Khế Ước Hào Môn

Miệng hắn khẽ nhấp, không nói được một lời.

“Tôi hỏi anh đấy nói đi!” Bác sĩ nhìn bộ âu phục của hắn, dáng dấp tuấn lãng, nhíu mày càng thêm chặt, cười lạnh nói “Anh xem ra xuất thân cũng không tệ phải không? Hẳn là cũng có rất nhiều tiền, các anh cái loại thiếu gia nhà giàu lúc nào vợ con xảy ra chuyện rồi thì mới lo, còn vợ con nhà bình thường thì đều được chăm sóc tốt, hết lần này đến lần khác đều là loại nhiều tiền các anh xảy ra chuyện, rõ thật là trào phúng!”

Ngón tay Thượng Quan Hạo xoa nhẹ trên mi tâm, nghe loại oán trách này, đầu như muốn nứt ra.

“Làm cho đứa bé ổn định lại... Đừng để cho nó xảy ra chuyện...” Hắn lên tiếng dặn dò.

Bác sĩ lại hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đừng làm cho đứa bé xảy ra chuyện? Còn mẹ nó? Tôi cũng muốn hỏi anh, cũng miễn cho sau này đợi đến lúc cô ấy sinh lại phải hỏi, nếu như vợ và đứa bé của anh đều xảy ra chuyện, anh nói nên giữ ai?”

Ngón tay dời đi, Thượng Quan Hạo sâu xa nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ cũng không sợ hãi: “Anh cũng đừng trừng tôi, đừng cho rằng lời tôi vừa nói là đùa giỡn. Trong khoa sản mỗi ngày đều có chuyện phát sinh, ngày hôm nay tôi muốn hỏi anh kẻ có tiền, là bảo vệ vợ anh hay bảo vệ đứa con của anh?”

Mắt Thượng Quan Hạo càng thêm sâu thẳm, như là thực sự gặp phải vẫn đề này, hắn có thực là sẽ không để ý mà đi bảo hộ nàng không?

Dường như chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lý do hắn làm cái việc ấy trong tương lai, đã bị hắn nghiền nát.

Nhớ lại vừa rồi rời khỏi Tần Cẩn Lan mắc chứng cuồng loạn ở trong nhà hàng, hắn buông mắt xuống, hờ hững nói: “Tôi vào xem cô ấy.”

Trước giường bệnh, các y tá thu hồi ánh mắt giám sát hoài nghi, giữa lúc nàng đang mê man nói mấy câu, lại xoay người rời đi. Hắn tiến vào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói “Chuyện gì cũng không nên quá kích động, làm cho đứa nhỏ bị thương thật là không tốt lắm.” Tiếng phụ nữ nói nhỏ, nhưng lại hy vọng có thể thấm vào sưởi ấm trong lòng nàng.

Thượng Quan Hạo đi qua, hai tay đặt bên cạnh nàng, nhìn trên mái tóc nàng lấm tấm mồ hôi, hòa cũng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.


Thế nhưng phải làm sao để cho nàng được ấm áp?

Làm cho nàng biết có người lấy ống thở của Tần Chiêu Vân làm phổi ông ta khô kiệt mà chết, trong tâm niệm của nàng vẫn luôn muốn bảo vệ một người, nàng cũng vì ông ta mà hi sinh nhiều như vậy, thế mà ông ta cứ như vậy mà chết thảm.

Thượng Quan Hạo cúi người, bàn tay ấm áp đặt ở trên bụng nàng, khẽ chạm đến, tiếp theo đem nàng ôm lấy, bên tai nàng khàn giọng nói: “Đừng lo lắng sau này sẽ không có ai thương yêu em, không ai bảo vệ em... Những chuyện đó, tất cả mọi chuyện tôi đều có thể thay ông ta làm, tôi sẽ yêu thương em... Chỉ cần em muốn, chỉ cần em tình nguyện...”

