Editor: Miliion Roses
Hà Thư Vân đem sự tình kể lại cho Cốc Vĩnh Thuần, sau đó lên tiếng trách: " Sang gia quá coi thường người khác, dám lừa gạt.."
Cốc Vĩnh Thuần đang luyện chữ: " Người ta nói thế là nói thật, không phải là lừa gạt." Ông cầm bút lông chấm chấm ở nghiên mực, nhàn nhạt nói: " Nhân phẩm của Cố Phong Thành không tệ." Ông vẫn còn nhớ rõ, lần trước gặp Cố Phong Thành và bạn gái ở Sang gia. Nếu không phải vì nể Sang lão cứ một mực muốn đưa cháu ngoại đến thì ông đã không tàn thánh buổi xem mắt này rồi.
Hà Thư Vân nghe những lời đạo lý của chồng, bà thở dài một cái: " Nhưng mà Tâm Lôi bị tổn thương lòng tự trọng.. Thật vất vả mới tìm được người vừa mắt vậy mà người đó lại sắp kết hôn."
" Mới có nhiêu đó thôi mà đã tổn thương lòng tự trọng?" Cốc Vĩnh Thuần tiếp tục luyện chữ: " Đời người còn dài, khó khăn còn nhiều. Yếu đuối như vậy, sao xứng làm con gái của Cốc gia."
Hà Thư Vân không vui: " Con gái của Cốc gia thì sao? Ai nói con gái của Cốc gia nhất định phải giống như siêu nhân?" Bà nhẹ giọng oán hận: " Chúng ta là gia đình thế nào, sao có thể để con gái chịu ủy khuất?"
Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày một cái: " Em nói gì vậy? Càng ở trên cao, càng phải khiêm tốn. Huống chi, sau này nó phải tự dựa vào bản thân mình, nuông chiều quá sẽ hỏng."
" Vĩnh Thuần, anh đối đãi với con gái ruột của mình như vậy sao?" Hà Thư Vân bắt đầu oán trách ông: " Cha mẹ nào mà không hi vọng con mình có một tiền đồ tươi sáng, có cuộc sống luôn vui vẻ hạnh phúc. Nào có ai làm cha như anh?"
" Vậy em muốn anh làm gì?" Cốc Vĩnh Thuần không vui: " Giúp nó đoạt lấy Cố Phong Thành à? Chuyện kết hôn, là hai bên tự nguyện. Chẳng lẽ muốn anh giúp nó hoành đao đoạt ái sao*?"
* Cầm đao đi đoạt ái tình, nói về người thứ 3 xen vào cướp đoạt tình yêu của người khác.
Sắc mặt Hà Thư Vân tái xanh, á khẩu không trả lời được.
Cốc Vĩnh Thuần không để ý đến vợ, tiếp tục luyện chữ. Nét chữ của ông cứng cỏi có lực.
Hà Thư Vân ỉu xìu, kết hôn 25 năm, ông đối với bà coi như không tệ. Thế nhưng, bà vẫn chưa hiểu rõ chồng mình. Vì sao Ông đối với chuyện luyện bút lại vô cùng yêu quý, tựa như so với tình cảm vợ chồng còn có phần hơn.
--
Sau khi Đại Boss đi, chú Mạch hỏi cô: " Tống tiểu thư, xung quanh đây có nhiều cảnh đẹp, cô có muốn đi dạo một chút không?"
Nghĩ đến nơi đây chưa quen thuộc, mà Đại Boss lại không ở đây, Tống Khinh Ca cũng ngại không muốn ra cửa, vì vậy lắc đầu nói: " Chú Mạch, tôi không muốn đi."
Thấy cô không có ý muốn ra ngoài, chú Mạch nói: " Tống tiểu thư, tôi đi ra vườn sau làm việc, có việc gì thì cô kêu tôi một tiếng nhé."
