Khế Ước Hào Môn 2


Trong khoảnh khắc, tiếng gào khiến Tần Mộc Ngữ dừng lại sửng sốt, tìm không ra phương hướng.
“Chúng tôi không phải như thế, anh ta chỉ là…” Nàng tức giận đến đỏ mặt.
“Tôi không có hứng thú biết rõ các người làm gì?” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói, “Về nhà.”
Nói xong tay hắn túm lấy Tần Mộc Ngữ lôi lên xe, nàng bị đau nên than nhẹ một tiếng, hắn vẫn sải bước như trước. Bị nhét vào trong xe trong nháy mắt tay Tần Mộc Ngữ chống vào đỉnh xe, quay đầu nói : “Anh có thể hay không nói cho rõ sự việc nếu không lại sẽ nổi cáu? Anh ta chẳng qua là đưa tôi về nhà, chúng tôi chưa làm gì cả, anh tại sao lại muốn đánh người?”
Con mắt nàng trong vắt lóe ra ánh hào quang chói lọi, cánh môi mềm mại đỏ tươi.

Trong lòng Thượng Quan Hạo không rõ cơn tức giận từ đâu đến, nắm chặt tay nàng chống ở cửa xe, không nói hai lời đem toàn bộ người nàng nhét vào trong xe, Tần Mộc Ngữ cúi đầu kêu một tiếng, đã bị bỏ vào trong.
“Thượng Quan Hạo!” Nàng nhổm dậy vỗ lên cửa sổ xe.
Tất cả xảy ra quá nhanh chóng, chờ Ngự Phong Trì từ trong xe đi ra, chỉ nhìn thấy Thượng Quan Hạo lạnh lùng đóng cửa xe, nhanh chóng khởi động xe rẽ sang hướng khác, hướng về phía trước điên cuồng chạy.
“Anh…” Tần Mộc Ngữ chợt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Anh quả thật không chịu hiểu sao!”
“Tôi hiểu như thế nào?” Thượng Quan Hạo cười giận dữ, con mắt sâu xa lạnh lùng nhìn về phía nàng, “Tần Mộc Ngữ, trước đó không lâu là ai còn không biết xấu hổ nói thích tôi, còn chủ động hiến dâng, bị tôi từ chối thì ngay tức khắc thay một nam nhân khác — Tôi có đúng hay không làm phiền các người làm chuyện tốt? Các người còn muốn tiếp tục chơi trò trong xe sao?!”
Con mắt Tần Mộc Ngữ trừng lớn, nỗi căm phẫn cùng nhục nhã trong nháy mắt vây quanh.
“Anh…” Hắn sao có thể nói lời cay độc như thế! Tần Mộc Ngữ không chịu được, “Anh dừng xe, tôi không muốn cùng ngồi xe của anh về nhà!”
Nàng chẳng qua là bị di chúc của ba làm cho phiền muộn, trong lúc đó chỉ muốn cùng bạn bè trò chuyện thế thôi, nàng đã đụng chạm đến ai?!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh hơn, tốc độ xe chạy nhanh hơn.
“… Thượng Quan Hạo, tôi nói anh dừng xe!” Khẩu khí Tần Mộc Ngữ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn đỏ lên.

Hắn đột nhiên phanh lại, Tần Mộc Ngữ lần này không thắt dây an toàn, cả người lao về phía trước, đập vào phần phía trước xe, đầu hung hăng đập vào kính chắn gió!
“…” Tần Mộc Ngữ chống đỡ cơ thể, đau đến sắc mặt tái nhợt.
Xe đã dừng lại ổn định, Thượng Quan Hạo liếc mắt nhìn nàng chăm chú, có chút không nỡ, nhưng đôi mắt như trước vẫn lãnh liệt như băng.
Tần Mộc Ngữ lòng xót xa một hồi, ôm lấy cái trán, trong mắt đã lóng lánh hai hàng lệ.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trong sạch nhìn về phía hắn, một mảnh bướng bỉnh : “Thượng Quan Hạo, tôi biết anh ghét tôi, ghét tôi đoạt lấy sự sủng ái của chị, lại càng ghét tôi cùng cô ấy tranh giành nam nhân, tôi biết rõ anh yêu cô ấy vô cùng, cho nên tôi sẽ không tranh giành! Được chưa?! Tôi hiện tại phải đi tìm nam nhân khác, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa! Anh cũng không cần lo cho tôi đi tìm ai, với ai chơi đùa trong xe, việc đó không liên quan tới anh!!”
Nói xong nàng mở cửa xe.
Mắt Thượng Quan Hạo trở nên hung ác nguy hiểm, đã lên đến cực điểm.
Cánh tay hắn duỗi ra, trước khi nàng bước ra khỏi cửa xe đã bị hắn hung hăng tóm trụ lấy nàng! Tần Mộc Ngữ kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, cả người nàng đã bị hắn lôi vào trong lòng ngực! Thắt lưng nàng hơi đau, con ngươi mắt vừa đưa lên thì nhận thấy ánh mắt Thượng Quan Hạo đang nổi giận.

“Nếu muốn ra ngoài tìm nam nhân, tôi khiến cô thỏa mãn thì thế nào?” Hắn âm lãnh nói.
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhất thời trở nên trắng bệch.
Cánh môi nàng mở ra, một câu phản kháng còn chưa kịp nói ra, hắn mãnh liệt hôn xuống phát không ra tiếng.
Dùng lực cực mạnh giữ cố định cái ót phía sau của nàng, Thượng Quan Hạo mãnh liệt mà ngượng ngùng cạy mở kẽ răng nàng, chiếm đoạt toàn bộ vị ngọt bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui