Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Editor: Miliion Roses 

" Con còn chưa ly hôn ." Bờ môi Đại Boss thoáng gợn nụ cười tự giễu: " Vậy mà Mẹ đã không đợi nổi, lén lút tìm người phụ nữ khác cho con sao?"

Sắc mặt Sang Lan Cầm không tốt nhưng vẫn dịu giọng an ủi: " Con sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn. Tìm sớm một chút, không phải tốt sao?" Bà nói tiếp: " Huống chi, Tâm Lôi thích con, ông ngoại con cũng rất ưng nó. Nó về làm dâu Sang gia là vô cùng tốt."

Đại Boss càng lúc càng tức giận, cười nhạo: " Ai ưng thì người đó đi mà cưới, con cũng không ngại gọi cô ta là bà ngoại."

" Sao con dám ăn nói như thế? Đây chính là ông ngoại con." Sang Lan Cầm nổi giận: " Tâm Lôi thân phận thế nào mà con dám nói giỡn như vậy?"

" Cô ta là hạng người gì con không cần biết, con đối với cô ta vô cùng chán ghét. Mấy người không cần xúm vào lo chuyện của con đâu." Đại Boss giọng nói vô cùng lạnh: " Nếu mấy người còn như vậy, đừng trách con trở mặt."

" Chẳng lẽ con dám vì kẻ thù mà sống cô quạnh suốt đời?" Sang Lan Cầm cả giận quát: " Phong Thành, con làm mẹ quá thất vọng!"

Đại Boss lạnh nhạt nói: " Con còn chưa ly hôn, vậy mà mẹ đã dung túng cho con ngoại tình.. Mẹ so với Lục Khiết năm xưa có khác gì nhau? Năm đó, mẹ chịu thống khổ, chẳng lẽ bây giờ lại muốn áp đặt nỗi đau đó lên người Khinh Ca sao?"

Sang Lan Cầm cực kỳ tức giận: " Con vì kẻ thù mà cãi lại mẹ?" Bà tức giận trách mắng: " Còn dám so sánh mẹ với mụ Lục Khiết.. Mẹ vô tội.."

Đại Boss nhíu mi, tức giận nói: " Khinh Ca không hề có bất cứ lỗi gì, vậy mà mẹ ép con và cô ấy ly hôn. Cô ấy mang thai, con không ở bên cạnh, thậm chí lạnh nhạt, xa lánh cô ấy. Đối với cô ấy mà nói, là bị hành hạ về tinh thần. Con có lỗi với cô ấy. Mẹ, con xin mẹ. Hôn nhândù ngắn ngủi nhưng hãy tôn trọng cô ấy, cũng là giữ cho con tôn nghiêm, có được không?" Anh đã vô cùng chán ghét Sang Lan Cầm mỗi lần đem thù hận ngăn anh lại, dùng cái chết để dọa nạt anh.

" Con.." Sang Lan Cầm giận khó nuốt: " Nói đến cùng, con vẫn không nỡ bỏ cô ta, có đúng không?"

Sắc mặt Đại Boss căng thẳng, không nói gì.

" Được, nếu con cứ khăng khăng như vậy." Sang Lan Cầm cười lạnh: " Mẹ sẽ tìm mọi cách để trả thù cô ta, mẹ sẽ giết cô ta, giết Lục Khiết. Sau đó, sẽ chết cho con xem.. Phong Thành, con càng đến gần cô ta, cô ta càng chết nhanh hơn!"

" Mẹ dám!"

Sang Lan Cầm cười lạnh: " Sao mẹ lại không dám? Con trai phải bội mẹ, cùng kẻ thù chung sống với nhau, mẹ còn cái gì mà không dám?"

" Mẹ!"

" Nếu như còn gọi một tiếng mẹ, thì hãy nghe lời." Sang Lan Cầm dọa nạt: " Chắc chắn con không muốn thấy xác cô ta và mẹ, đúng không?"

--

Sang Đình Nghi đẩy cửa phòng ra, bên trong khói thuốc mù mịt khiến cho cô bị sặc, không ngừng ho khan. Tay cô phẩy phẩy trước mặt, cố gắng xua đi khói thuốc lá, khẽ cau mày oán trách: " Anh, anh hút thuốc lá sao không mở cửa sổ ra?"

