Editor: Giả Bảo Ngọc
Nhìn bóng dáng Hứa Hoa Mai và La Thế Sâm biến mất khỏi hành lang, khoé môi Đổng Tùng San hiện lên tia cười nhạo, yểu điệu xoay người lại: " Tống tiểu thư, ngoài này trời rất lạnh, đứng núp ở ban công thật là quá khổ sở a!” Giọng nói kia, ngập tràn phong thái của kẻ chiến thắng. Cô ta hừ một tiếng, vòng qua lùm cây, đứng trước mặt Tống Khinh Ca.
Trên ban công, tối mờ khiến cho Tống Khinh Ca vô cùng lúng túng.
“ Haizz." Đổng Tùng San sửa lại quần áo trên người mình, ngạo nghễ nói: " Thế Sâm vừa rồi biểu đạt chân tình nhanh quá, Tống tiểu thư cô cũng thấy rồi đó..." Cô ta cười nhạo nói: " A, tôi thế nào lại quên, anh ấy chưa từng động vào người cô."
Bởi vì nghĩ đến Đại Boss và một số chuyện khi nãy ngồi ăn cơm khiến cho Tống Khinh Ca tâm tình xuống thấp, sau đó lại bắt gặp một màn ghê tởm này, để cho cô tâm phiền ý loạn, cô có chút tức giận, không hề thua kém nói: " Đổng tiểu thư làm Mc thật là lãng phí, thích hợp đi diễn kịch..”
Đổng Tùng San hừ một tiếng.
“ Tôi nghĩ vừa rồi Đổng tiểu thư biểu diễn cái gọi là chân tình, người nào xem qua cũng rất vui mắt." Tống Khinh Ca dương dương mi: " Cũng không biết camera ở ban công này độ phân giải có tốt không, có quay được rõ ràng cảnh sắc vừa rồi không?"
Đổng Tùng San kinh hãi, ngó nghiêng. Quả thật, ở trong góc ban công, lờ mờ nhìn thấy camera. Cô ta kinh hoàng, chỉ vào Tống Khinh Ca: " Cô..."
Tống Khinh Ca đẩy tay cô ta ra: " Thay vì ở trước mặt tôi khoe khoang, Đổng tiểu thư nên suy nghĩ một chút, hậu quả nên giải quyết thế nào đây?" Cô nói tiếp: " Hiện tại, Internet rất dễ làm cho mọi chuyện trở lên thú vị, nếu như có người nào đó đăng lên.. Nói xem, không biết sáng mai cô có còn được gọi là nữ thần quốc dân nữa hay không?"
Đổng Tùng San bị doạ, nhưng đối với Tống Khinh Ca, không chút nào yếu thế. Cô ta cố ý ngước đầu, cố gắng nặn ra nụ cười: " Tống tiểu thư đã mong muốn như vậy thì tôi cũng mong nhanh được phát lên web..." Cô ta vuốt ve đuôi tóc: " Như vậy cũng rất tốt, có thể chứng minh tình yêu của tôi và Thế Sâm.. tôi cũng tiết kiệm được một lần sắp đặt."
Thái độ của cô ta làm Tống Khinh Ca rất bất ngờ: " Cũng đúng, nói không chừng Đổng tiểu thư vì thế mà có thể nổi danh, trở thành minh tinh cả nước biết đến."
“ Ha Haa." Đổng Tùng San cười khẽ, dương dương đắc ý: " Sao tôi lại đứng đây cùng cô nói nhảm nhỉ, Thế Sâm nói với tôi tối nay đến biệt thự anh ấy, sẽ tiếp tục vui vẻ. Tống tiểu thư, tạm biệt!”
Cô ta uốn éo rời đi. Nhưng khi vừa mới ra khỏi ban công, cô ta vội vội vàng vàng hướng về đại sảnh bước đi. Trong lòng gấp muốn chết. Nếu để video loại này mà truyền ra ngoài, sau này cô ta sao có thể được làm ở đài truyền hình.
--
Bọn họ đi hết, ban công liền khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Mùi nước hoa của Đổng Tùng San cũng nhanh biến mất khỏi không gian, những chuyện vừa phát sinh cũng chẳng còn chút dấu vết nào.
Tống Khinh Ca vẫn đứng yên tại chỗ, giống như trong bóng đêm, cô mới có cảm giác an toàn. Cô nghi ngờ, bàng hoàng khi nào thì mới thoát khỏi thế cục này?
Tiếng bật lửa Ritter vang lên, ở nơi yên tĩnh này nghe rất rõ. Tống Khinh Ca hơi giật mình, cô nhìn quanh, nhìn qua lùm cây thì thấy ánh lửa đã tắt, chỉ thấy một đốm sáng, như điếu thuốc lá loé lên.
“ Là ai?" Cô hỏi: " Ai đứng ở ngoài đó?" Thì ra, ở ban công còn một khán giả đứng xem tất cả những chuyện vừa xảy ra. Cô nhìn vị trí của người đó, phát hiện người này còn đến đây trước cả cô.
Trả lời cô, chỉ là khói thuốc lá.
“ Ai?" Tống Khinh Ca lại hỏi.
Vẫn không có ai trả lời.
Cô liều mạng vòng qua bên kia lùm cây, mơ hồ nhìn thấy một dáng người đang tựa vào góc tường, khói thuốc từ người tản ra, trong nháy mắt hít thở không thông.
Là anh?
Cố Phong Thành!
Anh.. tại sao lại ở đây?
Đại Boss đang nheo mắt hút thuốc lá, nhả ra từng vòng khói, đối với cô làm như không thấy.
Tống Khinh Ca tim đập nhanh phát hoảng, xoay người rời đi.
“ Thật không nghĩ Tống tiểu thư lại có sở thích rình trộm." Giọng nói trầm thấp từ tính của Đại Boss vang lên, mang theo một tia châm chọc, vài tia cười nhạo: " Em thấy vị hôn phu của mình vụng trộm với người phụ nữ khác, cảm giác này nhất định là khó quên a!”
Tống Khinh Ca đánh giá, chất giọng anh ngọt như đường hoá học nhưng mà lời anh nói lại như là gai nhọn chọc cho cô thương tích đầy mình, lúng túng không thôi, bước chân cô ngưng trệ lại nhưng sau đó lại tiếp tục bước đi.
" Tống Khinh Ca!" Đại Boss cau mày kêu tên cô: " Có thể hàn huyên một chút không?"
" Chúng ta không có gì để nói!" Cô cự tuyệt nhưng lại không nhịn được muốn nghe thêm một chút giọng nói anh.
" Lại đây!" Anh cao giọng ra lệnh.
Tống Khinh Ca không để ý đến anh, vẫn sải bước đi tiếp.
" Em có thể đi nhanh hơn một chút nữa." Đại Boss dứng tại chỗ, trong giọng nói toàn là uy hiếp: " Nhanh trở về phòng ăn, ngồi cạnh La Thế Sâm. 5 phút sau tôi đến tìm em."
" Cố tổng." Tống Khinh Ca nhíu mi, anh đã có bạn gái, sau đối với cô cứ dây dưa không rõ: " Tôi nghĩ, những gì tối hôm qua tôi nói quá rõ ràng rồi."
Đại Boss thoáng trầm mặc, nói hùa theo: " Ừ, là nói rõ."
" Tôi đã đính hôn." Cô nhắm mắt, đem nỗi chua xót trong lòng đè xuống: " Hi vọng sau này anh đừng tìm tôi nữa."
" Tôi tìm em lúc nào?" Đại Boss hừ lạnh, chất vấn: " Tối nay, là tôi đến đây trước, sau đó em mới đến. Tôi còn đang nghĩ là em cố tình dây dưa tôi, tìm đến tôi?"
Tống Khinh Ca á khẩu, không trả lời được.
Đại Boss giống như là oán hận điều gì, hung hăng hít một hơi thuốc lá, phiền não nói: " Tống Khinh Ca, em cùng một người đàn ông thối nát đính hôn, thích lắm hả?"
" Đây là chuyện của tôi." Cô hít thở không thông: " Không nhọc lòng Cố tổng quan tâm."
" Em cho rằng tôi muốn quan tâm sao." Đại Boss bực bội, nặng lời: " Là em đảo qua đảo lại trước mắt tôi. Buổi sáng đăng tin đính hôn, buổi chiều lại cùng hắn lượn lờ khắp nơi thể hiện mình hạnh phúc, buổi tối lại ở chỗ này thầm khóc.."
Tống Khinh Ca ngẩn ra, khóc? Cô có khóc sao? Hình như là rơi lệ, nhưng nơi này tối mờ, lại cách một bụi cây, làm sao anh biết được?
" Em yêu hắn thật hả?" Đại Boss chất vấn. Anh hôm nay rất không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái. Buổi sáng nhìn thấy tin đính hôn của cô khiến anh khổ sở. Buổi chiều ở sân golf, nhìn cô và La Thế Sâm dính nhau như sam anh không chịu nổi. Nếu như cô thật sự hạnh phúc, thì cũng đành thôi. Nhưng cô..
" Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi dĩ nhiên là yêu rồi." Tống Khinh Ca chỉnh lại tâm trạng, việc đến nước này, đành thừa nhận chứ biết làm sao?
" Em nói dối!" Ánh mắt Đại Boss gắt gao nhìn cô: " Nếu như em yêu hắn, có thể trơ mắt nhìn hắn và người phụ nữ khác làm loạn vậy sao?"
" Vì yêu, nên tự nhiên muốn bao dung, bỏ qua mọi khuyết điểm." Cô cắn răng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
" Bao dung?" Đại Boss cười lạnh, trong cổ họng tràn lên khổ sở: " Đối với tôi, sao không thấy em bao dung?" Anh đã giải thích rồi, anh và Hải Luân không có quan hệ gì, nhưng cô căn bản là không tin.
" Bởi vì tôi không yêu anh." Cô nói rất nhỏ, trong mắt ẩm ướt nhưng may là bóng đêm che dấu bớt phần nào tâm tình đang rỉ máu.
Đại Boss cười lạnh, nổi giận. Đột nhiên ép cô vào góc tường: " Có yêu hay không cũng không sao, chỉ cần ân ái là được." Anh rất nhớ cô nhưng người phụ nữ này, chỉ toàn là muốn chọc giận anh.
Tống Khinh Ca luống cuống, muốn giãy giụa nhưng càng bị anh ép sát hơn, cô cố gắng khống chế mình, không để cho mình bị hấp dẫn, khó khăn nói: " Cố tổng, xin chú ý lời nói.. nơi này có camera."
" Mặc kệ." Hơi thở của Đại Boss ở sát bên, mang theo nhàn nhạt vị thuốc lá, bàn tay anh vuốt ve cổ cô.. dùng lời mê hoặc cô: " Cái miệng này toàn nói dối, chỉ có thân thể là thành thật."
" Cố tổng ___" Môi Tống Khinh Ca run run, cảm xúc sắp không khống chế được. Không thể phủ nhận, anh đối với cô như là một loại độc dược, rất dễ bị dụ dỗ: " Van xin ngài, bỏ qua cho tôi."
" Trước kia dụ dỗ tôi sao không thấy em nói câu này?" Môi Đại Boss kề sát bên môi cô, hơi thở dồn dập nhưng lại không hôn cô.
" Tôi.. có vị hôn phu rồi." Lời của cô không được mạch lạc, đành sài lại lý do này.
" Tống Khinh Ca, không phải em thích sạch sẽ sao? Mỗi lần xong đều phải đi tắm?" Đại Boss giễu cợt nói: " Hiện tại, lại cùng một tên thối nát đính hôn, em có nghĩ sẽ phải lên giường với hắn không?"
" Đừng có cho mình là trong sạch, tôi chỉ thuận tiện dụ dỗ anh một câu, anh chẳng phải cũng lên giường ngay với tôi sao?" Cô nổi giận: " Anh và anh ta, chẳng qua cũng chỉ là mèo nhà và mèo hoang, đều là mèo cả thôi."
" Vậy em cùng với hắn có thư thái như với tôi không?" Đại Boss hứng thú nhìn cô tự mua dây buộc mình.
" Anh?" Tống Khinh Ca cảm thấy mình đứng không vững, giường như vô lực kháng cự, chỉ đành nhắm mắt mạnh miệng nói: " " Anh không so được với hắn."
Đại Boss bị chọc giận, cúi đầu hung tợn hôn môi cô. Mất hết dịu dàng, mất hết kiên nhẫn. Đến khi trong miệng xộc lên mùi máu tanh, anh mới buông cô ra.
Tống Khinh Ca bị anh cắn vào môi, không biết có phải vì quá đau không mà nước mắt tuôn như mưa.
Khi anh phát hiện cô đang khóc, thì tay chân luống cuống. Bàn tay anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Đại Boss giờ phút này dịu dàng nhưng lại khiến cho Tống Khinh Ca chán nản, người đàn ông này là của Hải Luân. Cùng với cô.. không có quan hệ gì.
" Cố tổng." Cô thu hồi nước mắt: " Cầu xin ngài đừng như vậy với tôi.. " Cô sợ, cô sẽ lại bị anh hấp dẫn, rồi lại trầm luân trong đó, tình yêu này không có lối thoát.
Đại Boss đầu hàng, ôm cô: " Cùng hắn hủy hôn ước, chia tay hắn có được không?"