Lông mi hắn nhắm lại, hắn lần đầu tiên đối với nàng nói thẳng ra những lời này, cho dù nàng đang trong hôn mê, cái gì đều cũng không nghe được. Mãi một lúc sau, thuốc mới có tác dụng làm nàng ngủ đi, nhưng vẫn nhớ kỹ chuyện gì đã xảy ra, trên khóe mắt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Thượng Quan Hạo giúp nàng kéo chăn lại, lấy điện thoại ra, đến bên cửa sổ khẽ gọi cho một người.

“Thượng Quan tiên sinh.” Người đàn ông kia thấy là hắn, cung kính nói.

“Lục Sâm.” Hắn lạnh nhạt mà kêu lên một tiếng.

“Thượng Quan tiên sinh có chuyện gì muốn dặn dò sao?” Lục Sâm kề sát ống nghe, muốn nghe rõ ràng mệnh lệnh của hắn.

Thượng Quan Hạo nhìn vườn hoa nhỏ trong khuôn viên bệnh viện bên ngoài cửa sổ, còn có mấy bệnh nhân ngồi trên xe lăn, môi khẽ mở, thản nhiên nói: “Giúp tôi viết hai tờ đơn ly hôn, sáng sớm ngày mai đặt trước bàn làm việc của tôi.”

Lục Sâm nhất thời kinh ngạc: “Thượng Quan tiên sinh...”

“Cứ như vậy đi.” Thượng Quan Hạo cắt ngang toàn bộ nghi vấn của anh ta, lạnh nhạt nói “Đi làm đi.”

Nói xong hắn ngắt điện thoại, ánh mắt xa xăm mà tĩnh lặng, như là đem toàn bộ mọi thứ trước mặt mở ra, đổi lại một thế giới mới.

************************************


Đêm khuya, một căn nhà cao cấp cạnh biển, đèn vẫn còn sáng.

Đem Tần Mộc Ngữ thu xếp ổn thoả ở bệnh viện, Thượng Quan Hạo lái xe trở về, thân xe đen bóng lao đi trong màn đêm, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng biển, rất xa xăm.

Hắn xuống xe, trở lại nơi hắn đã từng cho rằng là nhà.

Chậm rãi mở cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc tới.

Hắn hơi nhíu mày, thấy được trong phòng khách một đống hỗn loạn.

“Thình!” Một tiếng, ngực hắn đụng phải một thân thể mềm mại, mang theo mùi rượu mãnh liệt, hai tay ôm chặt lấy thân hắn! Thượng Quan Hạo đỡ lấy vách tường, đôi mắt sâu xa nhìn người đang ở trong lòng, mặt chôn sâu trước ngực.

“Hạo... Hạo anh đã trở về, anh cuối cùng đã trở về, em biết anh sẽ quay lại! Anh còn không có vứt bỏ em, anh sẽ không vứt bỏ em!” Tần Cẩn Lan ngân ngấn lệ nói, chịu đựng mem say ngà ngà mà ôm hắn, ở trong lòng ngực hắn mà khóc rống lên!

Mắt Thượng Quan Hạo đảo qua bàn trà, thấy la liệt đầy những bình rượu mạnh đã trống rỗng.

Bàn tay xoa lên mái tóc của cô ta, hắn nhàn nhạt ra lệnh: “Ngồi xuống.”

“Không, em không ngồi! Em không ngồi!” Tần Cẩn Lan ôm chặt hắn, đưa mắt qua nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, hai tay nắm chặt phía sau áo hắn, như là nắm lấy tấm phao nổi cuối cùng “Hạo anh vẫn quay về với em chứng tỏ anh còn yêu em, anh sẽ không rời xa em có đúng không? Anh xem anh đã về nhà! Đây là nhà chúng ta, anh đã từng nói chỉ cần em thích anh đều cũng thích! Phòng khách, phòng ngủ, mỗi một chỗ đều là em quyết định thiết kế... Đây là nhà của chúng ta...”

