Editor: Miliion Roses
Tối giao thừa.
Tại Sang gia ở thủ đô, một nhà lớn nhỏ cùng nhau ăn cơm tất niên.
Sang lão trước khi về hưu là một người có quyền chức trong quân đội, con gái lớn là Sang Lan Cầm đã li hôn, định cư ở bên Úc, con trai là Sang Lan Phong, đang giữ một chức vụ tương đối ở nơi khác. Cũng chỉ có lễ mừng năm mới, già trẻ, lớn bé trong Sang gia mới đoàn tụ.
Không khí bữa tối tất niên không tệ.
Sau khi ăn cơm xong, Sang lão gọi con gái, con trai và con dâu lên thư phòng dạy bảo.
Không có trưởng bối ở dưới nhà, con gái của Sang Lan Phong, Sang Đình Nghi vừa mới nói chuyện điện thoại xong liền trở lại, bước đến bên Cố Phong Thành: " Anh hai, Hải Luân không phải là bạn gái của anh à?"
" Không phải." Đại Boss đang ngồi trên ghế sa lon, anh không ngờ mấy ngày trước đó Sang Lan Cầm lại đưa Hải Luân đến. Nếu không phải cha mẹ Hải Luân gọi điện thoại nói cô về Úc, đoán chừng Sang Lan Cầm sẽ giữ cô ở đây đón năm mới.
Sang Đình Nghi đột nhiên làm vẻ thần bí nói: " Anh hai, anh đoán xem chiều nay em gặp được người nào?"
Đại Boss thuận miệng đáp lại: " Người nào?"
" Anh đoán xem?" Sang Đình Nghi nói.
Đại Boss không hề hứng thú: " Làm sao anh biết được."
" Anh cứ đoán xem nào." Sang Đình Nghi nhìn anh: " Cũng ở đại viện, đã đi du học.."
Bị em họ quấy rầy, Đại Boss không nhịn được, thuận miệng nói: " Trong đại viện biết bao nhiêu người đi du học."
" Anh cũng biết, dáng người rất đẹp." Sang Đình Nghi lại gợi ý: " Khi còn bé cùng chơi với chúng ta.."
Đại Boss đang gửi tin nhắn cho Tống Khinh Ca: [Năm mới vui vẻ.], không trả lời cô.
Sang Đình Nghi bất mãn vì bị anh lơ, cô nhào lên giằng lấy điện thoại di động của Đại Boss, tò mò nhìn màn hình: " Anh đang gửi tin nhắn với ai đấy?"
" Trả lại cho anh ngay!" Đại Boss không vui.
Thấy anh với tay định cướp lại, Sang Đình Nghi lùi về phía sau vài bước, tò mò nhìn màn hình, nhìn đến dòng chữ: "Năm mới vui vẻ." cô cười cười: " Anh hai, anh gửi tin nhắn chúc mừng năm mới chẳng có gì sáng tạo!" Nhìn thêm một chút, nói: " A, tên là Tống Khinh Ca? Tên cũng dễ nghe đấy chứ, chắc chắn là nữ rồi." Cô cười ha ha: " Người này có quan hệ gì với anh?"
" Đình Nghi!" Đại Boss khẽ quát: " Trả điện thoại cho anh."
Sang Đình Nghi định đưa điện thoại trả lại cho anh thì nghe thấy tiếng tin nhắn đến, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: " Cô ấy nhắn tin lại." Cô vừa cười vừa nói: " Cũng là "năm mới vui vẻ". Ai, bây giờ người nào cũng lười, chắc chắn là xong gửi lại cho anh rồi, chẳng có gì sáng tạo.." Đột nhiên, cô thấy Đại Boss vươn tay lên, theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng.
" Đưa đây!" Đại Boss không vui nói.
Nhìn biểu cảm anh vô cùng không vui, Sang Đình Nghi đang định ngoan ngoãn trả lại điện thoại thì lại nghe thấy tiếng tin nhắn đến. Cô đưa mắt nhìn lên màn hình, vẫn là Tống Khinh Ca gửi đến nhưng lần này là tin nhắn hình. Cô nhìn Đại Boss đang nhíu mi, nhất thời lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, muốn biết ảnh đó là gì vì vậy xoay người, vội vàng trượt màn hình xem ảnh.
" Em làm gì thế hả?" Đại Boss cau mày, đưa tay định giành.
Sang Đình Nghi theo bản năng tránh, mắt thấy điện thoại sắp bị đoạt lấy liền ném ra ngoài, nhưng lại không nghiêng không lệch rơi trúng vào hồ cá. Mấy con cá Hắc Kim tưởng là mồi câu, nhanh chóng lội tới.
Sang Đình Nghi trợn tròn mắt.
Đại Boss sắc mặt không được tốt.
Sang Đình Nghi giống như là đứa bé làm sai chuyện, đứng ở bên cạnh ghế sa lon, lẩm bẩm nói xin lỗi: " Anh hai, em xin lỗi, em không cố ý." Chẳng qua cô chỉ muốn đùa một chút, lại không nghĩ rằng.. " Ngày mai em sẽ mua trả anh một cái mới."
" Quên đi!" Đại Boss vớt điện thoại di động lên, ngấm nước báo hỏng rồi.
Sang Đình Nghi len lén nhìn anh, cẩn thận nói: " Nếu không, tối nay anh cứ dùng tạm điện thoại của em." Cô đưa điện thoại của mình cho anh.
" Không cần." Đại Boss nhíu mày nói.
Đình Nghi cảm giác mình có lỗi nên đem hết mọi chuyện mình biết nói ra: " Em nghe ông nội * nói, mùng 2 sẽ đưa anh đến Cốc gia chúc tết."
* Ông nội của Đình Nghi là ông ngoại của Đại Boss.
Đại Boss thở dài, điện thoại báo hỏng, không xem được tin nhắn cô gửi đến, tối nay lại không gọi video với cô được rồi.
" Thật ra, không chỉ là đi chúc tết." Đình Nghi nói tiếp: " Mà là đưa anh đi xem mắt."
Đại Boss hoàn toàn không có hứng thú với cô em họ rắc rối này, đêm nay là đêm giao thừa, nếu muốn đi mua điện thoại chắc cũng phải đợi đến mai, không biết điện thoại này có thể dùng được nữa hay không.
Thấy anh muốn lên lầu, Sang Đình Nghi giống như cái đuôi đi sau lưng anh: " Anh không đoán được chiều nay em gặp người nào sao ?" Cô thao thao bất tuyệt: " Là người mà ông nội chọn cho anh xem mắt, Cốc Tâm Lôi. Lúc bé cùng chúng ta chơi đùa đó? Nhìn mập mập, hay giành đồ với em đó.."
" Anh hai, sao hai anh em mình không thoát khỏi cảnh đi xem mắt thế nhỉ." Sang Đình Nghi bất mãn kháng nghị: " Nhưng cũng may cho anh, Cốc Tâm Lôi dáng dấp hiện tại so với lúc bé hoàn toàn khác nhau." Cô nói giọng lấy lòng: " Anh có muốn biết hiện tại cô ấy trông thế nào không?"
Cho đến khi Đại Boss không khách khí đóng cửa phòng ngủ lại, cô mới phục hồi lại tinh thần: " Sao vậy anh." Cô gõ cửa: " Anh hai!"
Đại Boss không để ý đến cô.
" Em có chụp được ảnh của Cốc Tâm Lôi nè." Sang Đình Nghi tiếp tục gõ cửa: " Anh có muốn nhìn không." Nhưng đợi một lúc lâu sau, cũng không thấy Đại Boss trả lời.
" Không nhìn thì thôi." Cô quẹt miệng, phẫn nộ đi xuống lầu.
--
Tại thư phòng của Sang lão.
" Lan Phong, Đình Nghi và Diệp Đằng tiến triển tới đâu rồi?" Sang lão hỏi: " Chúng nó tính toán bao giờ thì kết hôn?"
" Cha." Sang Lan Phong nhắm mắt nói: " Đình Nghi còn nhỏ nên.."
" Đã 25 tuổi rồi, còn nhỏ cái nỗi gì?" Sang lão không vui nói: " Mẹ anh ở tuổi này, anh đã 5 tuổi rồi." Ông nói tiếp: " Huống chi, Diệp Đằng không ít tuổi, chúng nó quen nhau cũng hơn nửa năm rồi, mau chóng kết hôn đi. Để lâu đêm dài lắm mộng."
Sang Lan Phong và vợ, Lôi Mẫn hai mắt nhìn nhau, sau đó Lôi Mẫn thấp giọng nói: " Cha, Đình Nghi và Diệp Đằng đã chia tay rồi ạ."
Sang lão nghe xong, cả giận mắng: " Sao hai đứa nó lại chia tay? Sao các người không nói với tôi một tiếng?" Ông giận không hề ít: " Khó trách, mấy ngày trước tôi gặp Diệp lão, ông ấy đối với tôi không được như bình thường.."
Lôi Mẫn cẩn thận nói: " Đình Nghi và Diệp Đằng không hợp nhau cha ạ."
" Cái gì mà không hợp?" Sang Lão phẫn nộ nói: " Tôi nói cho anh chị biết, nó đều là bị hai người làm cho hư, gả vào Diệp gia còn đòi hỏi cái gì nữa? Tôi và mẹ anh trước khi kết hôn, ngay cả mặt mũi còn chưa từng nhìn qua, vậy mà cũng sống với nhau cả đời người. Hợp nhau à? Cỡ như chị anh và thằng rể "quý" của tôi là cùng chứ gì."
