Editor: Miliion Roses
Đứng trước mộ Bạn nhỏ Cố, Nước mắt Tống Khinh Ca rơi như mưa.
Cô không ngờ Cố Phong Thành lại nghĩ rằng con không phải là con của anh. Đối với cô, đối với bạn nhỏ Cố là một sự sỉ nhục quá lớn.
Nhưng cô cũng đoán được, xét nghiệm kia là do Sang Lan Cầm làm. Trừ bà ta ra, không ai dám làm những chuyện này. Nhưng tại sao bà lại làm như thế? Làm như vậy, Khác nào bêu xấu con trai mình?
Nếu đã không hài lòng về người con dâu như cô, tại sao lúc ở thủ đô không nói? Bây giờ thì tìm đủ mọi cách để làm nhục cô, thậm chí còn làm giả xét nghiệm? Chẳng lẽ chỉ vì muốn ép cô ly hôn sao?
Đối với xét nghiệm này, Tống Khinh Ca có thể không thẹn với lương tâm mà rằng đó là đồ giả tạo. Nhưng Bạn nhỏ Cố không còn.. muốn chứng minh cô trong sạch, cũng chẳng có cách nào.
Nhìn trên bia mộ hàng chữ “ Ba Cố Phong Thành”, Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng châm chọc.
--
Tống Khinh Ca gọi taxi về biệt thự của Đại Boss.
Khi vừa xuống xe, chưa đi vào đến biệt thự thì thấy mấy người giúp việc đang xách theo bao lớn bao nhỏ ném vào thùng rác ven đường. Cô cũng chẳng muốn để ý. Nhưng vừa bước lên thềm thì thấy Sang Lan Cầm đứng ở cửa. Thấy cô, cố ý nói lời cay nghiệt:" Thím Thanh, ném hết rác ra chưa?"
Thím Thanh nghe vậy có chút phẫn nộ. Trong tay đang cầm mấy túi lớn, nhỏ giọng kêu một tiếng:" Phu nhân."
“ Thím Thanh, cô ta và Phong Thành đã ly hôn." Sang Lan Cầm khoanh tay trước ngực, nhìn Tống Khinh Ca khinh miệt nói:" Nhớ là từ giờ không cho cô ta bước vào đây."
Tống Khinh Ca đoán được mình đã bị đuổi ra cửa. Buổi sáng vừa ký đơn ly hôn, buổi chiều liền bị đuổi ra cửa, Sang Lan Cầm đúng là không thể đợi được. Nhưng thôi, cô cũng không có ý định tranh cãi:" Tôi đến để lấy đồ của mình."
Sang Lan Cầm ngăn ở cửa:" Nơi này là Cố gia, không có đồ của cô." Sau đó, chỉ chỉ tay ra thùng rác:" Ra đằng kia mà tìm."
“ Xét nghiệm ADN là do bà làm?" Tống Khinh Ca lên giọng chất vấn.
Sang Lan Cầm cười nhạt, nhướn mày vô tội nói:" Xét nghiệm là do bệnh viện làm, tôi có thể làm gì chứ."
Tống Khinh Ca tức giận:" Bà có làm hay không chính bà là người rõ nhất."
“ Làm chuyện xấu còn dám vác mặt đến đây chất vấn tôi sao?" Sang Lan Cầm cười ha ha:" Cô không sợ tôi mang kết quả xét nghiệm ra ngoài cho mọi người xem, cô lấy chồng còn ngoại tình.. sinh ra loại nghiệt chủng..”
Bốp!
Tống Khinh Ca cho Sang Lan Cầm một bạt tai. Sang Lan Cầm có thể mắng cô nhưng không thể làm nhục bạn nhỏ Cố của cô. Cô cả giận:" Một tát này, là tôi thay con tôi tặng cho bà, bà không xứng đáng làm bà nội của con tôi!”
Sang Lan Cầm nhiều năm qua ở bên châu Úc, chưa bao giờ bị người khác khinh thường chứ đừng nói là tát vào mặt. Lúc này, vô cùng tức giận, giơ tay lên định đánh lại Tống Khinh Ca. Nhưng Tống Khinh Ca phản ứng nhanh, giữ tay bà lại. Tống Khinh Ca tuy gầy nhưng sức lực ở cổ tay không hề nhỏ, khiến cho Sang Lan Cầm không thể phản kháng được.
“ Tôi không thẹn với lương tâm, tôi không có lỗi với Phong Thành. Bà cho rằng, bà lấy một bản kết quả xét nghiệm là có thể làm nhục được tôi sao?" Tống Khinh Ca trong mắt lạnh lẽo, siết tay bà không buông, nổi giận nói:" Bà làm như vậy, chỉ là sỉ nhục Phong Thành." Cô đã nhẫn nhịn quá lâu, bọn họ có thể làm nhục cô, nhưng tuyệt đối không thể vu khống cô, vu khống Bạn nhỏ Cố:" Trong cuộc hôn nhân này, tôi mới là người bị hại." Tự nhiên, vô cớ bị ném bỏ, vô cớ bị Đại Boss lảng tránh:" Mà bà.. là kẻ chủ mưu."