Khinh Ca trở về phòng, vào ứng dụng trên điện thoại tìm hiểu về quá trình mang thai. Đang xem thì nhận được điện thoại của Hứa Uyển.
" Cái gì, cậu cũng đang ở thủ đô?" Hứa Uyển nghe thấy Tống Khinh Ca nói đang ở thủ đô thì mừng rỡ, ở trên giường nhảy dựng lên khiến cho Lê Hân đang ở trong phòng thay đồ nghe thấy cô ồn ào, không ngừng nhảy cẫng lên liền nhìn qua khe cửa, sau đó cúi đầu, cài ống tay áo lại.
" Hôm qua mình mới tới." Tống Khinh Ca nói.
" Woa, chắc là Đại Boss đưa cậu đến à?" Hứa Uyển giễu cợt cô.
" Ừ."
" Có thể nói với vị kia nhà cậu, cho mình mượn cậu nửa ngày không?" Hứa Uyển hơi cúi đầu, cười tươi như hoa. Một màn này khiến cho người đang ở trong phòng thay đồ, Lê Hân hơi ngẩn người. Nhưng sau đó, anh liền bước ra ngoài. Tiếng cửa mở khiến Hứa Uyển quay đầu lại, phát hiện anh đã đi rồi.
" Cậu không cần.. ở bên Lê Hân sao?" Tống Khinh Ca do dự hỏi bạn thân.
" Hôm nay anh ấy cùng người nhà đi tảo mộ." Hứa Uyển nói. Cô và Lê Hân ở bên nhau phần lớn là ở trên giường, giữa hai người giống như không có quá nhiều chủ đề để nói.
Hai người đều không phải là người thủ đô, một người ở Nam Tam Hoàn, một người ở Bắc Nhị Hoàn, cách nhau quá xa vì vậy thông qua bản đồ Baidu, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thủ đô.
Phòng cà phê
Thấy Tống Khinh Ca chỉ uống nước lọc, ánh mắt Hứa Uyển thâm ý nhìn cô: " Không phải cậu thích nhất là Cabo Keno sao? Hôm nay sao lại uống nước lọc vậy?"
Tống Khinh Ca nhàn nhạt mím môi, không trả lời bạn, ngược lại hỏi: " Cậu cũng nên uống ít cà phê, không tốt cho sức khỏe."
Hứa Uyển rất thông minh, cô liếc thấy trên ngón áp út của Tống Khinh Ca có nhẫn: " Ôi, Đại Boss cứ như vậy bỏ tù cậu sao?"
Tống Khinh Ca dương dương mi tự đắc, gật gật đầu, sắc mặt khẽ ửng hồng, hai tay nâng ly nước.
" Hai người ở chung một chỗ chưa được bao lâu, sao đột nhiên đã muốn kết hôn?" Hứa Uyển đột nhiên quan sát cô: " Không phải là cậu đã.." Cô khẽ nhoài về phía trước: " Có rồi.."
Trước mặt người bạn thân thiết nhất, Tống Khinh Ca không muốn giấu vì vậy ngượng ngùng gật đầu.
Hứa Uyển cười, thâm ý nói: " Hai người tác chiến quá nhanh! Đại Boss quả là cao tay." Cô cố ý nói thêm: " Khinh Ca, cậu không cần suy nghĩ thêm sao?"
" Mình còn lựa chọn khác sao?" Tống Khinh Ca ửng hồng mặt, tuy nói vậy nhưng trên thực tế cô đã sớm nhận định Đại Boss chính là Mr. Right của mình. Ngoài ý muốn mang thai, chẳng qua là thúc đẩy bọn họ kết hôn sớm một chút thôi.
" Cậu muốn kết hôn với Đại Boss, dì cậu có biết không?" Hứa Uyển lo lắng hỏi.
Tống Khinh Ca gật đầu.
" Dì không phản đối chứ?" Hứa Uyển hỏi.
