Editor: Miliion Roses
" Ừm." Giọng nói của anh quá bình tĩnh khiến cho Tống Khinh Ca có cảm giác mất mát.
" Em đi ngủ sớm đi." Đại Boss nói xong liền cúp điện thoại.
Trong mắt Tống Khinh Ca có một màn sương mờ, cảm xúc đi xuống.
Phản ứng của anh khi biết cô mang thai quá bình tĩnh, khiến cho trong lòng cô có cảm giác bất an.
Tay cô không tự chủ sờ xuống bụng, đứa bé này, giống như đến.. quá sớm.
Đêm giao thừa, tiếng pháo hoa khiến cho cô ngủ không an giấc, cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Cô mở thấy mình đang lạc vào trong một khu rừng rậm, Đại Boss đang đứng gần đó, cô muốn gọi anh nhưng mở miệng gọi lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cô muốn đuổi theo anh nhưng chân như bị đổ chì, bất kể cô có làm thế nào cũng không động đậy được, chỉ có thể nhìn Đại Boss đang dần biến khỏi tầm mắt. Tiếng pháo hoa khiến cô bừng tỉnh, khóe mắt đã đẫm lệ.
Nhớ lại giấc mơ khiến cô vô cùng sợ hãi, không buồn ngủ nữa, cô mở to mắt nhìn trần nhà.
Đến khi bầu trời ngoài cửa sổ mơ hồ trắng bệch, cô mới thiếp đi. Cho đến khi Thím Cẩm gọi thì cô mới tỉnh lại.
" Đại tiểu thư, năm mới vui vẻ!" Thím Cẩm vui vẻ nói.
" Năm mới vui vẻ!" Tống Khinh Ca giật mình, hôm nay là mùng một, không thể ngủ lười được. Vì vậy liền rời giường. Vừa mới đứng xuống đất, cô cảm thấy hơi chóng mặt, vội vã níu tay vào đầu giường mới cảm thấy khá hơn một chút.
" Cô không sao chứ?" Thím Cẩm hỏi.
" Tôi không sao." Tống Khinh Ca xoa xoa trán: " Chắc tại tối qua ngủ không được tốt."
" Đổng sự Tống mời cô đi xuống." Thím cẩm mỉm cười, biểu cảm có chút gì đó thần bí.
" Ừ, Tôi xuống ngay đây." Tống Khinh Ca nhìn đồng hồ, đã 8 giờ. Tống gia có quy định, mùng một tết sẽ gọi tất cả giúp việc lên phát bao lì xì, hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến.
Cô rửa mặt xong liền thay một bộ quần áo đơn giản. Áo phông, quần jean, chân đi giày đế bằng. Tóc dài buộc gọn, nhìn qua giống như sinh viên đại học, trẻ trung nhưng không kém phần xinh đẹp.
Tống Khinh Ca vừa bước ra khỏi cửa thì gặp người giúp việc họ Lưu và Lão Chung. Cô cảm giác ánh mắt họ nhìn mình có chút khác lạ, nhưng cũng không quá để ý, đi xuống lầu.
Xuống lầu dưới, cô lại gặp Thím Cẩm: " Dì tôi đang ở đâu?" Thật kỳ lạ, mọi năm không phải những người giúp việc đều tập hợp ở chỗ này sao?
" Ở phòng khách." Thím Cẩm cười tủm tỉm nói.
Cô có chút khó hiểu, Thím Cẩm hôm nay cũng khác quá. Cô bước vào phòng khách, đang chuẩn bị hướng đến Tống Nhã Như nói lời chúc mừng năm mới thì cô thấy một bóng lưng quen thuộc.
Trái tim cô, nhảy nhót không ngừng.
Cố Phong Thành.
Anh..
Không thể nào!
Anh đang ở thủ đô đón năm mới cơ mà, tại sao lại ở nhà cô được?
Nhất định là hôm qua cô ngủ không ngon, nên giờ sinh ra ảo giác.
Khi bóng dáng cao lớn đang đứng bên cửa sổ quay người lại, đi tới trước mặt mỉm cười với cô, thì lúc này Tống Khinh Ca mới ý thức được đây không phải là ảo giác. Cô vui mừng nhìn anh: " Anh.." Cô vừa mở miệng, Đại Boss đã cúi đầu hôn phớt lên môi cô. Trong nháy mắt, cô theo bản năng nhắm nghiền hai mắt lại.
Đại Boss xúc động một tay ôm hông, một tay ôm vai cô: " Khinh Ca, năm mới vui vẻ!"
Hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh cô, trên môi lại có mùi vị thuốc lá nhàn nhạt, cằm của anh cọ vào cổ, khiến cho cô ngứa ngứa, ngượng ngùng nói: " Sao anh lại đến đây?" Không phải anh nói đầu tháng 3 mới trở lại sao? Hơn nữa, tối qua anh vẫn còn ở thủ đô, như thế nào mà sáng sớm đã ở đây rồi?
