" Là sao?" Sắc mặt Đại Boss cực khó nhìn!
Anh là người đàn ông kiêu ngạo, có năng lực, địa vị, anh chưa từng cúi đầu, thua thiệt trước bất kỳ ai. Thế nhưng, vừa rồi anh còn đang suy nghĩ xem nên xin lỗi cô như thế nào. Còn chưa mở lời, đã bị cô trách móc tệ hại rồi.
Cái tên Cao Tử Thụy thực sự là quạ đen, lời nói linh nghiệm vậy sao? Thì ra, anh đúng là lốp xe dự phòng, không, có khi chẳng được là lốp xe dự phòng! Anh nghiến răng, nghĩ một đằng nói một nẻo: " Vậy thì phải chúc mừng cô rồi."
Cô mím chặt môi, tâm tư rối bời, đáp cho có: " Cảm ơn."
Bên trong xe, không khí vô cùng áp lực.
" Về chuyện đụng vào đuôi xe anh, hôm nào tôi sẽ hẹn anh.." Cô cảm thấy cần phải nói chuyện này một cách rõ ràng.
" Không cần." Đại Boss nói, giọng lạnh như băng tuyết, tương đối khó chịu: " Tôi sẽ cho người liên lạc với cô."
" Được." Cô nói, cả người không động đậy.
" Xuống xe!" anh lạnh lùng nói.
Tống Khinh Ca giật mình, xe đã sớm dừng lại ở bên ngoài biệt thự Tống gia từ bao giờ. Cô xuống xe, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì chiếc Bentley đã nghênh ngang rời đi.
--
Tâm tình Đại Boss hỏi bét, lái xe tốc độ cực nhanh!
Nhưng buồn bực không hề trôi nhanh theo vận tốc xe, anh chán nản, càu mày gọi một cuộc điện thoại: " Tử Thụy, ra ngoài uống rượu." Không để cho đối phương kịp cự tuyệt: " Mười phút nữa, tôi đến đón cậu ở dưới lầu."
Cao Tử Thụy đáng thương, đêm đông mưa gió bão bùng, chăn vừa mới ấm, lại bị xách dậy.
Trong quán rượu, tiếng ồn ào náo nhiệt.
Uống qua ba lần rượu, Đại Boss hơi say.
Nửa đêm, Tử Thụy bị đánh thức, tâm tình không vui, lên tiếng cười cợt: " Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, hơn nửa đêm còn kéo tôi ra ngoài uống rượu, đừng có nói với tôi là "chuyện kia" không "thành công"?
Đại Boss mí mắt cũng chẳng thèm động, nâng ly nốc cạn rượu.
" Thất tình à?" Quen biết nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh thấy bạn mình thất hồn lạc phách như vậy, Tử Thụy đến cạnh, nhìn Đại Boss để tìm đầu mối.
Đại Boss hừ lạnh một tiếng: " Yêu còn chẳng yêu, lấy đâu ra thất tình?"
" Rốt cuộc là người phụ nữ nào có vấn đề về mắt vậy? Ngay cả Đại Boss của chúng ta mà cũng không vừa lòng?" Tử Thụy nói.
Đại Boss cười tự giễu.
Tử Thụy vỗ vai anh, khuyên giải: " Chân trời không thiếu hoa thơm, chỉ cần cậu ngoắc ngoắc ngón tay, muốn phụ nữ nào mà không có?" Lúc bọn họ vào quán rượu, đã có rất nhiều phụ nữ đến gần nhưng đều bị Đại Boss đuổi đi hết.
Đại Boss lẩm bẩm gì không rõ, cùng lúc lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp, uốn éo đi tới. Cô ta đứng ở trước bàn, nũng nịu nói: " Cố tổng, đã lâu không gặp."
Đại Boss không để ý cô ta.
" Không biết em sao?" Cô ta cười duyên dáng, ngồi xuống, cố ý cúi người, để lộ ra điểm mê người: " Em là MC đài truyền hình Đổng Tùng San, anh mau quên quá đi, tháng trước em vừa làm bài phóng sự về anh." Thấy anh ấp úng, cô lại điệu đà nói: " Nửa tháng trước, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, anh còn đưa em về đó."
Thì ra là người quen sao? Cao Tử Thụy mím mím môi, ánh mắt chờ xem kịch hay.
Tâm tình Đại Boss cực kỳ khó chịu, vẫn không để ý gì đến cô ta.
