Editor: Miliion Roses
Sang Đình Nghi kéo vali đi ra, nhìn thấy một người đang dơ tấm bảng, trên đó viết tên cô. Cô đi đến: " Tôi là Sang Đình Nghi."
Tấm bảng được hạ xuống, khi cô nhìn thấy Hứa Khiêm thì có chút kinh ngạc, sau đó là vui mừng: " Tiền bối?"
Hứa Khiêm nhìn cô, có chút bối rối. Anh cơ bản không nhận ra cô.
“ Anh là nghiên cứu sinh ở học viện kinh tế đúng không?" Sang Đình Nghi hỏi.
Hứa Khiêm gật đầu, ngơ ngác hỏi: " Sao cô biết?"
“ Tôi cũng học ở trường đó." Sang Đình Nghi hưng phấn nói: " Nhưng Học sau anh hai khoá." Thấy anh vẫn chưa nhận ra mình, cô nhắc nhở: " Chúng ta đã gặp nhau ở nhà giáo sư Ngô..”
Hứa Khiêm có chút lúng túng, trừ tên của cô có chút quen thuộc, ngoài ra không có ấn tượng gì khác: " Xin lỗi, tôi không nhớ." Dứt lời, cầm vali của cô: " Đi thôi, xe ở bên kia."
Thật đúng là đồ ngốc!
Sang Đình Nghi nhíu mày, lững thững đi theo.
Đến bãi để xe, Hứa Khiêm đem hành lý cuả cô bỏ vào trong cốp, sau đó lên xe: " Đại Boss bảo tôi đưa cô đến khách sạn."
Sang Đình Nghi lặng lẽ quan sát anh, anh vẫn như cũ, làm việc gì cũng cẩn thận, tỉ mỉ. Có điều, từ lúc lên xe tới giờ anh chưa nhìn cô lấy một lần, cũng chẳng chủ động nói chuyện gì. Cô nhíu mày, nhìn mình trong kính chiếu hậu. Mặc dù không tính là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng dáng dấp cũng không tệ. Hơn nữa, đã từng gặp nhau ở nhà giáo sư Ngô, sao anh lại không nhớ? Chẳng lẽ trong mắt anh, cô là người vô hình?
Trong xe không có nhạc, càng làm cô buồn bực. Vì vậy tìm chủ đề: " Tiền bối." Sang Đình Nghi hỏi: " Tốt nghiệp xong, sao anh không làm việc ở thủ đô?" Thành tích của anh rất lợi hại, nghe nói sau khi tốt nghiệp có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng.
“ Tôi là người của thành phố Z." Hứa Khiêm nói.
Thấy anh rất kiệm lời, Sang Đình Nghi lại hỏi: " Anh làm việc cho anh tôi được bao lâu rồi?"
“ Hơn 4 năm rồi." Hứa Khiêm nói, sắc mặt không có gì thay đổi.
Ách! Sang Đình Nghi có chút ảo não, cô là em họ của sếp anh. Chẳng lẽ anh cũng không muốn làm quen sao? Sao thái độ vẫn cứ hờ hững thế kia? Cô có chút hờn dỗi: " Tôi muốn uống nước."
Hứa Khiêm đưa một chai nước lọc cho cô.
Sang Đình Nghi nhíu mày, anh cũng không biết vặn nắp ra sao? Cô bắt đầu hơi giận: " Tôi không muốn uống nữa."
Hứa Khiêm nghe xong, động tác như người máy bỏ chai nước lọc vào trong hộp. Cảm thấy có chút kỳ quái.
Ách! Đúng là đồ ngốc mà!
Sang Đình Nghi hoàn toàn bị đánh bại.
Đến khách sạn, Hứa Khiêm mang giúp cô hành lý lên trên phòng, thấy anh định rời đi, Sang Đình Nghi gọi lại: " Anh thật sự không nhớ tôi sao?"
Hứa Khiêm lắc đầu.
Rầm một tiếng, Sang Đình Nghi tức giận đóng cửa lại.
Hứa Khiêm đứng ngoài cửa, gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì. Lúc ở sân bay, còn vừa nói vừa cười, thế nào mà đột nhiên lại tức giận như vậy? Phụ nữ quả là khó hiểu.
Sang Đình Nghi tức giận đá cửa nhưng dùng hơi nhiều sức khiến cho chân bị đau.
--
Đại Boss bận trước bận sau tiếp đón khách khứa sau đó lại mời khách đi ăn tối. Ngó thấy Sang Đình Nghi nãy giờ cứ cau mày, buồn buồn không vui, Đại Boss liền hỏi Tống Khinh Ca: " Đình Nghi sao vậy?"
Tống Khinh Ca lắc đầu nói: " Em không biết, khi em gặp cô ấy, cô ấy đã như vậy rồi. Cứ lẩm bẩm cái gì mà “ đồ ngốc “, cũng không biết đang nói đến người nào."
Đại Boss mím môi, sợ rằng anh chàng đầu óc đơn giản Hứa Khiêm lại gây hoạ rồi. Lần trước, báo cậu ấy đưa Hải Luân đi dạo phố, kết quả làm cho Hải Luân la lối om sòm, thề không bao giờ cùng người vô vị ấy đi đâu nữa.. Anh hỏi: " Sao không thấy Hứa Uyển?"
“ Cậu ấy thử lễ phục xong liền về nhà rồi." Ánh mắt Tống Khinh Ca vô tình lướt qua các bàn ăn, thấy Lộ Hiểu Hiểu ngồi một mình. Lúc xế chiều, Lê Hân vẫn còn ở đây, nhưng hiện tại lại không thấy nữa.
“ Không phải nói để cô ấy ở lại đây sao?" Đại Boss hỏi, khách sạn cách nội thành khá xa, Hứa Uyển không có xe, đi tới đi lui rất bất tiện cho nên hai người đã quyết định để cô ấy ở lại khách sạn.
“ Chắc cô ấy muốn về nhà cho thoải mái." Tống Khinh Ca nói, sau đó nói sang chuyện khác: " Anh Tử Thuỵ đã trở về chưa?"
“ Cậu ấy về rồi." Đại Boss nói: " Ngày mai khi tập dượt cậu ấy mới đến."
Ăn tối xong, Tống Khinh Ca vô tình nghe có người hỏi: " Hiểu Hiểu, chồng em đâu?"
Lộ Hiểu Hiểu trả lời: " Anh ấy Đi vào nội thành rồi."
Có người trêu đùa nói: " Buổi tối còn vào nội thành làm gì?"
Lộ Hiểu Hiểu lắc đầu.
“ Hiểu Hiểu, dù sao cũng phải quản ông xã chặt một chút, đừng có để tự do quá." Người nó thâm ý nói.
Lộ Hiểu Hiểu bĩu môi, tự tin nói: " Lê Hân nhà em, em tin tưởng."
“ Đương nhiên là tin tưởng nhưng..”
“ Vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau, đề phòng nhau sớm muộn tình cảm cũng rạn nứt." Lộ Hiểu Hiểu đảo mắt sang Tống Khinh Ca: " Khinh Ca, em nói xem có đúng không?"
--
Buổi sáng, Cao Tử Thuỵ đáp chuyến bay đến thành phố Z. Giờ giấc còn đảo lộn, chưa kịp thích nghi thì đã bị mẹ Cao lôi đi xem mắt.
Anh nói không muốn đi, mẹ Cao nghe xong liền mắng: " Không phải mấy bữa trước còn ở bên châu phi con gọi điện thoại về bảo mẹ sắp xếp cho sao? Hiện tại sắp xếp xong xuôi, con lại không đi, không đi là không đi thế nào?"
Nghe mẹ càu nhàu một hồi, Anh đành bất đắc dĩ đi. Đối phương là một nhân viên ngân hàng. Tên là Mễ Nhược Ngữ, nhìn qua rất trẻ trung và xinh đẹp. Mẹ Cao vô cùng ưng nhưng Cao Tử Thuỵ cả buổi chẳng nói một lời, trừ uống nước còn lại ngồi im như thóc.
Bộ dạng anh như vậy, dĩ nhiên làm hỏng bét kế hoạch của mẹ Cao.
Mẹ Cao tức giận, về đến nhà liền mắng cho con trai một trận. Đứa con trai này, thật đúng là muốn trọc tức bà. Đã 30 tuổi rồi, một người bạn gái cũng chưa từng dẫn về nhà. Trước đó, còn gọi điện thoại về đòi đi xem mắt, làm cho bà rất cao hứng. Vậy mà không ngờ đó chỉ là nguỵ trang.
