Gió khuya hiu hiu.
Thượng Quan Hạo dừng ở bên cạnh xe hắn, tâm nguội lạnh.
“Lam Tử Kỳ.” Anh nhàn nhạt gọi một tiếng, dáng người cao lớn đứng lên, thấp giọng tựa như cảnh cáo hắn, rõ rệt mà nói: “Từ hôm nay trở đi, chuyện của tôi không cần cậu quản.”
Nói rồi anh lui ra phía sau, quay người mở cửa xe ra, ngồi xuống.
Cách đấy không xa, Lam Tử Kỳ nhìn bóng dáng ở trong xe kia, nhìn Thượng Quan Hạp lùi xe một chút rồi rời đi, cảm thấy sau hai năm tính cách anh ta càng khó có thể mà suy xét. Chỉ là muốn ở chỗ này làm việc, nhất định phải vượt qua Tín Viễn... Hắn Lam Tử Kỳ không hề muốn ti tiện, nhưng đôi khi, rất nhiều chuyện hắn cũng khó có thể nắm bắt.
Hai chiếc xe một trước một sau, đi vào hai khách sạn khác nhau.
“Cậu mang theo người sang đây?” Tại giao lộ, Thượng Quan Hạo hỏi.
“Ừm.” Lam Tử Kỳ cũng không phủ nhận, sở dĩ khách sạn cũng cách xa anh ta là vì vậy.
“Là người như thế nào?” Anh dừng một chút hỏi.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ dịu xuống, ánh mắt phức tạp, “Là một cô gái rất đáng ăn đòn.”
Thượng Quan Hạo lúc này mới trầm lắng, nghe giọng nói chỉ biết hắn có một chút nghiêm túc như vậy, thản nhiên nói: “Cậu cũng nên có một ngày u mê như thế, sau này đừng lộn xộn hơi một tý lại nhét phụ nữ cho tôi, tôi không cần.”
Lam Tử Kỳ chửi đổng một tiếng: “Anh cút đi!”
Hết sức dị thường, người phụ nữ kia yêu thương anh ta đến vậy mà anh ta không cần, Lam Tử Kỳ hắn trái lại muốn cô gái đó nhìn hắn nhiều một chút, nhưng cô tình nguyện cùng đứa nhóc ốm đâu bệnh tật đó liên miên kia, đối với hắn không có hứng thú.
Quái đản.
Đóng cửa xe, Lam Tử Kỳ tự ý hướng phía trong khách sạn đi vào, mặc kệ chiếc xe ở phía sau dừng thoáng cái mới chậm rãi rời đi.
Tần Mộc Ngữ còn chưa ngủ, ở trong sảnh khách sạn gọi điểm tâm, cùng ăn với Tiểu Mặc.
“Cái gì đây?” Hắn nhíu mày nhìn một chút.
“Hoành thánh Lam Môi.” Tần Mộc Ngữ sợ run một cái, mở miệng nói.
Lam Tử Kỳ tâm tình bị cái tên chết tiệt kia làm cho không thể nào tốt lên được, nhìn màu sắc bát hoành thánh, giữa màu xanh lam lộ ra một tia trong suốt, Tiểu Mặc ăn đều là mở to cái miệng nhỏ nhắn ra, hắn nhíu mày, đem cái khay nhỏ đột nhiên kéo qua.
Tiểu Mặc ngẩn ra, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn chú Lam này.
“Lại gọi thêm một phần nữa cho nó, đây là phần của tôi.” Hắn lạnh lùng nói, đã ngồi xuống.
“...” Tần Mộc Ngữ đột nhiên nghẹn giọng! Tay cô cầm lấy khăn trải bàn, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, biến đổi nhanh chóng, không biết làm sao nói: “Lam Tử Kỳ, đây là... Đây là phần Tiểu Mặc đã ăn qua!”
Con mắt hẹp dài của hắn ngước lên, có một tia lạnh buốt: “Tôi có mắt, có thể thấy.”
“A... Vậy mà anh vẫn còn...” Cô cơ hồ muốn bất tỉnh. Lam Tử Kỳ im lặng không để ý tới, cầm cái thìa trong tay Tiểu Mặc, hời hợt mở miệng: “Tiểu Mặc có thấy không?”
Tiểu Mặc cũng choáng váng.
Nó ngơ ngác mà nhìn mẹ, lại nhìn chú Lam mà xưa nay mẹ cũng không thể trêu vào này, cánh tay nhỏ nhắn lấy giấy ăn trên chỗ mình đưa đến trước mặt hắn: “Chú ăn đi.”
Tần Mộc Ngữ trừng lớn con mắt trong suốt, nhìn hắn cầm thìa, đem bát hoành thánh tiêu diệt gọn.
Người đàn ông tao nhã, khí chất vương giả như là từ trong cơ thể phát ra, ngay cả ăn một bát hoành thánh cũng khiến người ta sinh ra cảm giác rùng mình.
Một bát hoành thánh mới bưng đến.
Tiểu Mặc nhìn nhìn ngó ngó, xem Lam Tử Kỳ có ham muốn lại ăn một bát nữa không, lúc này mới đem bàn tay nhỏ xíu cẩn thận cầm lấy cái thìa dè dặt cho vào miệng.
Tần Mộc Ngữ quả thực muốn thổ huyết!
Đây là đàn ông sao, ngay cả đứa con của cô cũng ức hiếp?!!
