Editor: Giả Bảo Ngọc
" Dì nghe ngóng, Cố Phong Thành sau khi đưa vào bệnh viện thì ở trong tình trạng hôn mê sâu. Đưa vào phòng cấp cứu thì có chuyển biến hơn một chút, nhưng gần đây lại 2 lần lâm vào trạng thái hôn mê, tình hình hiện tại vô cùng xấu." Tống Nhã Như thấy cô quá khích, đành dịu giọng để chuẩn bị nói ra mục đích đến đây.
Toàn thân Tống Khinh Ca rét run, nhớ lại lúc trong xe, anh nằm ở trên người cô, lúc ấy anh đã không còn hô hấp, thậm chí cô còn nghĩ rằng.. Anh vì cứu cô mà thành ra như vậy.. Là cô, là cô đã hại anh và Bạn nhỏ Cố.
" Khinh Ca, con hãy chuẩn bị tâm lý đi." Tống Nhã Như ôm lấy vai cô, hơi dừng lại một chút:" Phong Thành có thể tử vong bất cứ lúc nào."
Tống Khinh Ca run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, Bạn nhỏ Cố không con, anh lại.. Cô không còn so đo xem ai đúng ai sai nữa rồi, chỉ cần anh có thể sống, cho dù có bắt cô ký đơn ly hôn, thậm chí, có muốn cô lấy mạng mình đền cô cũng nguyện ý.
" Bây giờ không phải là lúc khóc lóc." Tống Nhã Như nhíu mày:" Bây giờ con hãy đến tập đoàn ZK, lấy thân phận là vợ của Phong Thành để xử lý công việc.."
Tống Khinh Ca cười khổ:" Anh ấy vì cứu con mới thành ra như vậy! Anh ấy còn chưa chết đâu, sao dì đã muốn con mơ ước đến tiền của anh ấy?" Cuộc đời thật tàn nhẫn, nhân tình mỏng manh như một trang giấy. Dì lại một lần nữa bộc lộ ra bản tính hám lợi.
" Cái gì gọi là mơ ước? Con là vợ Phong Thành, tất cả tài sản của Phong Thành cũng là của con! Con bây giờ đi giúp Phong Thành, để tránh cho tập đoàn ZK hỗn loạn!" Bị sặc ngôn, Tống Nhã Như sắc mặt không được tốt, phản bác lại.
Tống Khinh Ca cười lạnh, bản tính của dì cô hiểu rõ. Vì vậy không che dấu mà nói thẳng:" Dì muốn con giúp anh ấy hay là muốn đem toàn bộ tài sản của anh ấy nhập về Tống thị?"
" Sao con lại không biết điều thế hả, đây là dì nghĩ cho con!" Tống Nhã Như thẹn quá hóa giận, chỉ ra ngoài cửa:" Con có biết hiện tại mẹ chồng con đang điều hành ZK không, nếu như Phong Thành chết, tài sản của Phong Thành sẽ bị chuyển ra nước ngoài.. Đến lúc đó, con một phần tiền cũng không có!"
Tống Khinh Ca cười lạnh, dì lúc nào cũng tiền, chỉ có tiền mà thôi. Bạn nhỏ Cố không còn, chồng thì chưa biết sống chết thế nào, tâm trạng thì đang hỗn loạn vậy mà dì lại bảo cô đi giành tài sản của anh. Dì còn tình người không?
Mà cô, bất kể là trước đó hay bây giờ đều không muốn một phần tiền nào của Cố Phong Thành. Tập đoàn ZK còn rất nhiều cổ đông, còn Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy, trong lúc nhất thời cũng không thể xảy ra chuyện gì.
" Rốt cuộc con có nghe lời dì không?" Thấy cô ảm đạm, Tống Nhã Như lại bực bội.
" Con không đi." Tống Khinh Ca lạnh giọng, anh cứu cô, sống chết còn chưa biết thế nào, sao cô có thể nghĩ đến tài sản của anh? Nếu anh chết thật, tiền đối với cô cũng có nghĩa lý gì?
