Tống Khinh Ca đi tới bên cạnh Cố Phong Thành: " Cố Tổng."
Bất ngờ, cổ họng giống như bị ngứa, cô ho một trận mãnh liệt.
Ách! Cảnh sát giao thông và Lão Chung vô cùng kinh ngạc, hai người kia hình như là biết nhau.
Đại Boss khẽ mím môi mỏng, nhìn cô ho đến đỏ cả mặt, trong lòng có chút lo lắng.
" Chuyện này anh muốn giải quyết như thế nào?" Cô cố gắng ổn định lại giọng nói, nhưng giọng mũi vẫn còn rất nặng. Hình như đứng trong trời lạnh, bệnh càng lúc càng nặng hơn, vừa nói xong cô lại ho thêm, cả người cảm thấy chóng mặt, muốn té xỉu.
Vẻ mặt Đại Boss thay đổi, anh đưa tay ôm lấy cô: " Em vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
Ách! Đồng chí cảnh sát giao thông nhíu mày: Cảnh tình này có chút mờ ám.
Còn Lão Chung, nhìn bộ dạng hai người, có chút hoang mang.
Hơi thở của anh mang theo dư vị nhàn nhạt của thuốc lá, không hiểu sao đối với cô lại rất hấp dẫn. Tống Khinh Ca có chút thất thần, khi cô quay sang nhìn cảnh sát giao thông và Lão Chung, cảm thấy ngượng ngùng đẩy anh ra.
Cô lại ho thêm một trận mãnh liệt nữa, lần này Đại Boss có chút hoảng hồn: " Tôi đưa em đi gặp bác sĩ."
Quẫn!
Tống Khinh Ca liếc sang Lão Chung và cảnh sát giao thông đứng gần đó, lúng túng.
Đại Boss thấy cô đứng trong gió lạnh run rẩy, anh càu mày, mở cửa xe bên ghế lại phụ ra, ấn cô ngồi vào bên trong.
" Đại tiểu thư." Lão Chung vội vã gọi.
Đại Boss đầu cũng không quay lại, mở cửa bên ghế lái ra, lạnh lùng phun ra một câu: " Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện."
" Vậy chuyện tông vào đuôi xe.." Cảnh sát giao thông nhíu mày hỏi.
" Quên đi." Nói dứt câu, lái Bentley nghênh ngang rời đi
Lão Chung gấp đến độ không kìm được: " Đồng chí cảnh sát, có phải tôi nên báo công an không?" Nhìn đại tiểu thư, hình như không có chút nào tình nguyện. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ông nghĩ nghĩ mà vẫn chưa hiểu?
Ông vừa định rút điện thoại ra, thì nghe thấy cảnh sát giao thông hừ một tiếng: " Ông đừng quấy rầy họ. " Anh nhíu mày, ông lão này, phản ứng thật là chậm chạp: " chẳng lẽ ông không nhìn ra họ là một cặp sao?"
"Hả?" Lão Chung hoang mang.
" Ông không nhìn ra hai người đó đang yêu đương, đang giận dỗi nhau sao?" Cảnh sát giao thông không vòng vo, trực tiếp nói. Ánh mắt của anh vô cùng tinh tường, đã sớm nhìn ra rồi. Sau đó anh nói nhỏ: Anh chàng này cũng thật là, tán gái đâu nhất thiết phải như vậy, không đau lòng cho siêu xe sao?
Làm cảnh sát giao thông thật là không dễ dàng. Làm khó anh rồi. Trời lạnh như vậy, lại còn là ban đêm còn phải ra đây xử lý sự cố. Đứng đây gần 2 tiếng, anh chàng kia lúc đầu còn giả bộ nghiêm chỉnh, một mực muốn xử lý theo quy định. Nhưng khi tiểu thư kia bước ra thái độ lập tức thay đổi 180 độ, thậm chí còn không thèm truy cứu. Nhìn dáng dấp, chắc sau này không thoát được kiếp thê nô. ( ^ ^)
Gì? Yêu đương? Lão Chung còn chưa kịp tiêu hóa hết mấy lời đó thì đã thấy đồng chí cảnh sát đang đi ra xe gắn máy chuẩn bị rời đi.
Rốt cuộc, ông vẫn cảm thấy không yên lòng nên gọi điện thoại cho Tống Khinh Ca: " Đại tiểu thư, cô sao rồi, có cần tôi báo công an không?"
Tống Khinh Ca thấp giọng nói: " Lão Chung, chú về nhà trước đi ."
Đại Boss lái xe nhanh như điện chớp.
