“Ngự Phong Trì! Anh…” Tần Mộc Ngữ thấp giọng kêu một tiếng né tránh, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đẩy mạnh cằm hắn ra.
Ngự Phong Trì vì bị đẩy mà lảo đảo người, không khống chế tốt tay lái, chiếc xe phần khối lớn suýt lộn ngược, hai tay hắn vội vàng giữ lại, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể nhanh chóng phanh lại, chiếc xe máy cỡ lớn đột nhột té lăn quay trên mặt đất!
Ngự Phong Trì ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng, một trận quay cuồng trời đất cùng những cú va chạm kịch liệt nhưng nàng vốn được bảo vệ quá chặt chẽ, chiếc xe nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn ôm nàng lăn lông lốc vài cái, khó khăn dừng lại trên mặt đường…
Một tiếng nổ lớn giữa đêm khuya trên đường quốc lộ rất hãi hùng đáng sợ.
…
Trong bữa yến tiệc linh đình, một vệ sỹ vẻ mặt tiêu điều xác xơ đi tới, đối điện với Quan Hạo thì thầm vài câu.
Khuôn mặt như điêu khắc của Thượng Quan Hạo tuấn dật phi phàm, trong nháy mắt trở nên nặng trĩu.
“Chuyện khi nào?” Hắn buông chén rượu xuống, giọng điệu lãnh liệt mà hướng về phía đám người kia đi tới.
“Khoảng nửa giờ trước, thiếu gia nhà họ Ngự mang nàng đi!”
“Nhiều người như vậy mà không xem chừng được một mình cô ta, thật là một lũ vô dụng!” Hắn sải bước phóng đi rất nhanh, giọng nói trầm thấp lạnh như hàn băng.
“Dạ… Thượng Quan Hạo tiên sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trong lồng ngực bị kéo căng như búa tạ nổi trống dồn dập, sắc mặt Thượng Qua Hạo trở nên xơ xác tiêu điều, nhìn lướt qua chiếc xe lăn của Tần Chiêu Vân bên cạnh là Tần Cẩn Lan, lạnh giọng mở miệng : “Chuẩn bị một chiếc xe, không nên kinh động đến chủ tịch cùng Tần tiểu thư, ngay lập tức!”
“Dạ!”
Bầu không khí trong tiệc rượu vẫn sôi nổi như trước, tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý trong góc phòng nhỏ xảy ra chuyện gì.
…
Chiếc xe máy rơi ngay bên cạnh rung động dữ dội, Ngự Phong Trì có cảm giác vị cắm xuống đất.
Hắn nhiều năm được mệnh danh là tay đua cấp cao, mẹ nó như thế này thì thật quá mất mặt.
Đầu đau buốt như muốn nứt ra, khóe miệng vẫn còn rỉ máu âm ỉ, Ngự Phong Trì cắn răng chịu đựng, một tay chống vào ngực đỡ thân người : “Có sao không?… Bị thương chỗ nào cho tôi xem một chút?
Tần Mộc Ngữ kêu đau rên rỉ, dưới sự trợ giúp của hắn mà tháo cái mũ xuống, vài sợi tóc rối tung nhưng vẫn mỹ lệ rơi lả tả.
“Đầu gối tôi bị đau…” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, run rầy nói một câu.
“Đầu gối?!” Ngự Phong Trì khẩn trương mà mặt mũi cũng trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống xem cái đầu gối của nàng — da thịt trắng nõn trơn bóng óng ánh bị cọ xát mà rách một mảng lớn, máu chảy ra, theo cẳng chân mà chảy xuống.
“Chết tiệt…” Sắc mặt hắn tái nhợt thấp giọng rủa một tiếng, nghĩ muốn lập tức cầm máu cho nàng, nhìn quanh một vòng nhưng không có cái gì có thể dùng được, đành xé rách mép váy của nàng, đem quấn chặt cái đầu gối của nàng, nhìn dáng điệu nàng cắn môi chịu đau, nỗi đau đớn trong lòng cũng hung hăng kéo đến.
“Đau không? Biết đau thì đừng lộn xộn, em xem tôi điều khiển xe tốt như thế, em đẩy tôi làm gì?!” Ngự Phong Trì cố ý nghiến răng nói.
Tần Mộc ngữ ngẩn con mắt lên, cơn cáu kỉnh bắt đầu kích động đột ngột : “Ngự Phong Trì! anh nói chuyện không có đạo lý? Vì sao anh muốn hôn tôi!”
“Em nói tôi cái gì đạo lý?” Tay Ngự Phong Trì khống chế đầu nàng, để sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, “Tôi thích em đương nhiên là chỉ muốn hôn em, ai cho em chống cự? Nếu để tôi hôn thì tốt rồi không!”
“Anh thật quá biến thái…” Tần Mộc Ngữ nghe nói được yêu thích khuôn mặt cũng trở nên đỏ, thúc vào ngực hắn một cái.
“Thích em mà gọi là biến thái?”
“Anh so với biến thái còn biến thái hơn!” Đẩy hắn thế nào cũng không đẩy được hắn, hốc mắt không hiểu sao trở nên ẩm ướt, “Sao lại bắt nạt tôi? Tôi không làm sai chuyện gì, cũng không có lỗi với các người! Bắt nạt tôi rất gây nghiện sao? Vì sao tất cả các người đều khi dễ tôi?! Tránh ra!”
Nhìn thấy nước mắt nàng, Ngự Phong Trì lúc này mới trở nên luống cuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...