" Ngu ngốc!" Tống Nhã Như cả giận, cho cô thêm một bạt tai nữa.
Lại bị một bạt tai nữa khiến má Tống Khinh Ca đau rát, vừa hồng vừa sưng. Trong mắt Tống Khinh Ca đầy lệ, nhìn Tống Nhã Như không nói một lời.
" Tống Khinh Ca!" Tống Nhã Như lại nâng tay lên:" Hôm nay tôi không đánh cho cô tỉnh ngộ, tôi không mang họ Tống!"
" Dì đánh đi!" Môi cô khẽ run, cười nhạo:" Đánh chết con luôn thì càng tốt.."
Cánh tay Tống Nhã Như khựng lại, phẫn nộ thu tay về, không vui nói ra lời tàn nhẫn:" Tôi đã nói hết nước hết cái với cô rồi, có đi hay không tùy cô.. Nếu như không nghe lời, sau này đừng có ngồi mà khóc." Dứt lời, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tống Nhã Như rời khỏi bệnh viện, suy nghĩ một chút lại cảm thấy nhức đầu, liền lấy điện thoại ra:" Luật sư Bàng, giúp tôi viết một bản ủy thác.. Được rồi, lấy danh nghĩa Khinh Ca viết, đại ý là ủy thác cho tôi đi quản lý tập đoàn ZK.. đúng.. đúng.." Mặc dù Tống Khinh Ca ngây ngây ngốc ngốc, nhưng cũng không thể để thế được. Hiện tại, bà nhất định phải nắm lấy tập đoàn ZK như vậy Tống thị sẽ tránh được nguy cơ phá sản.
Nghĩ đến Sang Lan Cầm, sắc mặt Tống Nhã Như tối đen, bản thân đã lẩn tránh 20 năm, hiện tại cũng đến lúc phải gặp mặt nhau rồi.
Trong hôn lễ của Tống Khinh Ca bà tránh mặt, sợ Sang Lan Cầm nhận ra sẽ làm cho hôn lễ biến thành bọt nước. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ chờ Cố Phong Thành chết, Tống Khinh Ca là vợ của Phong Thành, ít nhất cũng sẽ có được 1 nửa số gia tài.. Đến lúc đó, Tống thị sẽ chen chân, đứng ở Top 5 các xí nghiệp ở thành phố Z.
--
Tống Khinh Ca ngồi ở xe lăn, Thím Cẩm đẩy cô đến phòng hồi sức cấp cứu.
Vừa nói ra ý định liền bị y tá cự tuyệt.
" Tôi là vợ anh ấy." Tống Khinh Ca năn nỉ:" Để cho tôi gặp anh ấy một chút, chỉ nhìn qua tấm kính cũng được."
Y tá vẫn lắc đầu.
Bất kể Tống Khinh Ca cầu xin thế nào, y tá vẫn lắc đầu.
Lúc này, cửa phòng hồi sức cấp cứu mở ra, Sang Lan Cầm từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tống Khinh Ca, ánh mắt lạnh lẽo:" Cô đến đây làm gì?"
" Phong Thành sao rồi?" Tống Khinh Ca cau mày, vội vàng hỏi. Bất kể trước đó Sang Lan Cầm có nói gì với cô, hiện tại không quan trọng, quan trọng là.. Đại Boss.
" Cô hại Con trai tôi ra nông nỗi này, cô còn hỏi con tôi sao rồi à?" Sang Lan Cầm lạnh lùng nói:" Nếu như không phải vì Phong Thành đưa cô đến bệnh viện, thì tại sao lại xảy ra tai nạn?" Khi nghe nói Cố Phong Thành vì bảo vệ Tống Khinh Ca mà thành ra như vậy, bà uất hận không dứt, nuôi con trai 30 năm, vậy mà vì một đứa cháu gái của kẻ thù không tiếc mạng sống, bảo sao bà không tức giận?
" Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như vậy." Đáy mắt Tống Khinh Ca mơ hồ có lệ.