Đại Boss không trả lời, chỉ ôm chặt lấy cô.
Nhìn qua vai anh, Tống Khinh Ca thấy thím Cẩm, cô hơi xấu hổ đẩy anh: " Trong nhà còn có người.."
Đại Boss buông cô ra, đột nhiên móc trong túi ra một hộp nhung, anh mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.
Tống Khinh Ca biết rõ còn hỏi: " Ý anh là?"
Đại Boss vuốt ve đầu ngón tay cô: " Lúc đi chọn có chút gấp, nếu em không thích.. khi nào kết hôn sẽ mua cái khác.."
Anh sẽ không nói cho cô biết, tối hôm qua anh đến Chu gia như thế nào, đem tiểu thập từ trong giấc mộng dựng dậy ra sao, buộc thằng nhóc phải mở cửa tiệm vàng để anh vào chọn nhẫn. Anh cũng không nói cho cô biết, khi chọn nhẫn anh có bao nhiêu kích động, nhịp tim đập nhanh cỡ nào.
Anh ấy đang cầu hôn sao? Tình sinh ý động, Tống Khinh Ca kiễng chân, ôm lấy anh: " Thích." Tròng mắt cô ẩm ướt: " Phong Thành, em rất thích." Tối hôm qua, phản ứng của anh khiến cho cô lo được lo mất. Mà giờ khắc này, vui mừng lại đến quá đột ngột.
" Khinh Ca." Đại Boss ôm hông cô, ở bên tai cô thì thầm: " Anh rất vui." Từ khi nghe tin cô mang thai tới giờ, tâm trạng của anh luôn hưng phấn.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, biết cô mang thai anh lập tức nghĩ đến kết hôn! Không thể chờ đợi thêm nữa, vì vậy liền về gặp cô.
Tống Khinh Ca khóe mắt ẩm ướt, trời mới biết, anh đột nhiên xuất hiện, cầu hôn cô khiến cho cô có bao nhiêu vui mừng.
Đại Boss cúi đầu, hôn lên tóc cô.
Tống Nhã Như đứng ở cầu thang, nhìn thấy một màn này. Khỏi phải nói, tâm tình so với vui mừng còn có phần hơn. Thời gian cho hai bạn trẻ như vậy chắc là đủ rồi, bà chậm chậm đi đến, làm bộ ho khan.
Nghe tiếng dì, Tống Khinh Ca lập tức buông Đại Boss ra. Khuôn mặt ửng hồng nói: " Dì." Cô có chút khẩn trương: " Đây là Cố Phong Thành.."
" Chúng ta đã gặp qua." Tống Nhã Như đi đến, nhẹ nhàng nói: " Phong Thành đến đây từ 7 giờ." Khi bà nhìn thấy Cố Phong Thành xuất hiện ở Tống gia thì vô cùng kinh ngạc.
7 giờ anh đã đến? Tống Khinh Ca cũng rất kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh: " Anh đến sao không gọi em dậy?" Khó trách thím Cẩm và mấy người giúp việc cứ nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
" Phong Thành muốn để cho con ngủ thêm một chút." Tống Nhã Như cười nói. Bà rất là vui mừng, bởi vì sáng nay Cố Phong Thành đến, sau khi tự giới thiệu liền đi vào vấn đề chính, muốn kết hôn với Tống Khinh Ca.
--
Ăn sáng xong, Tống Khinh Ca đưa Đại Boss lên phòng ngủ của mình.
Cô đóng cửa, vừa mới quay đầu lại thì anh đã hôn lên môi cô.
Tống Khinh Ca bị anh trêu đùa không chịu được, cô kiễng chân ôm lấy cổ anh, hôn đáp lại.
Đại Boss ôm hông cô, đè cô lên vách tường, tay anh không yên phận..
Tống Khinh Ca thở hổn hển..
Hai người dây dưa một lát, mắt thấy lửa chuẩn bị bén, Đại Boss liền dừng lại, biểu cảm căng thẳng, thở hổn hển, giúp cô sửa sang lại quần áo.
Tống Khinh Ca đỏ mặt nhìn anh, trong mắt ẩn ẩn nuối tiếc. Rõ ràng cô cảm nhận được thân thể của anh có phản ứng, vì vậy lại ôm cổ anh, muốn hôn anh.
Hai người lại một trận dây dưa, Đại Boss bắt lấy tay cô, dùng chút tự chủ cuối cùng còn sót lại: " Không được."
" Sao cơ?" Tống Khinh Ca đỏ mặt, cúi đầu. Phát hiện "bộ phận" của người nào đó đang "dựng lều" thì ngượng ngùng nhìn anh.
Đại Boss hơi quẫn, ánh mắt nhìn thẳng cô, nỗ lực kiềm chế từng đợt sóng: " Đừng gây chuyện!"
" Là nó đang.." Cô đỏ mặt, chỉ chỉ.
Ách!
Sắc mặt Đại Boss không được tốt, nhưng vẫn nhịn được. Anh đi vào phòng vệ sinh. Sau khi ra ngoài, sắc mặt đã khôi phục bình thường.
" Tối qua anh không ngủ, có mệt không?" Tống Khinh Ca nhìn anh. Tối hôm qua, sau khi nói chuyện điện thoại xong đã là 12 giờ. Anh 7 giờ đã đến đây, ngồi máy bay ít nhất là 2 giờ, lại còn phải đi xe đến Tống gia.
" Không sao." Đại Boss ngồi trên ghế sa lon, tâm trạng vẫn rất hưng phấn, hiện tại cô đang ở bên cạnh, làm sao mà buồn ngủ.
" Làm sao anh đặt được vé máy bay?" Tống Khinh Ca đến bên cạnh anh. Mùng một tết, sao có thể đặt được vé máy bay.
Anh không trả lời cô. Tối qua, anh cùng tiểu thập đi chọn nhẫn xong, liền ra phi trường, cũng may vẫn kịp ngồi chuyến bay lúc rạng sáng.
" Sao đột nhiên anh lại trở lại? Không phải nói đầu tháng ba mới trở lại sao?" Tống Khinh Ca khoác tay anh, cả người dựa vào anh.
Ách! Cô đến bên khiến cho Đại Boss vất vả đè xuống từng đợt sóng, giọng anh không được tốt nhưng vẫn cố tình nhạo báng: " Vốn không có ý định về, nhưng hôm qua có người tiết lộ một bí mật.."
Tống Khinh Ca có chút xấu hổ, đầu gối lên vai anh: " Cho nên.. anh vì biết em mang thai nên mới trở về?"
" Em nói xem?" Anh nghiêng người, nhìn cô.
Tống Khinh Ca nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, vui mừng.
Đại Boss khẽ lôi tay cô: " Buổi chiều cùng anh lên thủ đô, vé máy bay anh đã đặt rồi."
Anh muốn đưa cô về gặp trưởng bối sao? Cô ngượng ngùng: " Để em hỏi qua dì.." Hiện tại là tết, nếu cô đi, chỉ còn một mình dì.
" Anh đã nói với dì rồi." Đại Boss nói, anh vừa đến đã cùng với Tống Nhã Như nói chuyện này.
" Dì đồng ý rồi ạ?" Cô hỏi.
Đại Boss khẽ gật đầu.
Cô nằm trong ngực anh, có chút do dự hỏi: " Chúng ta mới quen nhau 3 tháng, có phải quá nhanh không."
" Không nhanh." Anh nói, cơ hội để từ bỏ cái danh xưng secret lover đã đến rồi.
" Thật sự muốn kết hôn sao?" Cô nghiêng người hỏi anh, điều này có chút đột ngột.
" Không kết hôn, em muốn thế nào?" Đại Boss nhíu mi: " Em đừng nói với anh, em muốn chia lìa cha con."
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
--
Vì không muốn cho người nhà quá mức khiếp sợ, Đại Boss ở sau lưng Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Sang Lan Cầm: " Mẹ, con chuẩn bị kết hôn!"
Sang Lan Cầm nghe xong, cực kỳ kinh ngạc: " Kết hôn với ai vậy?" Mùng một tết, con trai báo cho bà "tin mừng" này, hình như quá lớn rồi.
" Trước đó không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Con có bạn gái." Đại Boss nói.
" Này.. quen biết được bao lâu." Sang Lan Cầm nhíu mày: " Quá nhanh rồi!" Buổi sáng, lúc ăn cơm không thấy Cố Phong Thành. Hỏi ra mới biết tối qua đã đi rồi. Điều này khiến cho Sang lão giận không hề ít: " Phong Thành, hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa. Với lại, mẹ chưa từng gặp qua người đó, con tùy tiện muốn kết hôn.. điều này cũng.."
" Con chuẩn bị đưa cô ấy về nhà ông ngoại." Đại Boss nói: " Đến lúc đó mẹ gặp được rồi."
" Này.." Sang Lan Cầm do dự: " Nhưng vạn nhất mẹ không thích nó thì sao?"
Đại Boss cười ha ha: " Mẹ không cần thích, con thích là được rồi."
" Ai.." Hôm qua không thấy nói gì, hôm nay đùng một cái đòi kết hôn. Có phải.. Sang Lan Cầm đột nhiên hỏi: " Con vội vã như vậy, có phải nó đã có thai không."
" Con cảm thấy đến lúc phải kết hôn rồi." Đại Boss không dài dòng, dặn dò: " Mẹ, tối nay cô ấy đến, thái độ của mẹ.. đừng có quá kém đấy." Lần trước anh đưa cô về gặp ông ngoại, thái độ ông.. Quả thật có điểm khiến Khinh Ca hơi khó chịu.
" Con có ý gì!" Sang Lan Cầm không vui nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...