Tống Khinh Ca lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
" Tại sao?" Đại Boss cau mày, lạnh lùng nói: " Tại sao lại tình nguyện ở cùng một người đàn ông như vậy, mà không chọn tôi? Em biết không? Em mới vừa cùng người phụ nữ kia nói chuyện, một kẻ thì như là tôm tép tranh đoạt, một người thì như là bịt tai trộm chuông *." ( * Lừa người dối mình).
Cô nói: " Tôi bằng lòng."
" Được, được, được!" Đại Boss cắn răng, nói ba câu được, sau đó buông cô ra: " Bản thân tôi chỉ muốn nhìn xem người đàn ông em yêu "tốt đẹp" tới cỡ nào!"
Tống Khinh Ca xoay người, lau khô nước mắt, sải bước rời khỏi ban công.
Khi bóng dáng cô biến mất ở hành lang, Đại Boss cau mày rút một điếu thuốc lá.
--
Hứa Hoa Mai đứng ở cửa phòng ăn, thấy Tống Khinh Ca từ phía ban công bước lại, bà hơi hoảng, lo lắng Khinh Ca biết được chuyện vừa rồi của Thế Sâm và Đổng Tùng San, vì vậy hỏi: " Khinh Ca, con đi đâu vậy, bác tìm con mãi."
" Cháu.. đi hóng mát một chút." Tống Khinh Ca nói.
Nhưng vì vừa khóc nên Hứa Hoa Mai nhìn ra: " Khinh Ca, Thế Sâm có gì chưa đúng làm con tức giận, con cứ nói với bác, bác sẽ mắng cho nó một trận."
Trong phòng ăn, chỉ có La Quốc Dân và Tống Nhã Như đang ngồi nói chuyện, chẳng qua là đang thăm dò nhau, chẳng có lời nào là thật lòng.
Cơm nước xong thì La Thế Sâm mới trở lại, sắc mặt hắn không được tốt, nhìn chằm chằm Khinh Ca, nhưng ánh mắt giống như đang nghiên cứu điều gì.
Rời khỏi phòng ăn, xuống lầu thì Tống Khinh Ca không tránh được gặp phải Đại Boss. Hơn nữa, lại thấy Hải Luân bên cạnh anh. Hải Luân cũng nhìn thấy Khinh Ca, tự nhiên khoác tay Đại Boss, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, không ngừng nói cười.
Tống Khinh Ca có chút thất thần, thiếu chút nữa trượt chân, thật may La Thế Sâm ở bên cạnh kịp thời đỡ cô.
Ở phía bên ngoài của nhà hàng, Lão Chung đã sớm chờ ở đó. Tống Khinh Ca đang muốn lên xe thì thấy La Thế Sâm gọi cô, thừa dịp cô không chú ý, hắn hôn lên trán cô: " Tạm biệt."
--
Trong xe, mở điều hòa nên ấm áp như mùa xuân, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên nhưng Tống Khinh Ca lại đang phiền não, qua cửa sổ xe, nhìn chiếc Bentley.
" Khinh Ca, tối nay sao vậy?" Tống Nhã Như hỏi: " Hình như không được tốt, lúc ăn cơm con đi đâu vậy?"
Cho đến khi Bentley biến mất trong màn đêm, Tống Khinh Ca mới quay đầu lại: " Dì, dì biết rõ ba của Thế Sâm muốn chiếm Tống thị, sao vẫn muốn gả con cho anh ta?" Dì là người thân duy nhất, trước mặt dì, cô không muốn đeo mặt nạ, vì vậy thẳng thắn hỏi.
Tống Nhã Như giật mình, nhìn cô không che dấu chút nào, thẳng thắn nói: " Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé. Tống thị hiện tại yếu kém, là miếng mồi ngon của nhiều người, không riêng gì La Quốc Dân." Bà nói tiếp: " Huống chi, con và Thế Sâm, đều là con nhà hào môn, trên nhiều phương diện mà nói, rất xứng đôi."
" Nhưng con không yêu anh ta!" Tống Khinh Ca thẳng thắn, cô biết Tống Nhã Như hiện tại không hề giống như những lời bác sĩ nói, nên không ngần ngại nói thẳng.
" Con biết thế nào là yêu sao? Khinh Ca, tình cảm hoàn toàn có thể dùng thời gian để nuôi dưỡng." Tống Nhã Như nói, bà an ủi: " Con là viên ngọc quý của dì, chẳng lẽ dì lại hại con sao?"
" Con muốn hủy hôn ước với anh ta!" Tống Khinh Ca dứt khoát nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...