Dứt lời, cô nín thở đi đến cửa sổ, mở ra cho khói thuốc tản đi. Sau đó nói: " Anh, ông nội bảo anh đi xuống."

Đại Boss đang ngồi ở ghế so pha, cau mày hút thuốc lá. Bên cạnh, gạt tàn đã đầy tàn thuốc, anh không trả lời cô, ngược lại hỏi: " Đình Nghi, em muốn đến thành phố Z không?"


Sang Đình Nghi nghe xong, đáy mắt sáng lên. Cái tên ngốc Hứa Khiêm kia, mỗi lần cô gửi tin nhắn Wechat cho, đều chỉ trả lời: " Không, có, xin lỗi, cảm ơn, có thể." Thật là nhàm chán a. Thậm chí, cho tới giờ còn chưa từng gọi điện thoại cho cô. Điều này làm cho cô vô cùng tức giận.

Ừm, hiện tại có cơ hội đến thành phố Z, cô không tin mình không cải tạo được tên ngốc đó.

--

Ánh mắt Tống Khinh Ca mờ mịt, chân phải đã leo lên lan can. Cô còn chưa buông tay thì đột nhiên, bạn nhỏ Cố trong bụng không ngừng đùa nghich.

Trong nháy mắt, ý thức Tống Khinh Ca dần dần thức tỉnh, nhìn xuống phía dưới thì vô cùng sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh: Trời ạ! Cô đang làm gì thế?

Tay cô bám chặt vào lan can, nhanh chóng thu chân về. Khi hai chân đã chạm được xuống nền ban công, thì mới thở hắt ra. Vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã nhảy xuống.

Bạn nhỏ Cố vẫn chưa ngừng nghỉ, tay đấm chân đạp ở trong bụng cô. Sao cô lại có thể tước đoạt đi mạng sống của bạn nhỏ Cố? Sao cô lại nghĩ đến cái chết? Phong Thành còn chưa trở lại, tại sao cô lại muốn tìm đến cái chết? 4 tháng qua, cô vẫn ngày ngày chờ đợi. Chờ thêm một chút nữa, đợi anh trở lại. Sẽ trực tiếp hỏi anh, rốt cuộc là thế nào?

Cho dù bị ném bỏ, cũng phải biết được nguyên nhân.

Huống chi, cho dù không còn gì nữa thì cô vẫn còn bạn nhỏ Cố. Con ở trong người cô, là máu thịt của cô, mẹ con liên tâm, có con làm bạn, cô phải kiên cường.

Không vì cái gì khác, vì bạn nhỏ Cố, cô phải kiên cường.

Đúng vậy, vì bạn nhỏ Cố, cô sẽ cố gắng vượt qua chứng uất ức.

--

Hôm sau, Tống Khinh Ca đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ. Biết được Các thông số thai nhi đều bình thường, thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô đến gặp chuyên gia tư vấn. Người chuyên gia khuyên cô phải thả lỏng,đừng vì quá kích động, thỉnh thoảng nghe nhạc nhẹ, thường xuyên tâm sự với người nhà..

Ở bãi đỗ xe, cô gặp Đổng Tùng San. Bụng cô ta đã kềnh càng, lúc đi phải có 2 người giúp việc đỡ hai bên. Nhìn sắc mặt vô cùng yếu ớt.

Khi đi lướt qua nhau, Đổng Tùng San hừ một tiếng: " Cố phu nhân, lại đi một mình à.." Cô nhìn Tống Khinh Ca trên trán quấn băng gạc thì cười: " Bị người nhà đánh hả? Cố tiên sinh thật là, không biết thương tiếc cho cô sao, bụng đã lớn thế kia mà còn đánh cô?"

Tống Khinh Ca không để ý đến, mở khóa, cúi người khó khăn ngồi vào trong xe.

" Oh, tôi quên." Đổng Tùng San cười nhạo nói: " Nghe nói Cố tiên sinh không ở trong nước.. Cố phu nhân, trên web nói cô bị ném bỏ, có phải hay không?"

Tống Khinh Ca khởi động xe, chuẩn bị đi.

" Cảm giác bị ném bỏ chắc không dễ chịu đâu nhỉ." Đổng Tùng San đẩy hai người giúp việc ra, đứng ở cửa xe của Tống Khinh Ca, bộ dạng dương dương tự đắc.