“Anh muốn trả thù có đúng không? Anh không vừa ý chuyện hôm nay tôi đem xe rời đi khiến anh phải khổ sở, cho nên anh muốn trả thù đúng không?” Cũng không nhất thiết phải đoạt lấy từ trẻ con chứ?!
Sắc mặt cô đỏ lên, tức giận không ít.
“Em cho rằng tôi bắt nạt nó?” Lam Tử Kỳ lạnh lùng đánh mắt qua.
Tần Mộc Ngữ không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt trong như nước trừng lên nhìn hắn.
Lam Tử Kỳ vươn tay, cách một khoảng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm Tần Mộc Ngữ, cúi đầu nói: “Làm cho rõ ràng, cũng là người, đứa con của em đã làm cho em cái gì, mà em đem toàn bộ tình yêu đều dành cho nó, còn có người cho dù làm cho em nhiều thứ, em ngay cả một điểm đối xử công bằng cũng không có... Em vẫn còn oan ức sao?”
Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng nhìn ra ý của hắn.
Giống như nuốt phải một con ruồi ở trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ sắc hiện ra: “Anh nói lời vô dụng, nó là con tôi, còn anh là gì? Tôi lẽ nào có thể đối đãi với Tiểu Mặc như thế nào cũng phải đối đãi với anh như vậy?”
Vẻ mặt Lam Tử Kỳ rốt cục dịu xuống một phần, ánh mắt ngây dại rời đi, thấp giọng nói: “Em dám.”
Không đợi cho Tần Mộc Ngữ kịp hít thở, hắn lại mở miệng nói: “Tốt xấu tôi cũng là người đàn ông, một cô gái đối với người đàn ông có ân sống chung như thế nào, cần tôi dạy cho em sao?”
Tần Mộc Ngữ hít một hơi thật sâu, khống muốn trước mặt con mà cùng hắn đôi co.
“Tôi hôm nay đã gặp một người, tâm trạng không tốt, em đừng trách.” Giọng nói Lam Tử Kỳ hòa hoãn xuống, thấp giọng nói.
Tần Mộc Ngữ cũng thua, lau tay cho Tiểu Mặc: “Anh không phải nói anh đi ra ngoài gặp bạn sao?”
Lam Tử Kỳ ngẩn ngơ một chút, cười cười.
“Có lẽ là không, quan hệ vẫn còn rất phức tạp... Sau khi về nước hắn nhất định biến tôi thành đối thủ cạnh tranh, tôi cùng hắn bàn bạc muốn mua lại công ty của hắn để mở rộng Dringlewapen, chỉ là hắn không chịu, cho nên tôi cũng không có biện pháp, liều mạng thì liều mạng đi.” Hắn dùng khăn lau tay, cùng nàng nói mấy câu bình thường, bầu không khí tạm thời lắng xuống.
Tần Mộc Ngữ đánh mắt nhìn hắn một cái.
“Chuyện này không liên qua đến tôi, anh chỉ cần phân công nhiệm vụ, tôi làm sau đó lĩnh tiền lương là được rồi.” Cô nói một câu như phá vỡ bầu không khí.
Lam Tử Kỳ phì cười: “Không có lương tâm.”
“Em biết không? Tên kia lúc còn rất nhỏ trong nhà gặp chuyện, đó là một âm mưu, cha mẹ đều đã xảy ra chuyện, chính hắn chạy đến làm việc cho kẻ thù, trăm phương ngàn kế muốn vượt qua ông ta...”
“Về sau thì thế nào?”
“Sau này chính là một vở kịch đáng ghét... Hắn thích một cô gái, tình nguyện vì cô ta mà buông tha hết những mối hận kia, rồi bọn họ kết hôn, cứ như vậy...” Lam Tử Kỳ tựa như hồi tưởng nhớ lại kỷ niệm “Nhưng mà cô gái kia lại chết, rất đáng tiếc.”
Nói xong hắn nhìn nàng một chút: “Em đang suy nghĩ cái gì?”
Gương mặt Tần Mộc Ngữ có hơi tái nhợt, hết thảy hình ảnh ở trong đầu thoáng chốc hiện về, cầm tay Tiểu Mặc: “Bé cưng của tôi mệt, tôi muốn dẫn nó đi nghỉ.”
Lam Tử Kỳ gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta đến thành phố, em giúp tôi tra tài liệu liên quan đến Tín Viễn một chút, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều điều tra rõ ràng.”
“Đinh...” Tiếng cái thìa rơi lên trên nền đá cẩm thạch.
Lam Tử Kỳ cảm thấy người đối diện run lên kịch liệt, thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt cô trắng bạch, giống như gặp phải một đòn trời giáng.
“Chúng ta ngay từ đầu không phải đã nói là ở tỉnh M sao? Vì sao đột nhiên lại chuyển thành thành phố Z?” Nàng tái nhợt lộ ra một tia tuyệt vọng hỏi.
“Tôi vốn quyết định ở chỗ này, nhưng tên kia đã không đồng ý, tôi chỉ có thể cứng đối cứng.” Con mắt sắc nhọn Lam Tử Kỳ bắt lấy nét dị thường của cô “Em rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tần Mộc Ngữ nhìn qua, tựa như dừng lại ở ngàn vạn năm.
Cái miệng nhỏ nhắn nhợt nhạt, tựa như tự nói, tựa như hỏi hắn: “Thứ anh muốn... Thì ra là Tín Viễn....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...