Tần Cẩn Lan nghe xong, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
“Hả... Tin nhắn gì, chị không hiểu em đang nói gì cả.” Cô cười lạnh một tiếng, khuôn mặt trở nên khác thường.
Đôi mắt Tần Mộc Ngữ run lên, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Chị, Chị đang bối rối.”
“Chị đã nói là chị không hiểu, em sao lại bướng bỉnh như vậy!” Tần Cẩn Lan lớn tiếng nói, có chút hối hận khi nhắc tới chủ đề này.
Nhìn thoáng chiếc đồng hồ trên vách tường, cô đoán vài phút đồng hồ nữa Thượng Quan Hạo sẽ tới đây nhìn thấy cô ta, cho nên trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Tay nắm thành quyền, nhẹ thở một hơi nói: “Tiểu Ngữ, con người phạm sai lầm cũng không có vấn đề gì, thừa nhận sai lầm là tốt rồi, cho dù em muốn hại chị chị cũng sẽ tha thứ cho em, không cần phải giấu diếm chị.”
“Được rồi...” Khuôn mặt Tần Cẩn Lan có phần tức giận “Chị rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em đi đi.”
Tần Mộc Ngữ có chút kinh ngạc, rõ ràng ngay cả chị cũng thấy nàng đang gặp khó khăn, nhưng chị có chết cũng không chịu phối hợp!
Đôi mắt trong veo ướt đẫm, nắm chặt tay Tần Cẩn Lan, run giọng nói: “Chị, Em không phải không thừa nhận sai lầm! Nhưng rõ ràng không phải là tội lỗi của em nhưng lại nhất định bắt em phải nhận lấy, chị, chị biết trả giá là thế nào không? Chị có biết em phải chịu những gì không!”
“Em...” Khuôn mặt Tần Cẩn Lan trắng trằng đỏ đỏ “Em buông ra, đừng kéo chị nữa!”
“Chị...”
Trong nháy mắt Thượng Quan Hạo đi vào phòng bệnh, vừa vặn chứng kiến hai cô dùng dằng giành giật nhau.
“A!” Tần Cẩn Lan thét lên chói tai, sắc mặt trắng bệch đau đớn, đôi mắt rưng rưng la lớn “Mộc Ngữ em muốn làm gì! Em hủy cả cuộc đời chị còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn giết người diệt khẩu hay sao?!”
Ở cánh tay truyền nước biển kia của cô, kim tiêm đã đâm vào cổ tay cô, máu ồ ạt chảy xuống.
Tần Mộc Ngữ lại càng hoàng sợ, cừng đờ quên mất chuyển động! Nàng không hiểu... Nàng rõ ràng chỉ nắm lấy một tay của chị, còn tay kia làm thế nào mà kim tiêm lại đâm vào chảy máu chứ?!
“Tần Mộc Ngữ!” Thượng Quan Hạo sắc mặt âm trầm gầm nhẹ một tiếng, đi hướng về phía trước rồi đột ngột cầm tay Mộc Ngữ xốc lên!
“Bang!” Một tiếng, Tần Mộc Ngữ đột ngột bị đâm sầm vào mặt sau của chiếc tủ.
Đôi mắt băng lãnh đảo qua nàng, rồi chuyển hướng sang giường bệnh của Tần Cẩn Lan, ôm lấy nàng hỏi: “Cẩn Lan em có sao không? Bị thương chỗ nào?”
Trống ngực đập liên hồi của Tần Cẩn Lan lúc này mới từ từ dịu xuống, khuôn mặt đềm đạm đáng yêu còn vương chút lệ, vô thức giấu đi bàn tay đang chảy máu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, em không sao. Hôm nay Tiểu Ngữ đến thăm em, chúng em chỉ nói vài câu thế thôi, không nghĩ tới sẽ xảy ra tranh chấp, em...”
Cô nghẹn ngào, nhẹ nhàng hít một hơi tiếp tục nói: “Đều là em không tốt, em không nên trách cứ em ấy, em không bị thương chỗ nào cả.”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái mét, thấy cô than nhẹ mới kéo bàn tay cô đang giấu đi, nhìn thấy máu chảy khiến hắn tâm hắn run lên. Hắn giương mắt lên, nhìn khuôn mặt đau đớn lại lúng túng của cô, lửa giận dần dần tăng lên.
“Đối với em như thế, em còn muốn bảo vệ phải không?” Hắn lạnh lùng nói, nắm chặt tay cô “Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh ngay lập tức kêu y tá giúp em băng bó.”
Khuôn mặt Tần Cẩn Lan lúc hồng lúc trắng, cuối cùng gật đầu, lại kéo tay hắn: “Hạo! Anh đừng trách Tiểu Ngữ, thực sự không có liên quan gì đến em ấy cả...”
“Anh biết rồi...” Thượng Quan Hạo cắt đứt lời của cô, hôn lên trán cô, đôi mắt đầy lửa giận cùng hung ác lóe lên rồi biến mất “Yên tâm.”
Mà Tần Mộc Ngữ ngồi gần tủ nghe thấy giọng nói từ tính thâm trầm của hắn, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch!
Nàng không rõ tại sao chị nàng lúc đó lại đổi trắng thay đen như vậy, trút toàn bộ tội lỗi lên người nàng không thương tiếc! Nàng chỉ biết là lúc này Thượng Quan Hạo như con báo đen đầy căm hận, thân ảnh sắc đen cao ngất chậm rãi đứng thẳng lên, ẩn chứa sự lạnh lùng cùng sát khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...