“Nếu như cô đã nói không muốn ngồi xuống.” Thượng Quan Hạo hờ hững ngắt lời cô, nhìn thẳng vào mắt của cô “Ở chỗ này nói cũng được thôi.” Cánh môi Tần Cẩn Lan tái nhợt, khuôn mặt nhếch nhác ngẩn ngơ một hồi, hai tay dính đầy rượu nắm chặt áo hắn.


“Sáng ngày mai tới công ty, tôi sẽ đến chậm một chút, nhưng mà Lục Sâm sẽ ở đó chờ cô, hiểu chưa?” Gương mặt hắn yếu ớt, bình tĩnh mà nói xong mấy câu đó.

“Lục Sâm... Tại sao lại là Lục Sâm...” Toàn bộ cơ thể Tần Cẩn Lan đều khụy xuống, đỡ lấy ghế sô pha mới không ngã “Lục Sâm là luật sư của ba em, sau khi mất chỗ dựa là ba thì hắn ta theo anh, hắn là luật sư...”

Con mắt mỹ lệ từ từ trừng lớn, Tần Cẩn Lan nhìn vào mắt hắn, run rẩy dâng lên: “Anh muốn ly hôn với em... Anh là muốn ly hôn với em sao? Hạo...”

Thượng Quan Hạo từ trên cao nhìn xuống cô, đôi môi nhợt nhạt, trầm thấp nói: “Chúng ta không có con đường thứ hai.”

Tần Cẩn Lan ngã ngồi dưới đất, hai tròng mắt lệ quang lóe ra, cảm giác mình rơi vào địa ngục tối tăm âm u lạnh lẽo!

“Anh muốn cùng cô ta kết hôn sao? Anh muốn kết hôn với cô ta sao?... Cho nên anh nhất định phải ly dị em?” Hai tay cô ta cắm sâu vào mái tóc trên đầu, đột nhiên hét ầm lên, âm thanh giống như xé rách màn đêm, nước mắt điên cuồng rơi xuống “Không... Đừng!”

Để cho con tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia thay thế vị trí của cô, để nó danh chính ngôn thuận mà cướp đi chồng của cô, cướp đi tất cả mọi thứ, điều đó so với giết chết cô còn khó chịu hơn gấp bội!

“Hạo... Không được...” Tần Cẩn Lan đau khóc thành tiếng, rốt cục buông xuống hết thảy tôn nghiêm và danh dự, toàn bộ độc ác nham hiểm, không quan tâm đến bản thân, quỳ gối xuống trên sàn nhà đầy rượu, hai tay tuyệt vọng nắm lấy quần Thượng Quan Hạo “Anh đừng đối xử với em như vậy, xin anh! Em sẽ không như vậy nữa, em thề với anh, em sẽ không bao giờ làm mấy chuyện xấu xa đó nữa, em không bao giờ làm hại cô ta nữa! Em sẽ xin lỗi cô ta, em cũng sẽ đem toàn bộ tiền đưa cho cô ta! Tất cả mọi thứ của em đều đưa cho cô ta! Hạo anh đừng bỏ em, em cầu xin anh đừng vứt bỏ em...”

Giờ khắc này, cô là một hạt cát hèn mòn nhất thế gian, cho dù bị mọi người giẫm đạp dưới chân, cho dù mất hết tất cả, cô cũng không muốn mất đi người đàn ông này! Cô cầu xin, xé nát ruột gan mà cầu xin hắn!

Trong ngực Thượng Quan Hạo từng lớp ngổn ngang chấn động, trong đôi mắt hiện lên một tia đau nhức!

Đã nhiều năm như vậy, hắn đã nhìn người phụ nữ này biết bao nhiêu lần, mỹ lệ xinh đẹp, độc ác nham hiểm, ghen ghét thù hận, thiện lương tốt bụng,... Cũng chưa có một lần nào hèn mòn đến tình cảnh này, đều là bởi vì vậy mà mềm lòng.