Tống Khinh Ca nhìn cô ta, trong mắt lạnh lùng, tâm tình không tốt, lạnh giọng châm chọc: " Đổng tiểu thư, thay vì lo chuyện người khác, chi bằng hãy lo cho chính mình đi. Nghe nói, cô đến bây giờ vẫn chưa được làm La phu nhân, không biết khi hai đứa nhỏ sinh ra, sẽ mang họ gì?"


Đổng Tùng San sắc mặt xanh trắng lẫn lộn, bị á khẩu không trả lời được, trơ mắt nhìn Tống Khinh Ca lái xe rời đi. Cô giận đến mức giậm chân, lảo đảo đứng không vững. May thay hai người giúp việc kịp thời đến đỡ.

" Đổng tiểu thư, cẩn thận một chút." Người giúp việc nói: " Bác sĩ nói, nếu cô quá kích động, sẽ dẫn đến sinh non.." Đổng Tùng San xoay người, cho người giúp việc một bạt tai: " Phủi phui cái mồm quạ đen!" Gần đây tính tình rất hay cáu gắt: " Nếu như tôi mà có chuyện gì, các người cũng không thoát được đâu."

Cô đang vô cùng bực bội. Sắp sinh rồi mà La Thế Sâm còn mang theo một ả diễn viên đi châu âu du lịch. Để cô một mình ở biệt thự. Nữ diễn viên kia, còn không e dè đem đăng lên weibo nào là thức ăn ngon, nào là phong cảnh đẹp. Thậm chí, còn gửi mấy bức ảnh bọn họ thân mật cho cô qua wechat, còn dám nói cô là " ngan già", khiến cô giận không hề ít. Sáng nay, bụng đau không chịu được nên phải vội vã đến bệnh viện.

Vừa rồi, lại bị Tống Khinh Ca cho một câu sặc ngôn, khiến cho tâm tình đã tệ nay còn  tệ hơn.

--

Rời khỏi bệnh viện, Tống Khinh Ca có chút bực bội, lúc lái xe còn vượt đèn đỏ. Cô dừng xe lại ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống. Tự nói với mình phải bình tĩnh, không nên vì những chuyện không đâu mà ảnh hưởng đến tâm trạng.

Khoảng một lúc, sau khi tâm trạng đã ổn định lại, cô liền trở về phòng làm việc, viết lên giấy mấy câu " Không được nóng vội, không được tức giận " sau đó, dán vào phía sau điện thoại, trên bàn làm việc, để trong túi xách, lúc nào cũng nhìn thấy dòng chữ này để kiềm chế tức giận, vì bản thân hơn nữa là vì bạn nhỏ Cố.

Rảnh rỗi cô liền đi đến phòng vẽ tranh. Nửa năm qua, cô không vẽ thêm được tác phẩm nào. Phòng vẽ tranh vẫn hoạt động nhưng chẳng bán được bức nào. Cô chỉ thuê hai người đến đó trông nom. Phòng tranh của cô vốn không có nhiều danh tiếng, hiện tại vô cùng vắng vẻ.

Cô học vẽ tranh 15 năm. Phòng tranh này là món quà sinh nhật Tống Nhã Như tặng cho cô. Mặc dù không bán được nhiều tranh nhưng cô không nghĩ đến việc đóng cửa. Nhưng cứ duy trì thế này, hao tốn tiền bạc, sợ rằng không duy trì được.

Bước vào phòng tranh, nhìn những bức tranh cũ đã được cô vẽ từ rất lâu, cô chợt nghĩ hay là vẽ thêm vài bức tranh mới. Sau khi cưới xong, Cố Phong Thành không ở đây, trừ thời gian đi làm, thời gian còn lại cô ở phòng tranh ở biệt thự. Nhưng mà, cô không có màu vẽ, đành đơn giản vẽ phác họa.

Mới đầu, nhân vật cô phác họa là Cố Phong Thành. Đặc tả khuôn mặt, đặc tả dáng người. Khi thì hút thuốc lá, khi thì tựa vào bàn đọc sách. Sau đó, cô bắt đầu chuyển sang vẽ bạn nhỏ Cố. Cô nhìn ảnh siêu âm, lúc thì vẽ bạn nhỏ Cố là con trai, lúc lại vẽ là con gái.. Thậm chí, cô tưởng tượng lúc bạn nhỏ Cố 1 tuổi, 2 tuổi. Sau đó, vẽ lên rất nhiều bức.

Những bức phác họa này, trút vào đó là tất cả tâm tình của cô, lúc buồn cũng như lúc vui.

--

Khi Tống Khinh Ca trở lại biệt thự, vừa mới đổi giày đi vào phòng khách thì thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng bên ghế so pha. Sang Đình Nghi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, tươi cười nhìn cô: " Chị dâu!"

Em chồng đột ngột xuất hiện khiến cho Tống Khinh Ca có chút kinh ngạc. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua phòng khách, nhưng khi xác định chỉ có Sang Đình Nghi thì lại hơi thất vọng: " Đinh Nghi, em đến từ bao giờ?"

" Em đến từ trưa." Sang Đình Nghi bước đến, cúi người nhìn bụng của Tống Khinh Ca vui mừng hỏi: " Chị dâu, em có thể sờ vào không?" 

Nhìn bộ dạng trẻ con của cô, Tống Khinh Ca thoáng vui vẻ, gật đầu.

Sang Đình Nghi cẩn thận sờ sờ, sau đó không ngừng cười.

" Đình Nghi, sao em lại đến đây?" Tống Khinh Ca đỡ lưng ngồi xuống. Kể từ sau hôn lễ, cô không gặp Đình Nghi. Hôm nay, nhìn thấy Đình Nghi đến đây thì có chút kinh ngạc.


" Là anh em bảo em đến đây chăm sóc chị." Sang Đình Nghi vui vẻ nói, tay vẫn sờ vào bụng Khinh Ca.

Tống Khinh Ca giật mình.

" Không phải anh em đi châu phi sao?" Sang Đình Nghi giải thích: " Anh ấy sợ chị cô đơn nên bảo em đến đây ở với chị." 

Tống Khinh Ca lại thấy khổ sở. Nếu như anh sợ cô cô đơn, tại sao không trở lại?

" Chị dâu, anh em đối với chị thật tốt." Sang Đình Nghi không khỏi hâm mộ nói: " Mấy hôm trước, khi gọi điện thoại, anh ấy không ngừng dặn dò em, còn bảo Hứa Khiêm lập tức đặt vé máy bay cho em đó."

Ách! Trong lòng Tống Khinh Ca vô cùng khổ sở. Hai tháng qua, anh không hề gọi điện thoại cho cô, nếu thật sự lo lắng cho cô, anh nên gọi điện thoại cho cô chứ.

Mà anh, có thời gian gọi điện cho Đình Nghi, cho Hứa Khiêm. Lại chỉ có không gọi điện cho cô.

" Chị dâu, chị đừng trách anh em." Sang Đình Nghi liến thoắng: " Anh ấy cũng rất nhớ chị, chỉ là vì công việc bên châu phi.."

Tống Khinh Ca cụp mi, không lên tiếng. Đem tâm tình che dấu.

Nói chuyện phiếm thêm một chút nữa thì Ô Tĩnh đến. Anh vừa làm xong việc, liền đến thăm Khinh Ca. Thấy Đình Nghi đang ở đây, vô cùng ngạc nhiên hỏi: " Đình Nghi, em đến từ lúc nào?"

" Em đến từ buổi trưa." Đình Nghi nói: " Anh em bảo em đến chăm sóc chị dâu."

Ô Tĩnh nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: " Khinh Ca, hôm nay em thấy trong người thế nào?"

" Em không sao." Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói.

Ngồi chơi một lát, Ô Tĩnh phải đi có việc. Trước khi rời đi, liền lấy cớ gọi Sang Đình Nghi ra ngoài.

" Đại Boss đang ở đâu?" Anh hỏi trực tiếp cô. Mấy ngày trước, anh gửi tin nhắn cho Đại Boss, nhưng không thấy nhắn lại. 

" Anh ấy ở châu phi." Sang Đình Nghi nói.

Ô Tĩnh nhíu nhíu mi, hạng mục bên châu phi đã khởi động xong, Cao Tử Thụy còn về nước rồi. Đại Boss sao có thể sang đó?: " Trước đó Đại Boss nói gì với em?" Anh không xác định được Sang Đình Nghi biết được những gì.

" Anh ấy nói em đến đây chăm sóc chị dâu." Sắc mặt Sang Đình Nghi bình tĩnh, ngây thơ nói: " Anh ấy nói rằng quá bận, không có thời gian chăm sóc chị dâu, bảo em đến đây chăm sóc chị đến khi chị sinh."

