít một hơi, nhả ra từng vòng khói. May mắn, thật sự là rất may mắn khi anh quyết định đi. Nếu không, mấy tình huống hôm nay.. Lúc cô rơi xuống nước, những người đó chẳng qua chỉ kêu lên, không có bất kỳ ai nhảy xuống cứu cô.. Suy nghĩ lại, anh cảm thấy rất sợ.
Một khắc kia, khi cô rơi xuống nước khiến cho anh cực kỳ sợ, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì lập tức nhảy xuống. Nhưng một khắc ấy, anh chợt biết rõ trái tim mình.
Anh đối với cô, không chỉ đơn thuần là thích.
Anh giống như đã yêu cô rồi.
Yêu một người phụ nữ, luôn nói dối anh, nghĩ một đằng nói một nẻo. Yêu một người phụ nữ, lấy đủ loại lý do để cự tuyệt anh. Luôn thách thức sự kiên nhẫn, luôn mang đến cho anh cảm giác thất bại, nhưng anh vẫn yêu không cách nào ngừng được.
Đại Boss ngắm nhìn cô đang ngủ, thấy cô hơi nhíu mày, dường như có tâm trạng. Tay anh khẽ vuốt ve chỗ lông mày đang nhíu lại, như muốn xoa dịu đi những điều đang khiến cô lo lắng.
Cô có điều gì lo lắng mà trong lúc ngủ lại nhíu mày?
Là một người con gái xuất thân trong hào môn, phải giống như Hải Luân chứ. Luôn là không buồn không lo, mà đây giống như là đang ưu sầu. Đại Boss phát hiện, có rất nhiều điều về cô mà anh chưa biết.
Tỷ như, cô nói cô từng ở cô nhi viện nhiều năm;
Cô biết vẽ tranh, hơn nữa còn vẽ không tệ;
Hôm nay, cô còn biết đánh đàn, ca hát. Dù ngồi trước giá đàn organ cũ nhưng cũng không làm mờ đi dáng vẻ ưu nhã của cô khi đánh đàn. Giọng hát của cô rất nhẹ nhàng, hát ca khúc đó rất động lòng người.
Trong lúc Tống thị lâm vào tình cảnh khó khăn mà cô vẫn âm thầm giúp đỡ cô nhi viện;
..
Những điều này, đối với anh, có chút vui mừng nhưng không tránh khỏi đau lòng. Bên ngoài, mọi người thấy cô xuất thân trong gia đình hào môn, cành vàng lá ngọc nhưng thực tế..
Anh muốn cho cô một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc. Không muốn cô nhíu mày khi ngủ.
--
Đại Boss đi xuống lầu, thấy Hải Luân đang ngồi ở phòng khách. Sắc mặt kia, lại chuẩn bị ăn vạ tới nơi rồi.
" Anh đã tìm giúp em một căn phòng và một người giúp việc." Đại Boss đi thẳng vào vấn đề: " Ngày mai em có thể chuyển qua đó."
Hải Luân vốn bực bội, thấy anh nói như vậy, lại càng bực hơn: " Không cần chờ ngày mai, bây giờ em đi luôn!"
" Cũng được." Đại Boss nói: " Để anh bảo người đến dọn đồ cùng em." Cô ở đây, rất là bất tiện, sớm biết điều có phải tốt không.
Hải Luân trợn tròn mắt. Cô vốn chỉ muốn giận dỗi, nói như vậy để anh dỗ dành mình. Ai ngờ anh lại đồng ý. Cô không nhịn được liền nói: " Em biết rồi, anh là trọng sắc khinh bạn. Còn nói chúng ta chỉ là anh em. Em là em gái của anh từ bao giờ? Anh là vì chị ta, nên muốn đuổi em đi!" Nói xong, liền khóc ầm ĩ.
Đại Boss nhíu mày, anh ghét nhất là phụ nữ cố tình gây sự. Đặc biệt ghét kiểu một khóc hai la ba thắt cổ. ( Ách! Trước mặt Khinh Ca, Đại Boss hoàn toàn không có lập trường này, đúng là kiếp thê nô.)
" Em biết anh ghét em, không muốn nhìn thấy em." Hải Luân tiếp tục khóc: " Em đi là được chứ gì, em sẽ không bao giờ.. quấn lấy anh.." Nhìn sắc mặt Đại Boss trầm mặc, bộ dạng sắp tức giận, Hải Luân dậm chân chạy ra cửa, thấy anh không có ý muốn ngăn cản, vì vậy kéo cửa biệt thự chạy ra ngoài.
Đối với Hải Luân, Đại Boss cực kỳ nhức đầu. Cô lớn lên ở nước ngoài, hành động tự nhiên có chút quá chớn, thường không ngần ngại níu tay, thậm chí còn nhào tới hôn anh. Anh đã rất nhiều lần nhắc nhở nhưng cô vẫn chứng nào tật ấy.
Đại Boss gọi điện thoại cho Hứa Khiêm, nói cậu ta đến biệt thự cùng Hải Luân dọn đồ, chuyển đi. Đừng thấy Hứa Khiêm công việc chu đáo, nhanh nhẹn mà tưởng là giỏi, riêng về phương diện dỗ dành phụ nữ, nếu cho điểm chắc là zero. Nói cậu ta đưa Hải Luân đi dạo phố, cả một buổi chiều không nói chuyện được với cô quá 10 câu, đã thế còn làm Hải Luân nổi giận, la lối om sòm, thề không bao giờ muốn gặp một người nhàm chán như vậy. Nếu có Cao Tử Thụy ở đây thì tốt, nhất định sẽ đem Hải Luân quay như dế, đố cô chạy thoát được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...