Nhắc tới Tống Nhã Như, trong lòng Tống Khinh Ca mơ hồ cảm giác bất an: " Dì không có ý kiên gì." Không những không phản đối mà còn thúc giục cô mau mau kết hôn. Nhưng dì thúc giục như vậy chỉ làm cho Tống Khinh Ca cảm giác dì đang có ý đồ.
" Khinh Ca, trước đây chúng ta đã từng nói, sẽ làm mẹ nuôi của các con." Hứa Uyển cười: " Chuyện này cậu đừng có quên."
" Mình nhớ mà." Tống Khinh Ca khẽ cười.
" Để mẹ nuôi sờ một cái nào." Hứa Uyển đưa tay sờ lên bụng Khinh Ca.
Nhìn bộ dạng khoa trương của Hứa Uyển, Tống Khinh Ca ngượng ngùng, khẽ sẵng giọng: " Tiểu Uyển!"
Hứa Uyển vẫn sờ sờ: " Sao bụng vẫn phẳng vậy? Khinh Ca, con mình ở chỗ nào?"
" Mới được 2 tháng mà." Tống Khinh Ca ngượng ngùng nói, thân hình cô vẫn vậy, bụng cũng vẫn bình thường.
Hứa Uyển tự giễu nói: " Là mình quá nóng lòng." Cô cười ha ha, nói lời từ đáy lòng: " Khinh Ca, mình thấy mừng cho cậu."
Hai người cùng nhau trò chuyện. Đến trưa, mới rời khỏi quán cà phê, tìm chỗ nào ăn cơm. Nếu đã đến thủ đô, hẳn là phải đi thưởng thức món vịt nướng rồi. Vì vậy, hai người bắt xe đến Toàn Tụ Đức. Nhưng khi đến nơi, mới biết chỗ ngồi đã bị đặt trước hết rồi.
Hai người lại tìm một chỗ khác để ăn. Tống Khinh Ca vô tình nhìn thấy Lê Hân, anh đang từ một chiếc xe ô tô bước xuống, theo sau anh là một vóc người xinh xắn, ăn mặc thời thượng. Khinh Ca biết đó là vợ anh.
Lê Hân và vợ đang khoác tay nhau, đi đến hướng mà cô và Hứa Uyển đang đi.
Tống Khinh Ca hơi lo lắng, nhìn sang Hứa Uyển. Nhưng thấy sắc mặt Hứa Uyển vô cùng thản nhiên. Vì tránh gặp phải nhau, cô lôi Hứa Uyển xoay người lại, nhưng Hứa Uyển kiên định đứng tại chỗ, không động.
" Tiểu Uyển?"
Hứa Uyển không để ý đến bạn, ngược lại dắt tay bạn, hiên ngang bước đến gần Lê Hân.
" Tiểu Uyển?"
Hiển nhiên, Lê Hân gặp được hai người thì lên tiếng, giọng nhàn nhạt chào hỏi: " Tống tiểu thư, chào cô."
Tránh không được, Tống Khinh Ca không thể làm gì khác: " Lê Tổng, chào ngài."
" Chồng yêu, hai vị đây là.." Người vợ xinh xắn đi bên cạnh Lê Hân hỏi.
Lê Hân nhàn nhạt giới thiệu: " Vị này là Tống tiểu thư, ở thành phố Z, là đối tác của anh."
" Oh, em nhớ ra rồi." Vợ Lê Hân cười cười: " Lần trước ở bữa tiệc em đã gặp qua. Tống tiểu thư, chào em."
" Lê phu nhân, chào chị." Tống Khinh Ca khách khí nói, đối với khuôn mặt tươi cười trước mặt, cô không thể nào lạnh nhạt được.
Ánh mắt vợ Lê Hân rơi vào người Hứa Uyển: " Vị tiểu thư này là.." Cô quay đầu nhìn Lê Hân: " Chồng yêu, sao em nhìn cô ấy quen quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi? Anh nói xem?"