" Còn gì nữa?" Chẳng lẽ Đại Boss nhận được tin nhắn kia, nên bảo Sang Đình Nghi đến?

Sang Đình Nghi lắc đầu: " Không nói gì nữa." Cô không hiểu: " Ô Tĩnh, sao vậy?"

" Khinh Ca bị chứng uất ức trước sinh." Ô Tĩnh không giấu giếm, trực tiếp nói.

" Hả?" Sang Đình Nghi giật mình: " Chị ấy.. sao lại bị như vậy?"

Gần đây, tâm tình của cô ấy không được tốt, còn có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân." Ô Tĩnh cau mày nói: " Đình Nghi, nếu có thể anh muốn em hãy theo sát cô ấy."


" Khó trách vì sao anh em lại bảo em đến." Sang Đình Nghi hoảng sợ, sau đó gật đầu nói: " Em sẽ theo sát chị ấy."

Sang Đình Nghi đến, hàng ngày trò chuyện cùng Tống Khinh Ca, cộng thêm bản thân cô cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh. Dần dần, chứng uất ức cũng thuyên giảm. Ngày tháng cứ thế trôi qua, bạn nhỏ Cố ngày một lớn lên, ở trong bụng không ngừng đùa nghịch khiến cho buổi tối cô ngủ không được ngon giấc.

--

Hôm nay, Ô Tĩnh đến đón Tống Khinh Ca và Đình Nghi đến nhà hàng Thái Lan.

Vừa vào trong nhà hàng, Ô Tĩnh gặp một người quen, liền qua chào hỏi. Đình Nghi thì đi vệ sinh. Chỉ có Tống Khinh Ca ngồi một mình ở ghế, nhàm chán nhìn ra cửa sổ. Bất giác, Cô cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cô đưa mắt nhìn quanh phòng ăn, khách đến không nhiều, cũng không có ai nhìn cô cả.

Không biêt tại sao khi đến phòng ăn này đều có cảm giác như vậy. Khinh Ca thở dài, nghĩ rằng có lẽ tại vì chứng uất ức trước sinh.

Vô tình, cô nhìn lên trên lầu 2. Trên đó, có những song cửa sổ được làm vô cùng đẹp, điển hình cho phong cách của Thái Lan. Cùng lúc đó, thoáng nhìn thấy bóng dáng phía sau song cửa.

Đột nhiên, Ánh mắt cô vi trệ, thất thần. Nhịp tim trong nháy mắt dừng lại. Mắt không dời khỏi bóng dáng đó.

Ô Tĩnh trở lại, thấy cô như vậy thì bước đến: " Khinh Ca, em nhìn gì vậy?"

Tống Khinh Ca môi khẽ run: " Em.." Cô vẫn nhìn lên lầu 2. Sau đó, nghĩ đến mỗi lần cô đến phòng ăn này, Ô Tĩnh đều để cô ngồi ở vị trí này..

Cô vội vàng chống tay lên bàn, đứng dậy.

" Em đi đâu vậy?" Ô Tĩnh nhìn sắc mặt cô, vội hỏi.

Tống Khinh Ca không trả lời, bước nhanh về phía cầu thang.

" Khinh Ca!" Hành động của cô khiến cho Ô Tĩnh kinh ngạc: " Em muốn đi đâu?" 

Tống Khinh Ca không để ý đến anh, bám vào tay vịn cầu thang, từng bước đi lên.

Ô Tĩnh cau mày, đi theo kéo cô lại: " Em muốn đi đâu vậy?"

Tống Khinh Ca giãy giụa, tiếp tục bước lên.

" Khinh Ca!" Ô Tĩnh đoán được, vội vàng ngăn lại.

Tống Khinh Ca không để ý, một mực bước lên lầu 2, hướng đến phòng có cửa sổ kia, muốn đẩy cửa ra. Ô Tĩnh bước nhanh mấy bước, ngăn cô lại: " Khinh Ca, em muốn làm gì?"

Cô đẩy anh.

Ô Tĩnh cau mày: " Trong này đang có khách.."

" Ô Tĩnh." Anh như vậy càng khiến trong lòng cô nặng nề, cô ngẩng đầu nhìn anh: " Anh tránh ra." Dứt lời, đẩy anh qua một bên.

Cạch một tiếng, cô đẩy cửa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui