Ách.
Lại chuyện gì nữa đây?
Anh ta sao còn chưa đi?
Phải trốn thôi.
Ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu cô.
Nhưng cô vừa mới xoay người, thì lại nghe thấy chất giọng từ tính của anh ta, mang theo cảm giác không vui: “ Tống Khinh Ca.”
Ách.
Cô dừng chân lại, không tình nguyện nhưng vẫn xoay người lại.
“ Tới đây.” Hừ, ra lệnh cơ đấy. Nghe chẳng có tí gì tình cảm. OMG. Tình cảm cái quái gì? Cô lại phát bệnh rồi sao?
Tống Khinh Ca trong lòng không vui vẻ gì, anh ta dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô? Hừ, cô việc gì phải nghe lời chứ?
Vừa muốn rời đi, vừa muốn dừng lại chất vấn anh ta. Rõ ràng là anh ta quá bá đạo. Cô hẹn Lão Chung đến sảnh lớn này đón mình, giờ vì anh ta xuất hiện cô lại phải hẹn địa điểm khác đón sao?
Đứng ở cửa lớn của bệnh viện, mặc dù là buổi tối nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. Huống chi đại sảnh có bảo an, cô không tin anh ta lại dám giở thêm trò gì.
Ánh mắt Cố Phong Thành quan sát cô, khiến cả người cô mất tự nhiên, cô cúi đầu quan sát mình, chẳng thấy điều gì khác thường. Thấy anh ta vẫn nhìn mình chằm chằm, cô dương dương đầu: “ Anh nhìn cái gì vậy?”
“ Nhìn cái đèn đường bị hỏng.” Thần sắc anh vô cùng tự nhiên, hai tay vẫn đúi trong túi áo, bóng dáng cao lớn đứng đó có chút cô đơn, trong đêm tối, càng gây cho người khác chú ý.
Ách. Tống Khinh Ca quay đầu lại, đúng là phía sau cô có một cột đèn đường bị hỏng, cô mơ hồ, giọng nói nhỏ lại: “ Anh vẫn chưa đi về sao?”
“ Cô cũng chưa về à?” Anh ta làm bộ gió thoảng mây trôi nói.
Anh ta có ý sao cô không biết, cô nghiêm nghị, không khách khí, khẳng định lập trường: “ Tôi đang đợi người đến đón.” Người đàn ông này, từ lúc gặp anh ta ở sân bóng, ánh mắt anh ta đã không có hảo ý rồi, đã thế lúc trong nhà vệ sinh còn dám vô lễ khinh thường cô..
“ Vậy à?” Anh tự nhiên nói: “ Tôi cũng không có ý định miễn phí cho cô đi nhờ xe.”
Cô mất dần sự kiên nhẫn: “ Thế sao anh còn chưa đi đi?”
“ Tôi ngắm trăng.”
Chỉ lừa được quỷ thôi. Nghĩ thế mà cô vẫn ngẩng đầu lên, trên bầu trời, hơi nhiều mây nhưng nhìn kỹ đúng là có trăng. Ách. Cô lại bại rồi.
Cô hơi quê, liền chế giễu nói: “ Thế nào? Tối nay không dụ dỗ buôn bán được ai à? Mà lại rảnh rỗi đứng ngoài trời lạnh nhìn trăng sáng?”
“ Ngắm trăng sáng cũng là một sở thích.” Anh ta nói.
Cô hừ một tiếng, không muốn để ý đến anh ta nữa. Gió lạnh thổi qua người, cô hơi co rúm lại. Sao Lão Chung lâu tới quá vậy? Đã muộn như vậy rồi, sao có thể kẹt xe.
“ Bán hai đổi một, có được không?” Anh nói.
Cô giật mình, không hiểu.
Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói tràn đầy từ tính hấp dẫn: “ Cô đã chiếu cố tôi hai lần rồi, tối nay, để tôi miễn phí cho cô một lần.”
Đại não Tống Khinh Ca trong nháy mắt đứng hình, khi hiểu ra thì mặt nóng lên, căm tức nhìn anh ta: “ Của rẻ là của ôi, huống chi, lại còn là free?”