" Cố tổng." Đổng Tùng San nũng nịu, giọng điệu mềm nhũn: " Khó khăn lắm mới gặp anh, anh cũng không nỡ mời em uống một chén sao?"
Đại Boss mi mắt cũng chẳng thèm động, bưng lên một ly rượu hất về phía cô ta, cô ta vì tránh không kịp nên lãnh chọn ly rượu, rượu thấm ướt hết mặt, ngực. Cô ta tức giận, nhưng trong tròng mắt cố nén lửa giận xuống, nặn ra nụ cười giả tạo: " Cách chào đón của Cố tổng thật đặc biệt." Cô ta lại làm nũng: " ấy nhưng, anh làm ướt hết quần áo em rồi."
" Biến!" Đại Boss gầm nhẹ.
Đổng Tùng San bị dọa sợ, cô ta không ngờ lại bị anh đuổi đi, vì vậy cố làm vẻ tủi thân: " Cố tổng tâm tình không tốt, cũng không nên giận người khác mà trút lên đầu em.." Thấy sắc mặt Cố Phong Thành ngày càng sa sầm, cô ta cũng không dám lưu lại nữa, làm bộ rơi vài giọt nước mắt sau đó lặng lẽ chạy mất.
Nhìn bóng lưng Đổng Tùng San, Cao Tử Thụy cười giễu cợt: " Đại Boss, cậu có vấn đề phải không? Đối với người xinh đẹp tuyệt vời thế mà trong lòng không có chút rung động?"
" Cậu cũng muốn biến?" Trong mắt Đại Boss toàn là băng.
Cao Tử Thụy ngoan ngoãn im miệng.
Về sau, Đại Boss uống đến say mèm, được Cao Tử Thụy dìu về nhà.
--
Hôm sau, Hứa Khiêm, trợ lý của Đại Boss đến gặp Tống Khinh Ca.
" Tống tiểu thư, Đại Boss nói, ngài ấy không cẩn thận làm rơi vỡ điện thoại của cô, cái này là ngài ấy đền cho cô." Hứa Khiêm tuổi không nhiều, giọng nói lại luôn trầm ổn, nói chuyện khá là cách sáo. Anh đưa điện thoại di động cho Tống Khinh Ca: " điện thoại đã cài đặt, giữ lại tất cả dự liệu của điện thoại cũ, cô có thể sử dụng luôn."
" Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến Cố tổng." Điện thoại di động trước đó của Tống Khinh Ca là loại plus, màn hình lớn, mà cái này giống hệt cái trước. Nếu nói là đền cho cô, như vậy, cô không có lý do gì cự tuyệt.
" Về chuyện đụng vào đuôi xe.." Hứa Khiêm đưa một văn kiện: " Đây là phía bên tôi yêu cầu bồi thường, cô xem đi."
Trong văn kiện, ghi rất cặn kẽ, tiền sửa chữa hết bao nhiêu, tiền công sửa hết bao nhiêu, còn kèm theo hóa đơn của cửa hàng. May sao không thấy Cố Phong Thành đề cập đến " tổn thương tinh thần", tổng số tiền chỉ có hơn năm ngàn.
Hơn năm ngàn, anh ta nhân tư vậy sao?
" Tống tiểu thư, nếu như cô không còn gì thắc mắc, xin mời cô ký tên vào bản thỏa thuận." Hứa Khiêm nói.
Tiền bồi thường quá hợp lý, cô còn thắc mắc gì? Vì vậy, cô nhanh chóng ký tên lên bản thỏa thuận.
Chuyện đụng vào đuôi xe, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Từ giờ cô và anh không còn dây dưa gì.
" Trợ lý Hứa" Cô nói: " Cảm ơn anh." Cô hơi hơi do dự: " Giúp tôi nói cảm ơn Cố tổng." Cảm ơn anh cái gì? Cảm ơn anh hôm qua đã chiếu cố cô sao? Cảm ơn anh đã đền điện thoại cho cô sao?
Hứa Khiêm nói: " Cô muốn cảm ơn, thì gọi điện thoại cho ngài ấy." Anh giống như nghĩ tới điều gì: " Nhưng mà, Đại Boss đang nằm viện."
Nằm viện?
Tối hôm qua không phải anh ấy rất khỏe sao?
Tống Khinh Ca không nhịn được hỏi: " Anh ấy.. bị bệnh sao?"
" Uống rượu nhiều bị trúng độc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...