Dứt lời, hung hăng đẩy cho Sang Lan Cầm về phía sau.
Sang Lan Cầm không đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau, người đụng vào tủ giày đau đến nhíu mày.
“ Sao bà có thể đối xử với tôi như vậy?" Tống Khinh Ca bước lại gần, nhìn chằm chằm vào bà:" Nếu như bà muốn tôi ly hôn với anh ấy, thì cần gì phải làm cái xét nghiệm kia? Bạn nhỏ Cố đã không còn, sao bà dám làm nhục?"
Sang Lan Cầm chống tay vào tủ giày mới đứng dậy được. Vừa bị ăn một cái tát khiến cho bà giận không thể nuốt, lưng bị vập vào tủ giày, đau điếng không có sức đánh lại chỉ cười lạnh:" Vì sao tôi lại làm thế à? Cô đi hỏi dì Lục Khiết của cô là biết ngay?"
Lục Khiết? Tống Khinh Ca kinh ngạc, cái tên này cô từng nghe Sang Lan Cầm nhắc đến mấy lần:" Ai là Lục Khiết?"
Sang Lan Cầm hừ một tiếng:" Đi về hỏi dì của cô là biết ngay." Bà uất hận nhìn Tống Khinh Ca:" Tống Khinh Ca, trên thế giới này không có cái gì là vô duyên vô cớ.. Những gì tôi làm mới chỉ là cảnh cáo thôi, ai bảo cô là cháu gái của Lục khiết?"
Tống Khinh Ca có chút bối rối? Lục Khiết? Dì?
--
Tống Khinh Ca mang theo đủ loại nghi ngờ trở về Tống gia. Vừa vào đến nhà liền hỏi:" Thím Cẩm, dì tôi đâu?"
“ Đổng sự Tống đi công tác rồi." Thím Cẩm nhìn sắc mặt cô tái nhợt, không khỏi đau lòng nói:" Đại tiểu thư, cô còn đang trong cữ sao lại đi ra ngoài. Cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ."
Tống Khinh Ca cười khổ, hiện tại cô có khác gì cái xác không hồn. Cô mơ mơ màng màng trở lại phòng sau đó ngã xuống giường.
Hôm sau, các tờ báo lớn đều đồng loạt đăng tin Cố Phong Thành và Tống Khinh Ca công bố ly hôn. Lý do là hai người không hợp nhau, nên hai bên đồng ý chia tay. Trong lúc nhất thời, trên internet lại có chủ đề để bàn tán, chuyện này lập tức trở thành tiêu điểm.
Tống Khinh Ca ngủ mê mệt tròn 2 ngày. Cho đến khi Hứa Uyển đến nhà, gọi cô thì cô mới dậy.
“ Chuyện gì xảy ra vậy?" Hứa Uyển cau mày, cô từ đoàn làm phim chạy về đây, không nói lời nào liền trách:" Gọi điện thì cậu tắt máy, gửi tin nhắn cũng không thấy nhắn lại. Cậu có biết mình lo thế nào không?"
“ Mình không sao." Tống Khinh Ca mệt mỏi, cô muốn gượng cười nhưng khóe môi không thể nào nhếch lên được.
“ Như thế này mà còn nói không sao?" Hứa Uyển cau mày, nhìn bụng Tống Khinh Ca:" Con trai mình ra đời mà sao cậu không gọi điện báo cho mình một tiếng?"
“ Là con gái, không phải con trai." Tống Khinh Ca thấp giọng sửa lại lời Hứa Uyển.
“ Con gái, con gái cũng tốt." Hứa Uyển nhìn quanh phòng, không thấy đồ gì của con nít, liền kinh ngạc:" Con gái mình đâu?"
“ Đi rồi." Tống Khinh Ca nhìn bạn, giọng rất nhẹ như từ nơi xa vọng đến:" Lên thiên đường..”
Nhìn Tống Khinh Ca vẻ mặt như không có gì xảy ra, nhưng trong mắt tràn ngập đau đớn.. Hứa Uyển trong mắt rưng rưng, ôm Tống Khinh Ca vào ngực, vừa khóc vừa mắng:" Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho mình biết?"
Tống Khinh Ca cười khổ, ngược lại an ủi bạn:" Tiểu Uyển, Bạn nhỏ Cố lên thiên đường mà."