Sang Lan Phong và vợ hai mắt nhìn nhau, không nói một lời. Sang Lan Cầm ngồi gần ở đó, vô cớ bị đụng tới, vô cùng bực.
Nhìn hai vợ chồng con trai bộ dạng hèn yếu, Ông càng giận: " Tôi còn trông cậy vào việc cháu nội gả vào Diệp gia, anh còn có thêm cơ hội để thăng cấp, không ngờ.." Ông càng nói càng giận: " Diệp Đằng mà nó còn chê, rốt cuộc nó muốn người thế nào?"
Hai vợ chồng Sang Lan Phong cúi thấp đầu, không lên tiếng.
" Không được." Sang lão bước qua bước lại trong thư phòng, quả quyết: " Nó phải lấy Diệp Đằng." Cháu trai và cháu gái của ông, ông đều đã suy nghĩ cặn kẽ, tìm đối tượng rồi: " Lôi Mẫn, cô nói với Đình Nghi, khuyên nó cùng với Diệp Đằng hàn gắn lại.. Nếu không được, thì để tôi vác cái thân già này đến gặp Diệp lão."
" Cha, Đình Nghi.. không muốn cưới Diệp Đằng.." Lôi Mẫn hèn nhát nói.
" Chuyện kết hôn không cần hỏi ý kiến nó." Sang lão giận không hề ít, nhìn đến Sang Lan Cầm đang ngồi ở ghế sa lon gần đó: " Chị cô là một ví dụ, không nghe lời tôi, nên mới thành ra như bây giờ.."
" Cha!" Sang Lan Cầm cau mày, vốn bà đã cố gắng ngồi yên lặng, không muốn nói chuyện rồi, lại bị cha già chọc vào vết thương, không vui phản bác lại: " Cha đừng có hơi một chút là lôi chuyện của con ra để nói."
Bị cãi lại, Sang lão không nhịn được: " Cái tội không nghe lời, nó thế đấy. Nếu lúc trước nghe lời tôi gả cho.."
" Cha!" Sang Lan Cầm không vui ngắt lời: " Quá khứ cách đây bao nhiêu năm rồi, còn nhắc tới làm gì?" Mỗi lần gặp mặt, cha lại lôi chuyện cũ ra xỉa xói, tựa như cố tình chọc vào vết sẹo của bà, đến khi nó ứa máu mới chịu yên vậy. Sẹo này nối tiếp sẹo kia, khiến cho bà vô cùng khó chịu.
" Cô.." Sang lão nổi giận quát.
Lôi Mẫn thấy thái độ cha chồng và chị dâu, vô cùng lo lắng, bà lấy cùi chỏ huých huých vào Sang Lan Phong ngồi bên cạnh, nhưng Sang Lan Phong không hề nói tiếng nào. Vì ngăn ngừa một trận cãi vã sắp xảy ra, bà cười khan: " Cha, cha đừng nóng giận." Dứt lời, rót cho Sang Lão một cốc trà: " Cha uống chút trà ạ."
May sao có người nói lời dễ nghe, Sang lão tuy hậm hực nhưng vẫn ngồi xuống.
Sau đó, bà lại rót cho Sang Lan Cầm một cốc trà: " Chị cả, chị cũng uống chút trà."
Sang Lan Cầm phẫn nộ nhận lấy trà.
" Cha." Lôi Mẫn thấp giọng nói: " Thật ra, chúng con đều biết, cha là vì muốn tốt cho chúng con. Nhưng Đình Nghi đã lớn.. nó có chủ kiến của mình.."
" Nó có ý kiến gì?" Sang lão quắc mắt nhìn: " Tôi ăn muối so với nó ăn cơm còn nhiều hơn, tôi có thể hại nó sao?" Nhìn con trai, con dâu đều không chịu nghe lời, ông giận run: " Các người giáo dục con cái kiểu gì thế hả? Sao lại cưng chiều để nó thành ra như vậy?"
Sang Lan Cầm uống một hớp trà, mắt cũng không thèm động.
Sang lão quay sang Sang Lan Cầm: " Còn cô đấy, chẳng phải tôi đã nói với cô, tôi muốn giới thiệu con gái Cốc gia cho Phong Thành sao? Cô đùng đùng đưa Hải Luân về đây làm cái gì?"
" Hải Luân đã về Úc rồi." Sang Lan Cầm cau mày: " Nhắc tới nó làm gì nữa?" Thật ra, bà đưa Hải Luân về vì muốn chặn lại ý định mai mối Phong Thành của Sang lão. Thế nhưng, thằng con trai đáng ghét kia không hiểu ý, cố tình xa lánh Hải Luân, đã thế, lại tuyên bố trước mặt mọi người đã có bạn gái.
" Bất kể Phong Thành có thích hay không, nó nhất định phải kết hôn với con gái của Cốc gia." Sang lão nói như đinh chém sắt. Lần trước, Phong Thành đem Tống Khinh Ca đến, ông đã phải giải thích hết lời với Cốc bí thư rồi.
" Gặp còn chưa gặp đã nói đến kết hôn, như vậy có sớm quá không?" Đối với cha già, Sang Lan Cầm rất giận cho nên giọng nói không được tốt: " Với lại, Phong Thành đã lớn, có chủ ý của mình." Bà cố ý chọc giận Sang lão: " Cha không nghe nó nói sao? Nó có bạn gái rồi."
" Cô.. Cô cố tình muốn chọc giận tôi để tôi chết sao?" Sang lão không vui, chỉ vào Sang Lan Cầm quát.
..
Trong thư phòng, không khí sặc sụa mùi thuốc súng. Sang lão từng là quân nhân, công tác bao nhiêu năm, tính khí vô cùng gia trưởng. Đối mặt với một đám con hèn yếu, cố tình làm trái ý mình khiến ông vô cùng tức giận.
--
Đại Boss một phen sửa chữa, nhưng điện thoại vẫn "thành công" báo hỏng.
Cũng may, số điện thoại di động của Tống Khinh Ca anh đã nhớ rõ. Vì vậy, nhấc máy bàn ở phòng ngủ gọi điện cho cô.
Tống Khinh Ca vừa tắm xong, cô nhìn chằm chằm điện thoại di động. Ảnh chụp đã gửi hơn nửa tiếng rồi, nhưng Đại Boss đến một tin nhắn cũng không gửi lại.
Cô lấy máy sấy ra, sấy tóc.
Tiếng máy sấy ù ù khiến cho tiếng chuông điện thoại di động bị át. Đợi khi cô sấy xong tóc, mới đi đến cầm điện thoại di động.
Trên điện thoại di động, có một cuộc gọi nhỡ, là một dãy số lạ. Nhìn mã vùng 010 cô có cảm giác hơi lạ, là Đại Boss gọi đến sao?
Cô đang do dự có nên gọi lại không thì số điện thoại đó lại gọi đến: " Alô?"
" Em chưa ngủ?" Giọng nói trầm thấp của Đại Boss truyền đến.
" Anh cũng chưa ngủ sao?" Tống Khinh Ca cụp mi, nhịp tim có chút nhanh. Nghĩ đến vừa rồi cô gửi tin nhắn hình cho anh, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nghe được giọng nói của cô, Đại Boss cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều: " Vừa rồi làm gì mà anh gọi đến không nghe?"
" Em tắm." Cô nói.
Đại Boss ranh mãnh nói: " Sớm biết em tắm, anh đã gọi video rồi."
Ách! Tống Khinh Ca đỏ mặt, cô đã gửi ảnh chụp kết quả xét nghiệm cho anh, nhưng anh chẳng có phản ứng gì. Cô nhịn không được, nhắc nhở anh: " Em gửi hình cho anh, anh đã xem qua chưa?"
" Hình gì vậy?" Đại Boss hỏi.
Tống Khinh Ca hơi quẫn: " Em gửi cách đây nửa tiếng." Điện thoại di động của cô đã báo tin nhắn hình đó gửi thành công rồi mà: " Em gửi tin nhắn "năm mới vui vẻ" sau đó gửi hình mà." Cô cẩn thận hỏi hỏi: " Anh chưa xem qua sao?"
" Điện thoại của anh rơi vào trong hồ cá, bị hỏng rồi." Đại Boss bất đắc dĩ nói.
" À." Tống Khinh Ca rất thất vọng, thật là không đúng lúc a.
" Em gửi ảnh gì vậy?" Đại Boss rất có hứng thú nhạo báng cô.
" Không có gì." Cô nói nhỏ, cảm giác có chút gì đó mất mát.
" Ảnh em tắm?" Đại Boss trêu đùa cô.
" Không phải." Cô hơi quẫn.
" Vậy là gì?" Anh rất tò mò hỏi.
" Phong Thành." Nhịp tim Tống Khinh Ca bất thường.
" Ừ?"
" Em có rồi." Cô nói nhỏ, mặt ửng hồng.
Đại Boss tựa như nghe không rõ, liền hỏi lại: " Khinh Ca, em nói gì?"
" Em.. có thai." Cô ngượng ngùng nói, trái tim giống như là ngừng đập.
Đại Boss nghe xong, môi mỏng khẽ nhếch, đại não trong nháy mắt trống không, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là vui mừng.
Điện thoại bên kia trầm mặc, khiến cho Tống Khinh Ca thất thần, thấp giọng: " Phong Thành?"
" Anh biết rồi." Đại Boss bình tĩnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...