Màn đêm buông xuống, ánh đèn nhà Tần gia sáng dần lên.
Tần Cẩn Lan mặc chiếc váy sắc tím chờ trong phòng khách, mãi cho đến khi chiếc xe kia đi vào biệt thự.
Nàng đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa nhìn.
ở phía xa — Thượng Quan Hạo bước xuống xe trước tiên, bên kia bước tới là Tần Mộc Ngữ, không có điều gì quá khác thường, chỉ khi hắn đưa túi sách của nàng đưa cho nàng, nàng có chút sợ hãi rụt rè, Thượng Quan Hạo chỉ cầm túi sách vứt thẳng vào nàng.
Khoảng không gian ngượng ngùng của họ đã bắt đầu tăng lên.
“… Hạo,” Tần Cẩn Lan hoảng hốt mà kêu lên một tiếng, “Hôm nay sao về muộn như vậy?”
Đôi mắt thâm sâu của Thượng Quuan Hạo không có nửa điểm tỳ vết, nhìn vào ánh mắt cô vẫn ôn nhu như trước : “Cô ấy tan học trễ, phải đợi một hồi lâu.”
“… À, có đúng không?” Tần Cẩn Lan sửng sờ một chút, lúng túng cười cười.
Tần Mộc Ngữ đi tới, mái tóc đen bóng rơi lả tả trên vai trên váy , hai tròng mắt rất sáng, chỉ là cánh môi có chút sưng đỏ rướm máu, hơi thở nàng mong manh nói : “Chị, em hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước một chút, lát nữa ăn cơm không cần phải gọi em.”
“Như vậy sao được, em không đói bụng sao?”
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, lông mi chậm rãi buông xuống : “Em đi lên trước.”
Nàng nói xong, đi vòng qua họ bước lên cầu thang, lòng rối bời, tới phòng thì hoàn toàn trầm tĩnh lại, ném túi sách sang một bên, đi tới giường rồi ngã người xuống, dùng gối chôn vùi mặt mình vào trong.
“Hạo, ba còn chưa xuất viện, đêm nay cũng chỉ có em một mình ăn cơm, anh cùng em có được không?” Tần Cẩn Lan đi tới ôm lấy hắn, trong ngực hắn ôn nhu nói.
Thượng Quan Hạo vô thức mà ôm lấy nàng, trong đôi mắt hiện lên một cảm giác tội lỗi, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tĩnh. Vỗ vỗ vào bờ vai nàng : “Đừng ồn ào, ta buổi tối còn có việc, lần khác cùng em có được không?”
Tần Cẩn Lan lắc đầu : “Em gần đây cũng rất nhàn, chuyện công ty không có ý định quản lý nữa, nếu ba đã thích Tiểu Ngữ, vậy đưa cho cô ấy, nói không chừng cô ấy còn làm tốt hơn em, anh nói xem?”
Thượng Quan Hạo cười lên, lạnh lùng lắc đầu : “Em đây là hại cô ấy, cô ấy vẫn là cái gì cũng không biết.”
Tần Cẩn Lan nhớ tới cảnh tượng hôn nhau kích động của bọn họ hôm nay, trong ngực một trận đau đớn.
“Ừ… cũng đúng.” Nàng buông hắn ra, cười dịu dàng, “Nếu là anh khăng khăng để em làm, em sẽ kiên trì, em cái gì cũng nghe anh, trên thế giới này ngay cả ba cũng không thích em, chỉ có anh mới có thể làm em tổn thương.”
Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt cô, chút cảm giác tội lỗi kia càng ngày càng nặng nề, như bị hóc tại cổ họng.
“Tốt…” Hắn buông mắt, hôn lên trán cô thương yêu, “Cẩn Lan, ta đi.”
Tần Cẩn Lan ôn nhu cùng hắn nói lời từ biệt, nhìn bóng lưng hắn khuất dần tại cổng Tần gia, một cảm giảm bức bách đầy nguy hiểm kia càng ngày càng trào dâng, con ngươi mắt có chút sắc bén mà nhìn lên trên lầu —
Tiểu Ngữ, chị cái gì cũng sẽ cho em, thực sự.
Chỉ có người này, dù liều mạng chị cũng không muốn cho em.
*
Đêm khuya, Tần Mộc Ngữ đi đến phòng chị, nàng gọi người hầu bưng lên một phần thức ăn khuya.
Đẩy cửa ra, thì thấy Tần Cẩn Lan mặc một bộ nội y mỏng, màu hồng điểm chút đen, nói chung giống như vỏ củ hành tây, che phủ bộ ngực và phần mông của cô lúc ẩn lúc hiện, cô đứng trước gương cười có chút nghẹn ngùng.
“Khụ… Chị…” Tần Mộc Ngữ đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng kêu lên.
“Hả!” Tần Cẩn Lan lại càng hoảng sợ, vội vàng mang áo khoác mặc vào người, lúng túng nói, “Tiểu Ngữ, em vào đi!”
“Chị, các cô ấy đã chuẩn bị chè hạt sen mộc nhĩ, đã để lạnh, chị có muốn ăn không?”
Tần Cẩn Lan đi tới, bưng bát chè đến bên cạnh :”Việc này em để cho các cô ấy làm là được rồi, động tay vào làm gì?” Nói xong thì trên mặt có chút ngượng ngùng, “Tiểu Ngữ, cái đó là do Hạo tặng ta nội y, chị không có thời gian để thử, vừa tắm xong thì mặc thử một chút… Có chút thú vị, anh ấy thích như vậy… Em đừng chê cười chị à.”
Tần Mộc Ngữ đờ đẫn một chú, sắc mặt đổi lại càng thêm hồng, lắc đầu : “Em…sẽ không…”
Nàng đương nhiên sẽ không chê cười chị, nàng chỉ biết tưởng tượng ra tình cảnh kia, chị mặc lộ nội y quá khích như thế, bất cứ đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ trở thành sói lang mất kiểm soát như nhau… Thượng Quan Hạo cư nhiên lại tặng chị món quà như vậy…
“Vậy là được rồi,” Tần Cẩn Lan vui vẻ, “Được rồi Tiểu Ngữ, lúc em về nước thì sau đó chị lại liên tục bộn bề công việc, còn không dẫn em ra ngoài dạo chơi, ngày mai chị không có việc gì ở công ty, dẫn em đi dạo phố có được không?”
“… Dạ…” Tần Mộc Ngữ hoảng loạn gật đầu, không chú ý đến ánh mắt Tần Cẩn Lan tỏa ra một tia băng lãnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...