Thành phố đêm khuya, trên đường vắng ngắt, không có nhiều xe qua lại.
Từ đằng xa nhìn thấy đèn xe, Khinh Ca thoáng ánh lên chút hi vọng, cô vẫy vẫy tay, nhưng chiếc xe lại vô tình đi lướt qua người cô.
Đứng ở trên cửa sổ, Tả Mạc miệng vẫn ngậm điếu xì gà, bộ dạng giống như sư tử đang nhìn con mồi. Rất có hứng thú. Cô chẳng qua chỉ là vật nằm trong túi hắn. Hắn để cho cô vùng vẫy một chút, vì hắn biết thuốc trong rượu có tác dụng rất mạnh, chỉ một lát thôi cô sẽ phải đến bên hắn, cầu xin hắn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy vô cùng khoái trá.
Nhưng một giây sau, hai tròng mắt Tả Mạc trợn tròn, hắn nhìn thấy Tống Khinh Ca hướng đến đầu một chiếc xe lao đến, có ý định chặn lại.
Cô đơn giản muốn tìm đến cái chết.
Đúng vậy, Tống Khinh Ca đang muốn chết, chẳng qua cô mới nghĩ ra điều này. Nếu như cô bị hắn đụng vào, như vậy cô thà liều mạng để được đưa vào bệnh viện còn hơn là quay lại Ngân Hà Cửu Thiên để chịu nhục.
Nghe thấy tiếng phanh xe rú lên, Tống Khinh Ca người mềm nhũn, ngã xuống.
Tả Mạc ngây người, hắn ta không nghĩ cô lại muốn chết, hắn ta trơ mắt nhìn người từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng bế Tống Khinh Ca lên xe.
Khi chiếc xe kia lao đi, thì Tả Mạc mới phục hồi lại tinh thần.
" Tả thiếu, sao không thấy lệnh ngài hô đuổi theo?" Thuộc hạ bên cạnh hắn e dè hỏi.
Tả Mạc cho hắn một cái nhìn khiếp đản: " Cút."
--
Tống Khinh Ca khó khăn tỉnh lại, cảm thấy trong người mình nóng phát hoảng. Đầu như muốn vỡ ra, đầu óc hỗn độn, ý thức tan rã, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô nằm trên giường, khó chịu lăn qua lăn lại. Trong miệng hơi thở khẽ khẽ, yêu kiều. Tròng mắt cô long lanh, đỏ đỏ giống như là màu rượu Vodka,khiến cho ai đó nhìn vào rất dễ động lòng.
Tống Khinh Ca hơi híp híp mắt, cô loáng thoáng thấy có người, mặt mũi nhìn qua hình như có chút quen thuộc. Hình như cái bóng dáng này đã từng ở với cô một chỗ.
" Nước.." Cô miệng đắng, lưỡi khô thực quá khó chịu.
Cố Phong Thành nâng người cô lên, đưa cốc nước kề bên miệng cô.
" Thế Sâm.." Cô uống nước xong, giọng nhè nhẹ nói, môi hồng xinh xinh, hàm răng trắng hơi cắn môi dưới. Nhìn bộ dạng rất mê người.
Cố Phong Thành khẽ càu mày, trong lòng anh dâng lên một cơn giận. Thậm chí, ngay cả bản thân anh cũng không biết cơn giận này xuất phát từ đâu. Hoặc có thể, bởi vì nhìn bộ dạng mê người của cô lúc này, hay có khi tại cô kêu tên một người đàn ông khác? Nếu như không phải anh mà là một người khác cứu cô, thì lúc này, chẳng phải cô cũng bị người đó nhìn bộ dạng thế này sao?
Trên người anh như có côn trùng cắn, nhột nhột cực kỳ khó chịu. Đã thế, cô lại còn bò dậy, ôm lấy cổ anh. Gấp gáp đến khó tin hôn lên môi anh.
Môi của cô, lửa nóng.
Nụ hôn của cô, mới lạ.
Bị cưỡng hôn, anh có chút thất thần.
" Đới Sâm.." Cô thấp giọng.
Đáy mắt Cố Phong Thành trầm xuống, thoáng qua một tia phiền não và chán ghét, hất tay đẩy cô ra.
Cánh môi cô đỏ thắm, vừa làm nũng, vừa tủi thân: " Anh tại sao không ôm tôi? Tại sao?" Cô thô lỗ xé quần áo của mình, mặt hồng như cánh hoa đào: " Là vì thân thể của tôi không đủ đẹp sao?"
Cố Phong Thành cứng đờ người, một loại cảm xúc kích thích từ dưới truyền thẳng đến não bộ. Giờ phút này, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, quá say lòng rồi. Trái tim anh như bị ngấm đòn trêu ghẹo của cô, trái tim vốn luôn tỉnh táo để khắc chế cơ thể giờ phút này vì xúc động mà bán đứng anh luôn.
Tống Khinh Ca níu lấy áo anh, dùng sức lao vào ngực anh. Thân thể cô mềm mại dán chặt vào ngực anh. Trên người dù nồng nặc mùi rượu nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.Thậm chí, lại còn hấp dẫn nữa, khiến cho anh nhanh chóng mất đi khống chế.
Môi cô lại tìm đến môi anh.
Thân người anh cứng nhắc, lại bị cô cưỡng hôn sao?
Động tác cô, mới lạ nhưng lại cứng nhắc. Thế nhưng lại dễ dàng khơi dậy bản năng của người đàn ông. Ánh mắt anh tối sầm, lý trí nói với anh rằng đẩy cô ta ra, nhưng thân thể thì lại nói đừng có ngu như thế.
Cô giở trò, bắt đầu dật áo của anh. Có lẽ bởi vì suy nghĩ quá mức hỗn loạn, nút áo kia giật mãi không được, cô gấp gáp: " Muốn.." Có lẽ thấy nhiêu đó là chưa đủ, cô giương mắt, long lanh nhìn anh.
Cố Phong Thành siết chặt eo cô, âm thanh trầm thấp: " Thật muốn..?"
" Thế Sâm.."
Đột nhiên anh nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn cô: " Có biết tôi là ai không?"
" Thế Sâm.."
Đáy mắt anh thâm trầm, mạnh mẽ nắm lấy người cô, để cho cô mở mắt ra: " Tôi không phải là La Thế Sâm."
Ánh mắt Tống Khinh Ca miên man nhìn anh, môi hé ra, nhìn vô cùng hấp dẫn: " Anh là.." Ý thức cô hỗn loạn trong chốc lát cố tìm lại một tia sáng suốt, đáy mắt đột nhiên có chút thần thái: " Là anh." Dáng người anh ta đẹp quá đi.
Anh biết cô nhận ra mình.
" Biết rồi thì có muốn nữa không?"
Đáp lại lời anh, lại là một màn cưỡng hôn.
Giờ phút này, đừng ai nói với anh cái gì là nhẫn nại nữa, anh không suy nghĩ nhiều, mỹ nhân đang ở trong ngực, lại nhiệt tình chủ động. Lúc này, không khó tưởng tượng bản năng trong anh đã trỗi dậy. Anh đổi khách làm chủ, công thành chiếm lĩnh.
" Cô không muốn hỏi xem tôi là ai sao?" Anh ghé vào tai cô, tìm vị trí mẫn cảm trên tai hônxuống.
Cô nghênh cổ, giọng nói như thì thầm: " Không quan trọng."
Anh lại thất bại nữa. Lần thứ hai hỏi nhưng đáp án vẫn thế.
Cô mềm mại, yêu kiều quấn lấy anh.
Bởi vì rượu Vodka bị bỏ thuốc, tác dụng quá mạnh, thân hình cô đôi lúc uyển chuyển. Cô đôi lúc quên mất rằng mình mới làm chuyện này, nên có chút đau. Nhưng sau đó, thì quả thực là vui vẻ, rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...