“ Ngốc này!” Hứa Uyển khóc:" Chuyện gì xảy ra mà cậu lại ly hôn?" Cô nhìn thấy tin này ở trên web thì hoảng hốt, gọi hỏi Ô Tĩnh thì mới biết là thật. Gọi điện cho Tống Khinh Ca thì không gọi được nên chỉ có thể lao về đây:" Khinh Ca, sao hai người lại ly hôn?"
Sắc mặt Tống Khinh Ca ảm đạm:" Ly liền ly, không có gì đáng nói."
“ Anh ấy đối với cậu.. không phải rất tốt sao?" Trước đó, Đại Boss đối với Tống Khinh Ca vô cùng sủng ái, Hứa Uyển cũng nhìn thấy cho nên đối với tin này Hứa Uyển hoàn toàn không tin, lại hỏi:" Giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
“ Anh ấy nói không yêu mình." Tống Khinh Ca cười khổ:" Bọn mình là vì có con mới kết hôn.. Bạn nhỏ Cố không còn, kết quả xét nghiệm lại không phải có con của anh ta."
Hứa Uyển khiếp sợ không thôi, bọn họ có con rồi mới cuới nhưng Đại Boss vô cùng yêu Tống Khinh Ca, đánh chết cô cũng không tin.. Cô vội hỏi:" Vậy con là con của ai?"
Tống Khinh Ca cúi đầu không nói.
“ Tống Khinh Ca!”
“ Là của anh ấy." Khinh Ca nói nhỏ:" Tiểu Uyển, cậu cũng biết trừ anh ấy ra, mình không có người đàn ông nào khác..”
“ Nói vậy, tức là xét nghiệm kia đã bị người khác làm giả?" Hứa Uyển lập tức đoán ra.
“ Tống Khinh Ca gật đầu.
“ Cậu biết là ai không?"
“ Là mẹ của anh ấy." Tống Khinh Ca thẳng thắn nói.
Hứa Uyển kinh ngạc:" Sao cậu không giải thích với anh ấy?"
Tống Khinh Ca cười khổ:" Giải thích thì có ích gì?" Cô cúi đầu, trong mắt mơ hồ có lệ:" Bạn nhỏ Cố không còn.. Có gì để chứng minh mình trong sạch..”
“ Nhưng cậu không thể bị oan uổng như vậy." Hứa Uyển vô cùng tức giận, bất bình nói.
“ Chuyện đã rồi, mình chỉ có thể chấp nhận." Tống Khinh Ca tiếp tục cười khổ:" Tiểu Uyển.. Chồng mình, con mình mình đều mất hết rồi..” Ở trước mặt người bạn thân nhất, cô rũ bỏ lớp nguỵ trang, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hứa Uyển ôm cô, khóc:" Khinh Ca, cậu còn có mình!”
Nhìn Tống Khinh Ca vừa ngủ vừa mê sảng, Hứa Uyển càng nghĩ càng giận. Vì vậy, trực tiếp đi đến văn phòng luật sư, ở trước bàn tiếp tân nói:" Ô Tĩnh đang ở đâu? Gọi anh ấy ra đây cho tôi."
Người tiếp tân thấy cô đeo kính, khí thế hung hăng, vẻ mặt không có thiện chí liền cẩn thận nói:" Luật sư Ô đang họp."
Hứa Uyển đứng ở đại sảnh, ánh mắt quét qua hành lang, sau đó sải bước vừa đi vừa kêu lên:" Ô Tĩnh! Ô Tĩnh."
Nữ tiếp tân bị doạ cho sợ, bước vội theo:" Tiểu thư, luật sư Ô đang họp."
Hứa Uyển không để ý, lớn tiếng kêu:" Ô Tĩnh!”
Hứa Uyển ồn ào khiến cho mọi người ở quanh đó chú ý, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.
Ô Tĩnh nghe thấy loáng thoáng có người gọi mình, từ phòng họp đi ra. Khi nhìn thấy Hứa Uyển thì giật mình.
Hứa Uyển thấy anh, gỡ kính xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, cười lạnh:" Em còn tưởng anh ẩn trong mai rùa không chịu ngóc đầu ra."
Ô Tĩnh dương dương mi, xoay người nói với mọi người trong phòng họp:" Giải lao một chút, lát nữa sẽ họp tiếp."
Mọi người xung quanh nghe thấy Hứa Uyển vừa nói câu kia, đều nhìn nhau không hiểu.
“ Sao em lại đến đây?" Ô Tĩnh nhìn cô:" Vào phòng làm việc của anh rồi nói."
Hứa Uyển đứng yên không động đậy, sắc mặt lạnh nhạt hỏi:" Cố Phong Thành đang ở đâu?"
“ Tìm cậu ấy có việc gì?" Ô Tĩnh nhìn dáng vẻ cô, đoán là đến đây để gây chuyện, vì vậy kéo tay cô:" Vào phòng làm việc của anh rồi nói."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...