Tống Khinh Ca ngồi bên cạnh không nói thêm điều gì, chỉ ho thêm một trận đỏ bừng mặt.
" Em uống nước đi." Anh hơi nhíu mi, thực sự lo lắng cho cô. Thấy cô không động đậy, trong lúc chờ đèn xanh anh cầm ly nước giơ lên trước mặt cô.
Tống Khinh Ca mở to mắt nhìn anh.
Đại Boss không vui, cầm ly nước nhét vào trong tay cô.
Đèn xanh, xe tiếp tục đi.
Nhìn ly nước đang bốc khói, tỏa lên trên mặt cô vô cùng ấm áp.
Cô uống ly nước của anh, có tính là gián tiếp hôn anh không?
Bác sĩ khám qua, sau đó kê thuốc, dặn dò cô phải chú ý giữ ấm. Đại Boss liền lấy một cốc nước, nói cô phải uống thuốc luôn.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe, anh chỉnh ghế lái phụ ngả ra sau sau đó đỡ cô ngồi vào. Anh cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
Thấy anh bận trước, bận sau vây quanh cô, Tống Khinh Ca rất cảm động. Nhìn người đàn ông này, lúc tông vào đuôi xe bộ dạng muốn gây chuyện, nhưng lúc này, lại vô cùng thật lòng với cô.
Đại boss nhìn cô ngoan ngoãn nằm bên cạnh, dáng vẻ an tĩnh, trong lòng hơi nhói đau. Từ lúc tông vào đuôi xe đến bây giờ, cô đã nói tổng cộng không quá 5 câu. Nói với Lão Chung, nói với bác sĩ nhưng lại không nói câu nào với anh.
Anh cúi người, đến sát bên cô, vén những sợi tóc đang loạn trên trán cô. Nhìn gương mặt cô xinh đẹp, dịu dàng lộ ra anh thấp giọng hỏi: " Khá hơn chút nào không?" Anh nhớ, từ khi uống thuốc xong, cô không ho khan nữa.
Miệng anh nhàn nhạt mùi thuốc lá nhào vào mặt cô, Tống Khinh Ca khẽ gật đầu, mắt nhắm lại. Thật ra cô không dám nhìn anh, cô sợ vừa nhìn.. sẽ..
Đại Boss thấy vợ yêu.. à.. tạm thời gọi là bạn gái đi, đã đỡ hơn, anh mỉm cười. Nhìn cô môi hồng răng trắng, rất mê người. Bọn họ đã mấy ngày không gặp, anh rất nhớ cô. Không kiềm chế được liền cúi xuống, hôn lên môi cô.
Cô đưa tay ngăn lại môi anh.
Động tác của cô làm cho tim Đại Boss nhảy nhót điên cuồng, anh nắm lấy tay cô, kéo sang một bên, tiếp tục hôn xuống.
" Em bị cảm." Tay kia của cô lại ngăn môi anh, thấp giọng nói: " Sẽ lây bệnh."
Người đẹp đang ở trong lòng, muốn ngừng là ngừng được sao, anh không có cách nào dừng lại: " Tôi có kháng thể, không lây được." Anh lại một lần nữa nắm tay cô, kéo qua một bên. Môi anh dán vào môi cô, nhẹ nhàng mút, lưỡi trêu đùa môi cô. Cô khẽ run, môi hơi hé mở để cho lưỡi anh thuận thế xâm nhập.
" Uhm.." Môi cô bị anh chiếm đoạt, thân thể run, tay ôm chặt cổ anh.
Tiểu biệt thắng tân hôn, bên trong xe nhiệt độ nhanh trong nóng lên, không có tiếng động nào.
Đại Boss đang vô cùng hưng phấn thì bị một câu nói nhỏ của cô cắt đứt. Đại Boss cau mày, than khẽ: " Không thể làm, sao em còn dụ dỗ tôi?"
Ách!
Làm ơn đi, cô cũng rất ủy khuất có được không? Là anh chủ động hôn cô, cô còn tưởng chỉ dừng lại ở một cái hôn thôi chứ.. Ai mà biết thân thể của sắc lang nào đó lại phản ứng mạnh như vậy?
Đại Boss vì kìm nén mà cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh nhìn cô ăn vạ: " Tôi mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm." Nói xong, liền nâng cằm cô hôn lên.
Nói vậy chứ Đại Boss cũng rất thương hoa tiếc ngọc, anh chỉ hôn cô và tay chân có chút lộn xộn thôi. Ngoài ra, không làm điều gì quá phận. Sau đó, ăn vạ, lừa gạt cô về biệt thự của anh.
Thế nhưng, bởi vì chuyện kia chưa thỏa mãn, chỉ dừng ở ôm hôn khiến cho anh.. vì vậy, nửa đêm vùng dậy đi tắm.
Mặc dù Đại Boss nói anh có kháng thể, nhưng đến ngày thứ hai không tránh được đã bị cảm.
Thế cục xoay chuyển, cô lại trở thành người chăm sóc anh.
Tống Khinh Ca đi ra ngoài, sau khi trở về trong tay cầm một bọc thuốc. Nhìn Đại Boss đang bị cảm ngồi trên ghế sa lon, lại không nhịn được cười.
Tối hôm qua, anh tắm ít nhất là ba lần.
Nhìn sắc mặt anh ửng đỏ, cô lấy trong bọc thuốc ra một chiếc nhiệt kế, chỉnh lại nhiệt độ chuẩn sau đó đưa cho anh: " Cặp nhiệt độ."
Đại Boss liếc nhìn cô, giống như bị bệnh không hề nhẹ, chẳng có chút sức lực nào, ngồi đó không nhúc nhích.
Nhìn bộ dạng của anh, Tống Khinh Ca liền cúi xuống cởi từng nút áo sơ mi giúp anh. Nút áo hơi khó cởi, mãi sau mới cởi được. Khi lồng ngực của anh lộ ra, cô cảm thấy căng thẳng, vội vàng đem nhiệt kế kẹp vào. Nhưng sau đó, lại phát hiện cặp mắt của người nào đó đang đắm đuối nhìn, cô cúi đầu, phát hiện cảnh xuân của mình bị lộ ra, cô vội vàng che lại, gắt: " Sắc Lang."
Đại Boss trừng mắt nhìn cô, vô tội nói: " Là em cưỡng bách tôi xem."
Tống Khinh Ca đang nhăn mặt cũng phải mỉm cười.
Tay anh dài, khua một cái, rất chuẩn đem cô ngồi trên đùi mình.
" Anh đang bị ốm đó." Cô giãy giụa.
" Em cứ như thế này đối xử với bệnh nhân?" Cằm anh cọ cọ vào cổ cô, trêu: " Là em lây bệnh cho tôi." Thấy cô vẫn còn giãy giụa, anh nói: " Em mà giãy nữa, tôi không chắc mình có thể tiếp tục tự chủ được nữa hay không."
Tống Khinh Ca ngoan ngoãn ngồi yên, đợi một lúc lấy nhiệt kế ra xem, sau đó thở phào nhẹ nhõm: " 36 độ 8, may quá không sốt."
Nhìn cô dịu dàng, Đại Boss giả bộ té ngã trên sa lon, lẩm bẩm: " bản thân tôi lại đang muốn phát sốt."
" Em không biết bình thường anh bị cảm uống thuốc gì." Cô cầm thuốc, lấy một ly nước đưa cho anh: " Chỉ có thể mua thuốc giống như của em cho anh."
" Là em lây bệnh cho tôi." Anh mặt dày nói: " Chỉ uống thuốc có thể khỏi sao?"
Người đàn ông này, lúc nào cũng có thể trêu đùa cô được, cô nhìn bộ dạng ăn vạ của anh, bất giác mỉm cười.
" Anh đi lên lầu nằm nghỉ đi." Cô đẩy anh: " Nấu cháo xong em gọi anh xuống." Ách, cô quả thực chỉ biết nấu cháo. Nhưng mà, hai người đều bị cảm, ăn cháo là chuẩn rồi.
Đại Boss ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi lên lầu.
Tống Khinh Ca nhìn bóng lưng của anh, thở dài sau đó đi vào bếp.
Cô đứng trong bếp nấu cháo, sợ nồi cạn nước nên không rời đi đâu.
Tống Khinh Ca nhìn nồi cháo, có chút ngây ngốc. Cô nghĩ đến Đại Boss tâm tình luôn bất định, chợt có ý nghĩ muốn nói chuyện thẳng thắn với anh một lần.
Nói chuyện gì?
Nói về quan hệ của hai người.
Hai người có quan hệ gì?
Là yêu đương.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cảm nhận được trong mắt anh rất thích cô, nhưng cô lại không nghĩ ra, không biết là anh thích cô hay là anh chỉ thích thân thể của cô. Dù sao, hai người quen biết nhau có chút đặc biệt. Huống chi, anh cũng chưa từng nói anh thích cô..
Cô thực mong đợi, mong anh có thể giống như Tôn Thần, có thể nói ra những điều anh đang nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...