" Anh chưa từng gặp qua." Lê Hân nhàn nhạt nói.
Đối với thái độ của Lê Hân, Tống Khinh Ca cảm thấy lúng túng. Đang muốn giới thiệu Hứa Uyển thì nghe thấy giọng nói vô cùng tự nhiên của Hứa Uyển: " Lê phu nhân, chào chị. Em tên là Hứa Uyển."
Vợ Lê Hân quan sát cô: " Hứa tiểu thư thật là xinh đẹp."
" Hiểu Hiểu, ba mẹ đang chờ chúng mình vào ăn cơm." Lê Hân nhắc nhở cô.
" Tống tiểu thư, Hứa tiểu thư, lần sau có cơ hội sẽ chuyện trò nhiều hơn." Vợ Lê Hân vẫy vẫy tay, cùng các cô nói lời tạm biệt.
Sau khi vợ chồng Lê Hân đi khỏi, Tống Khinh Ca nhìn Hứa Uyển, lo lắng không thôi.
" Khinh Ca, cậu dùng ánh mắt thâm tình ấy nhìn mình, người khác sẽ hiểu nhầm chúng ta là les đó." Hứa Uyển cười nói giỡn.
" Tiểu Uyển.." Nghĩ đến cử chỉ ân ái của vợ chồng Lê Hân, trong lòng Tống Khinh Ca vì Hứa Uyển mà đổ mồ hôi hột.
" Không dài dòng." Hứa Uyển lôi kéo tay bạn: " Tìm chỗ nào ăn cơm đi, mình đói sắp chết rồi."
Nhìn bộ dạng Hứa Uyển không tim không phổi, Tống Khinh Ca càng lo lắng hơn. Cô nhớ, Hứa Uyển đã từng nói với cô vợ Lê Hân đi ra nước ngoài, không ở thủ đô.. Nhưng sự thật không phải như thế. Vừa rồi, Lê Hân làm bộ như không quen biết Hứa Uyển mà Hứa Uyển lại quá bình tĩnh càng làm cho cô thêm lo lắng...
Lúc ăn cơm, Tống Khinh Ca luôn do dự, không biết có nên khuyên Hứa Uyển về thành phố Z không, cô còn chưa mở miệng thì Hứa Uyển đã nói: " Khinh Ca, mình phải trở về đoàn làm phim, sáng sớm mai có cảnh quay rồi."
Tống Khinh Ca nghe xong, không biết phải nói gì. Cô biết Hứa Uyển rất kiên cường, cho dù bị thương mấy cũng ngụy trang rất giỏi, luôn giữ cho mình bình tĩnh khiến người khác ngỡ ngàng.
" Khi nào chọn được ngày kết hôn, nhớ nói với mình." Hứa Uyển nhìn cô, cười cười: " Mình nhất định sẽ vượt muôn vàn khó khăn để bay về bên cậu và con của mình." Cô cảnh cáo: " Còn nữa, phải chăm sóc thật tốt cho con trai của mình, biết không?"
Tống Khinh Ca dở khóc dở cười: " Làm sao cậu biết là con trai, nếu là con gái thì sao?"
" Con gái mình cũng thích." Hứa Uyển tùy tiện nói: " Chẳng qua, con trai nghe thuận miệng hơn."
Sau khi chia tay Hứa Uyển, Tống Khinh Ca chuẩn bị về Cố gia. Đi ngang qua công viên, nhìn thấy một đám nhóc trượt patin. Bọn chúng ở trên sân rộng không chút để ý, đuổi theo nhau đùa giỡn. Cô đột nhiên nghĩ đến lúc mình còn bé, khi ở trong cô nhi viện. Mặc dù rất cực khổ nhưng có các bạn bên cạnh, không buồn không lo..
Đột nhiên, lũ nhóc trượt patin đổi hướng trượt về hướng cô đang đi, tốc độ cực nhanh. Nhìn dáng vẻ, chắc chúng muốn rẽ ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...