" Không nghĩ đến?" Sang Lan Cầm cả giận nói, hai tay túm lấy áo của Tống Khinh Ca, xốc cô lên:" Loại đàn bà lòng dạ rắn rết này, thiếu chút nữa cô hại chết con trai tôi rồi, cô có biết không hả?"
" Bà làm gì thế?" Thím Cẩm giằng tay Sang Lan Cầm ra.
" Tống Khinh Ca, tôi đã xem nhẹ cô." Sang Lan Cầm nhìn cô:" Sớm biết Phong Thành sẽ bị cô hại thành ra như thế này, tôi đã không nương tay với cô." Bà vô cùng hối hận, sao lúc đầu biết cô là cháu gái Lục Khiết lại mềm lòng như vậy..
" Bà.. bà muốn gì?" Thím Cẩm chặn trước người Tống Khinh Ca.
Sang Lan Cầm đẩy Thím Cẩm ra, lạnh giọng nói:" Nếu như Phong Thành có chuyện, tôi sẽ chôn cô và Lục Khiết chung một hố!" Bà nghiến răng, nhằn từng chữ:" Sang Lan Cầm tôi nói được là làm được!" Sau đó, tức giận sải bước đi.
Tống Khinh Ca ngồi ở xe lăn, sắc mặt tái nhợt, nhìn cánh của phòng hồi sức cấp cứu, đáy lòng lại ứa máu.
--
Từ phòng hồi sức trở về, Tống Khinh Ca ngoài ý muốn gặp Đổng Tùng San. Cô ta cũng đang ngồi trên xe lăn, bụng bự đã không còn chắc cũng vừa sinh xong.
Nhìn thấy Tống Khinh Ca, Đổng Tùng San cười đểu:" Cố Phu Nhân, cô cũng mới sinh sao?"
Nói đến Bạn nhỏ Cố, Tống Khinh Ca ảm đạm, càu mày nói:" Thím Cẩm, đưa tôi về phòng."
Nhưng Đổng Tùng San ngồi ở xe lăn lại cố tình cản đường:" Cố Phu nhân." Cô ta cố ý nói:" Tôi cũng vừa sinh, là sinh đôi. Nhìn giống hệt La Thế Sâm, còn cô, cô sinh bé trai hay bé gái vậy?"
Thím Cẩm cảm thấy lời nói của cô ta có gì đó không đúng, sợ Tống Khinh Ca kích động liền chuyển hướng xe lăn, hướng về hướng khác đi.
" Cố phu nhân, đừng đi vội, chúng ta cùng nhau trao đổi kinh nghiệm nuôi con đi." Đổng Tùng San ngồi ở xe lăn, dương dương tự đắc mi, giọng nói ra vẻ nuối tiếc:" À, quên mất, đứa bé kia không còn nữa. Aizza, cô làm điều gì ác mà lại báo ứng vào đứa bé như vậy.."
Thím Cẩm bước cực nhanh, nhưng Tống Khinh Ca vẫn nghe được lời Đổng Tùng San nói, nghĩ đến Bạn nhỏ Cố, nước mắt lã chã rơi.
" Đại tiểu thư, đừng nghe loại người đó huyên thuyên." Thím Cẩm cau mày, an ủi cô.
Tống Khinh Ca nghẹn ngào, không phải cô vì mấy lời của Đổng Tùng San mà khóc. Cô nghĩ đến Bạn nhỏ Cố, nghĩ đến Cố Phong Thành, cảm thấy mình quá tùy hứng, nếu như cô lý trí thêm một chút kết cục sẽ không như thế này.
Hoặc là, cô ký vào đơn ly hôn mà Sang Lan Cầm đưa, thì hôn nhân này cũng kết thúc, mà Bạn nhỏ Cố và anh cũng đều bình an.
--
Tống Khinh Ca đi đến phòng làm việc bác sĩ chính của Cố Phong Thành, nhưng bác sĩ cự tuyệt không nói cho cô biết bệnh tình của Cố Phong Thành.
Mà điện thoại của Ô Tĩnh gọi mãi không được, Tống Khinh Ca không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Sang Đình Nghi:" Đình Nghi, Phong Thành thế nào rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...