“ Trước kia, con dính lấy Cố Phong Thành, lấy cậu ấy làm lá chắn. Nói hai anh em nhà con muốn cùng nhau kết hôn. Nhưng bây giờ cậu ấy kết hôn rồi." Mẹ cao nổi giận đùng đùng: " Còn con? Ngay cả hình dáng con dâu thế nào mẹ cũng chưa nhìn thấy..” Nhìn Bộ dạng con trai bà thế này, đoán chừng còn chưa từng sờ tay đứa con gái nào.
Cao Tử Thuỵ ngồi im ở ghế sa lon, hai tay gối ở sau gáy.
“ Chuyện hôm nay coi như xong." Mẹ Cao thấy từ nãy tới giờ chỉ có mình độc thoại, tên con trai đáng ghét kia cứ ngồi lỳ ra đó, đành phải hạ giọng: " Cuối năm, chậm nhất là cuối năm, nếu như còn chưa có bạn gái, nhất định phải nghe lời mẹ đi xem mắt."
Sắc mặt Cao Tử Thuỵ không đổi.
“ Tử Thuỵ." Mẹ Cao ngồi xuống bên cạnh anh, do dự hỏi: " Con thẳng thắn nói cho mẹ biết, có phải con thích đàn ông không?" Vấn đề này, luôn ngạnh trong lòng bà rất lâu rồi, trước kia thấy con trai và Cố Phong Thành đi đâu cũng dính lấy nhau bà đã nghi ngờ. Nhưng mấy ngày trước, biết tin Cố Phong Thành đã kết hôn, con trai lại chủ động nói muốn đi xem mắt, bà mới thở phào được một hơi, còn đang hí hửng sắp được uống trà con dâu pha, vậy mà..
Cao Tử Thuỵ vẫn ngồi im, không lên tiếng.
Mẹ cao nhíu mày, trong lòng hơi hoảng. Nhìn con trai như vậy, thật sự khiến bà lo lắng giới tính nó có vấn đề, vì vậy nhắm mắt hỏi: " Hay là Mẹ giúp con tìm một người phụ nữ.. Con cứ thử qua đi rồi sẽ biết, giữa nam và nữ âm dương điều hoà rất tuyệt vời..”
Ách! Cao Tử Thuỵ đầu đầy vạch đen. Đột nhiên bật dậy đi vào trong phòng. Nghe mẹ nói câu “ Âm dương điều hoà” lại khiến anh nghĩ đến đêm đó cùng Kiều Hải Thần.. Cho dù cả quá trình không hề giống với lý thuyết anh đọc được nhưng lại khiến cho anh nhớ mãi không quên.
--
Tống Khinh Ca về nhà, sau khi hỏi Thím Cẩm mới biết Tống Nhã Như chưa trở lại. Sắp đến hôn lễ rồi, cô phải hỏi xem bao giờ thì dì trở lại. Vì vậy, liền gọi điện thoại cho dì nhưng không ngờ điện thoại của dì lại tắt máy.
Cô trở lại phòng, chuẩn bị đi tắm. Khi mở tủ treo quần áo ra, đột nhiên nhớ tới buổi chiều Hứa Uyển vội vàng về nội thành, hành lý vẫn còn ở trên xe của cô.
Tống Khinh Ca lái xe đến nhà Hứa Uyển. Nhìn trong nhà đèn vẫn sáng, biết bạn đang ở nhà, vì vậy kéo hành lý đi vào.
Cô nhấn chuông cửa, nhưng không có ai ra mở.
Chuyện gì vậy? Rõ ràng khi đứng ở dưới lầu nhìn thấy trong nhà có ánh đèn mà, chẳng lẽ Hứa Uyển đang tắm?
Tống Khinh Ca lại nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Hứa Uyển hỏi: " Ai vậy?"
“ Tiểu Uyển, là mình!” Cô nói.
Qua một lúc lâu nữa, cửa mới được mở ra. Hứa Uyển đang mặc quần áo ngủ, tóc có chút rối, sắc mặt hơi mất tự nhiên: " Khinh Ca, sao cậu lại đến đây?"
Tống Khinh Ca thấy Hứa Uyển vịn tay ở cửa, giống như không muốn cô đi vào, hơi nghi ngờ đẩy vali đến: " Vali của cậu để quên ở trên xe của mình."
Hứa Uyển vuốt lại tóc, sau đó nhận lấy vali: " Cảm ơn cậu."
Tống Khinh Ca nhìn phía sau lưng Hứa Uyển, mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng: " Tiểu Uyển, cậu không sao chứ!”
“ Không sao." Hứa Uyển cười miễn cưỡng: " Khinh Ca, muộn rồi. Cậu mau về nhà đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...