Đến ngày thứ hai trở về thì đã là buổi trưa.
Gió lạnh đến thấu xương, nàng sải bước trên con đường cao tốc ròng rã suốt một đêm, suýt đi ra vùng biên giới, mới được một chiếc xe chạy trên đường phát hiện, đưa nàng trở về. Tần Mộc Ngữ cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng dần lên, đầu óc ê ẩm, khi đang ngồi xe để trở lại thành phố, đã suy yếu đến nỗi không còn khí lực.
Cầm số tiền trên người còn sót lại nhét cho người tài xế tốt bụng, Tần Mộc Ngữ tự mình xuống xe, đi hướng về phía công ty.
Nàng gần bước vào trong thì nghe được tiếng tranh luận hỗn loạn, có thể cảm nhận được bầu không khí gấp gáp cùng tiêu điều.
“Tần tiểu thư...”
“Tần tiểu thư tới sớm...” Các nhân viên phát hiện ra nàng đang ở đó, vừa khẩn trương vừa xấu hổ chào hỏi.
Tần Mộc Ngữ nhìn khuôn mặt bọn họ, ánh mắt lành lạnh, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Các nhân viên e ngại không lên tiếng, không ai dám nói cả.
“Cuối cùng là làm sao vậy? Mọi người có thể nói cho tôi biết...”Nàng lần thứ hai nhẹ giọng hỏi, như giọng nói cũng không hạ thấp, thì nghe được âm thanh của máy camera quan sát được bật, trong nháy mắt, toàn bộ các ti vi trên vách tường của đại sảnh được mở, bên trong đang tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị. Thân ảnh cao lớn chỉnh chu của Thượng Quan Hạo, cả Tần Chiêu Vân cũng bất ngờ xuất hiện.
Nàng cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, nhìn vào màn ảnh kia.
“Tần chủ tịch xem mà vẫn không hiểu phần văn kiện này sao?” Bộ tây âu màu đen của Thượng Quan Hạo lộ ra vẻ lãnh khốc lẫm liệt, tao nhã cúi người nhặt lấy tập văn kiện, vỗ vỗ “Trên bảy mươi phần trăm cổ phần của các cổ động đã rút khỏi, Tần thị hiện tại không còn thuộc về ngài nữa... Có cần tôi giải thích rõ ràng lại lần nữa?”
Tần Chiêu Vân trên chiếc xe lăn lửa giận ngập trời, tóc được chải chuốt chỉnh tề cũng trở nên lộn xộn, ngón tay chỉ vào Thượng Quan Hạo hung hăng mắng: “Ngươi là tên lòng lang dạ sói... Ngươi cư nhiên dám ở sau lưng ta phá hoại Tần thị!!”
Thượng Quan Hạo cười nhạt, tiêu sái mà mị hoặc: “Đừng nóng giận, Tần lão tiên sinh. Tôi chưa từng phủ nhận bản thân tôi có dã tâm đó, ông cần gì chửi khó nghe như vậy? Tôi thật sự không làm điều gì mà không xứng đáng với bốn chữ lòng lang dạ sói đó?”
Xem tới đó, sắc mặt Tần Mộc Ngữ nhất thời trắng bệch! Nỗi khiếp sợ trong lòng sắp bao phủ lấy nàng, nàng gần như không nghĩ ngợi gì, vóc dáng mảnh khảnh chạy nhanh vào trong thang máy! Đèn báo thang máy sáng lên, nhưng từ lâu trong lòng nàng đã như lửa đốt!
“Ba!” Cửa thang máy vừa mở, nàng kêu một tiếng, hướng về phía phòng họp hội đồng mà chạy.
“Tần tiểu thư, bên trong đang có cuộc họp, cô không thể vào...” Hai người chặn nàng lại ở bên ngoài.
Thượng Quan Hạo nghe thấy âm thanh trong veo xúc động lòng người kia, khóe miệng mang theo ý cười càng tăng thêm, thản nhiên nói: “Để cho cô ta vào.”
Tần Mộc Ngữ chạy vọt vào trong, đầu óc choáng váng, cơ thể mảnh khảnh của nàng cố gắng trấn tĩnh, rồi nhìn toàn bộ các cổ đông trong phòng hội nghị của Tần thị, trong ngực kịch liệt phập phồng.
“Thượng Quan Hạo, anh muốn gì?” Nàng chạy đến bên cạnh Tần Chiêu Vân, run giọng nói.
Thượng Quan Hạo vẫn cười nhạt như trước, cao ngất tuấn dật, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng khát máu, hắn chậm rãi đi qua, hai tay từ từ đặt lên hai bên chiếc xe đẩy của Tần Chiêu Vân, mở miệng nói: “Tần lão tiên sinh, tôi quên nói với ông một chuyện, hôm qua nghe nói ông đi tái khám, tôi không thể không lo sợ cho ông sẽ chịu quá nhiều đả kích, cho nên đã che dấu tin này...”
Giọng nói hắn thấp xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Cẩn Lan hôm qua đã ngoài ý muốn, bị một đám côn đồ cưỡng bức... Là do con gái nhỏ của ông đấy... Nhìn xem, đây là đứa con gái cưng quý báu mà ông thương yêu đấy... Có làm cho ông cảm thấy thất vọng hay không?”
Một câu nói ra, làm cho cả hội đồng quản trị một phen xáo động.
Tần Chiêu Vân trợn tròn hai mắt, cùng lúc đó bất chợt hít một hơi, một ngụm máu tuôn ra, chặn ngay cổ họng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...