Cô dùng trọng lượng bản thân sít sao leo lên, Thượng Quan Hạo không ổn định bị ngã nhào, lảo đảo, tay chống được vào sô pha, vòng qua khuỷu tay cô, kề sát khuôn mặt cô.

Tần Cẩn Lan nắm chặt áo hắn, ngấn lệ tiến tới hôn môi hắn, kéo quần áo hắn run giọng nói: “Anh đã nói anh yêu em... Cơ thể em đều là của anh, đời này đều chỉ của mình anh! Nếu như anh không muốn em nữa em chỉ có thể tìm lấy cái chết! Hạo, Hạo anh còn muốn em nữa không... Em không thể không có anh, em không thể...”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, rốt cuộc khi cúc áo sơ mi bị cô run rẩy cởi ra trong nháy mắt đột nhiên nắm tay cô!


“Cẩn Lan.” Hắn kêu lên, như là mờ nhạt uy hiếp.

Động tác của Tần Cẩn Lan bị ép dừng lại, nước mắt mỏng manh nhìn hắn.

“Tôi thừa nhận tôi có yêu cô, là yêu thương sâu sắc...” Trong con mắt lắng đọng bi thương chìm sâu, khản giọng nói “Là tôi, cũng là cô, rõ ràng đã đem phần tình yêu này hao mòn... Tôi không phải không thể tha thứ, mà là tôi đã không còn yêu cô... Lúc này đây đừng dùng chuyện tự tử để uy hiếp tôi, trái tim của tôi không có lý do để duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, cô có hiểu không?”

Nói xong hắn đem tay cô đẩy ra, rõ ràng mà kiên quyết.

Chậm rãi đứng lên, Thượng Quan Hạo đem phần cúc áo bị cô cởi ra cài lại, cuối cùng liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Ngày mai nhớ kỹ phải đến công ty, tôi sẽ chờ cô.”

Hai tay Tần Cẩn Lan cứng đờ ở giữa không trung, sắc mặt xanh xao, giống như một xác chết không động đậy.

Cửa mở ra, bóng dáng hắn cao lớn rắn rỏi đi ra.

Lại lần nữa khóa lại, toàn bộ gian phòng khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Tần Cẩn Lan đứng ngây ngốc tại chỗ rất lâu, hai tiếng trước cô còn cho rằng, mọi thứ còn có thể cứu vãn. Chuyện trên thế gian này, nếu như không thể đoạt được, không thể tranh được, chết không được, lấy không xong, như vậy ít nhất cô còn có thể cầu xin... Còn có thể đem tất cả thể diện giẫm nát dưới chân, dùng bộ dạng hèn mọn nhất cầu xin hắn một ít thương hại! Thế nhưng cô đã sai rồi... Sai nhiều đến như vậy...

Ha ha... Không thương... Thì ra lúc đầu hắn đã không còn thương yêu...

Hai tròng mắt của Tần Cẩn Lan trở nên trấn tĩnh, mặt dữ tợn cười, tiếng từ bé đến lớn, giữa từng đợt sóng biển rõ ràng mà cảm nhận loại cảm giác hai bàn tay trắng này...

Cô từ dưới nhà đứng lên, kiên định, với lấy điện thoại.

Ấn một dãy số, chuyển qua đặt ở bên tai, khuôn mặt cô ta trắng bạch nhìn trong tấm gương như là linh hồn người chết, cất giọng nói: “Ra tay đi... Tôi sẽ đem toàn bộ tiền chuyển qua, hết thảy toàn bộ... Lúc này tôi chỉ muốn mạng của cô ta và cái thứ ti tiện đó... Tôi muốn đích thân ra tay!”

Đêm, đen như vậy nặng nề như vậy, móng tay sắc nhọn của cô bấm vào trong lòng bàn tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui