Đổng Tùng San nhìn quần áo trên người cô xộc xệch, nhếch mép cười lạnh: " Chuyện gì xảy ra với Tả thiếu mà miếng thịt đưa đến miệng rồi còn nhè ra?"
Khinh Ca biết biết không phải lúc đôi cô với cô ta, khẩn cấp nói: " Đổng tiểu thư.. cứu tôi."
Đột nhiên, ở hành lang truyền đến tiếng bước chân: " Làm thế nào bây giờ? Cô gái kia chạy đâu rồi? Tả thiếu sẽ lập tức quay lại đấy."
" Tống tiểu thư, được Tả thiếu chú ý đến, cô thật là may mắn đó." Đổng Tùng San vô cùng chán ghét nhìn Tống Khinh Ca, cô ta nở nụ cười như hoa, thấp giọng nói: " Nhớ hầu hạ Tả thiếu cho tốt. Chắc chắn " bản lĩnh" của ngài ấy sẽ không làm cô thất vọng! À, quên không nói cho cô biết, Tả thiếu trước giờ cực kỳ hào phóng, chơi cô chán, ngài ấy sẽ để cho thuộc hạ chơi qua một lần. Chúc cô tối nay có nhiều vui sướng."
Rầm một tiếng, cửa phòng bar đóng vào.
Trong lòng Tống Khinh Ca căng thẳng, tiếng bước chân và giọng nói kia mỗi lúc một rõ hơn, cô tuyệt vọng, không còn đường sống.
" Em ở cửa nói chuyện với ai?" La Thế Sâm giọng điệu không thoải mái.
" Một người say rượu thôi, tí nữa thì vào nhầm phòng bar." Đổng Tùng San tựa sát vào hắn, ngậm một quả nho trong miệng hướng tới môi hắn.
Cô ta âm thầm đắc ý, nhìn bộ dạng Tống Khinh Ca bây giờ chẳng khác gì vật đã nằm trong túi của Tả Mạc. Tối nay, chắc chắn không thoát được kết cục phải lên giường với hắn. Cô ta đã sắp xếp đâu vào đấy một đống ký giả tới chụp ảnh. Tống Khinh Ca, ngày mai cô sẽ lên trang nhất. Như vậy, sẽ dập tắt mọi ý nghĩ của La Thế Sâm về cô ta.
Dĩ nhiên, những ký giả kia sẽ thuận tiện đem chuyện của cô và La Thế Sâm đưa lên báo. Như vậy có thể công khai với mọi người cô là bạn gái của Sâm thiếu, ha ha, việc kế tiếp là trang điểm thật đẹp đợi đến hôn lễ.
La Thế Sâm buồn buồn, không vui nên càng uống nhiều rượu. Trong lòng càng nghĩ càng loạn. Lúc này, nghĩ đến Tả Mạc đang cùng Tống Khinh Ca dính lấy nhau, đáy lòng hắn thoáng nổi lên cơn tức. Vì có thêm men rượu, tính khí lại càng sung, hắn đứng lên bước ra khỏi phòng bar.
" Thế Sâm, anh đi đâu vậy?" Đổng Tùng San hỏi.
Nhìn La Thế Sâm kéo cửa phòng bar, Đổng Tùng San hơi hoảng, nếu để cho anh ấy nhìn gặp Tống Khinh Ca.. thì hỏng hết bánh kẹo, vì vậy lập tức đuổi theo: " Thế Sâm.. ông chủ Hầu vẫn còn ở đây..."
Đổng Tùng San lao ra cửa, đã thấy La Thế Sâm sải bước hướng đến phòng bar của Tả Mạc. Thấy hắn đẩy cửa, nhưng không đẩy ra được, hắn ta nóng nảy, giơ chân lên đạp một cái vào cánh cửa.
Đổng Tùng San muốn chạy đến ngăn cản hắn, bị hắn đẩy sang bên, đầu va vào vách tường, đau tối tăm mặt mũi.
Càng đạp cửa, càng không mở ra. La Thế Sâm trong lòng càng tức, hắn cùng Tống Khinh Ca, vì lợi ích của hai bên gia đình mới có hôn ước. Dù sao cũng là hôn phu, hôn thê với nhau hai năm, cô nhìn cao quý xinh đẹp, không giống những đại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, ương ngạnh. Nói đúng ra, cô không có chút cảm giác nào là giả tạo. Hai năm, hắn chưa từng chạm vào cô, chỉ vì cô luôn nói rằng hãy để chuyện đó vào đêm tân hôn. Mà bên cạnh hắn, lại không thiếu gì bạn giường. Tối hôm qua, cô chủ động tìm hắn, hắn cũng không dám đụng vào cô, chỉ vì bố hắn, La lão gia liên tục nói với hắn, muốn lợi nhuận không bị ảnh hưởng, tuyệt đối không được dính líu bất cứ chuyện gì với cô ta. Để chuyện của Tống gia không liên lụy đến La gia.. Nhưng trong lòng hắn, người phụ nữ từng là vợ sắp cưới của hắn, hắn còn chưa được ngủ cùng, Tả Mạc chỉ là một tên khốn tại sao lại được ngủ với cô?
Trong lòng hắn càng giận, sức lực lại càng lớn, cuối cùng, rầm một tiếng, cuối cùng cửa phòng cũng bật tung ra.
Trong phòng bar, ánh đèn mờ mờ tối, trên ghế salon, là hình ảnh vô cùng hạn chế người xem, hai người trên salon đang không ngừng vận động, người phụ nữ chẳng có chút ý từ gì, âm thanh từ miệng thoát ra cao vút, người đàn ông thì vô cùng thô thiển trong những tiếng thở dốc, dường như tiếng đạp cửa vừa rồi chẳng liên quan gì đến họ.
" Tả Mạc, mày là đồ khốn." Nhìn cảnh vừa rồi, khiến cho La Thế Sâm nổi cơn thịnh nộ, máu nóng trào dâng, lao đến cạnh người đàn ông kia, thẳng tay cho một đấm.
Đây là địa bàn của Tả Mạc, hắn lại ra tay ở đây, Đổng Tùng San thấy vậy, gào lên: " Thế Sâm, anh làm cái gì vậy?" Cô ta xông đến kéo hắn: " Người đó là Tả thiếu. Anh mau dừng tay."
Mấu chốt ở đây, là vì La Thế Sâm mù quáng, lửa giận không kìm được nữa, lập tức đè lên người đàn ông kia, đấm đá một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...