“ Yên tâm.” Thần thái anh chuyển biến, trong nháy mắt chứa toàn tia nhạo báng: “ Tối nay, chất lượng không kém gì hai tối qua. Tôi đảm bảo, kỹ thuật có tiến bộ, phục vụ chu đáo hơn. Cô thấy thế nào?”
Mưu mô của anh ta, rõ rành rành. Cô cũng chẳng khách khí nói: " Nói đến kỹ thuật, anh xem ra cũng tạm được. Tôi nghe đồn Đổng tiểu thư kỹ thuật cũng không tệ, hai người có thể gặp nhau bàn thêm về chuyện này."
Cố Phong Thành giật mình, không giận ngược lại thần sắc có chút biến hóa, giọng điệu vui vẻ: " Cô đang ghen?"
Giống như bị người khác đọc được suy nghĩ, lại bị vạch trần tại trận. Tống Khinh Ca xấu hổ không nhịn được, xù lông nhím: " Anh đừng có tự mình đa tình. Tôi đối với loại đàn ông tùy tiện không có hứng thú."
" Oh." Anh ta như phát hiện ra hành tinh mới, giọng điệu nhàn nhạt nhưng trong ánh mắt phát ra đầy tia vui vẻ: " Cô nhìn thấy tôi và cô ấy, cho nên trốn đi à?"
Mặt cô nóng bừng lên, cả giận nói: " Tôi mà thèm tránh anh." Anh tưởng anh là ai chứ?
Cảm xúc vui vẻ đong đầy trong mắt anh: " Tôi cùng cô ấy.."
" Hai người nói gì, làm gì không liên quan đến tôi, anh không cần thiết phải nói với tôi." Cô tức giận cắt ngang lời anh: " Dù sao chúng ta cũng chỉ là người xa lạ."
" Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn nói là người xa lạ?"
Lại nữa, quanh quẩn lại cái chủ đề xấu hổ này.
Tống Khinh Ca tắt tiếng.
Chuông điện thoại rất đúng lúc kêu lên giải thoát cho cô một bàn thua chông thấy.
" Âu Dương à?" Cô nói: " Mình đang ở bệnh viện."
Cô có chút ngượng ngùng, giọng nói nhỏ đi nhiều: " Mình lại hóc xương cá."
" Xương cá lấy ra rồi, có chút tổn thương nhưng ổn rồi." Đối mặt với Âu Dương, cảm giác như là một người anh trai, theo bản năng giọng nói cô có thêm mấy phần hờn dỗi: " Mình không sao.."
Cô nhận ra phía bên kia điện thoại người đàn ông phong thái có chút khác thường, tiếng nói của anh có chút quả quyết: " Nói cho mình địa chỉ, mình đến đón cậu.. Tối nay cậu đến chỗ mình.."
" Mình biết..." Giọng cô vẫn hờn dỗi.
Đại Boss của chúng ta, đứng bên cạnh cô, nhìn cô gọi điện thoại, thấy một màn biết hình từ nhím xù thành mèo, lại còn làm nũng, trong lòng.. chắc là vì gió lạnh thổi nên sắc mặt có chút dọa người.
Cuộc điện thoại còn chưa chấm dứt đã thấy một chiếc Audi A8 dừng lại bên cạnh họ, Lão Chung xuống xe, mở cửa sau, Tống Khinh Ca vừa nghe điện thoại, vừa cúi người xuống bước vào trong, cả quá trình hoàn toàn quên lãng tảng băng bên cạnh.
Xe từ từ khởi động, Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không nhịn được liền quay đầu lại. Không ngờ phát hiện Đổng Tùng San lượn lờ quanh đó rồi chui vào trong xe của Cố Phong Thành.
Ách. Trong lòng cô lúc này tràn đầy cảm giác khó mà đặt tên.
Sau đó.. cực kỳ khó chịu.. cực kỳ xấu hổ.
Thì ra là cô tự mình đa tình, người anh ta chờ là Đổng Tùng San chứ không phải là cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...