Khế Ước Hào Môn 2

Hơi thở ấm áp xen lẫn men say nồng đậm, phun vào gáy cô.
Cô bị kích thích đến run một cái.
“...” Đôi mắt trong suốt của cô nâng lên, ở khoảng cách gần nhìn chăm chú anh, trong mắt thủy quang lóe lên, cũng xen lẫn một chút hận ý, mở miệng nói, “Bản lĩnh của anh cũng chỉ như thế này thôi sao? Anh có thực lực, cho nên có thể đem ra tiêu xài phung phí, có thể tùy ý dùng mọi thủ đoạn chèn ép người khác, cho dù đối phương là bạn của anh cũng không quan trọng đúng không?!... Anh đến cùng là vui vẻ đến mức nào? Anh làm như vậy để có thêm cảm giác thành tựu, đây là thứ anh muốn sao?!”
Lực đạo đang nắm chặt cổ tay cô của Thượng Quan Hạo càng thêm lớn, đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu, giống như là muốn nuốt chửng cô.
“Cô hỏi tôi có vui hay không sao?... Tôi có thể nói cho cô biết, tôi không vui.”
Môi mỏng sắc bén lộ ra sự lạnh lẽo mị hoặc, mang theo hơi nóng chạm vào từng tấc trên khuôn mặt cô. Giọng nói trầm thấp của anh giống như lăng trì cô: “Bởi vì hôm nay người cô đứng bên cạnh là cậu ta... Cho dù cô có lại tan vỡ, lại thỏa hiệp... Cũng đều là vì cậu ta!”

Nghiến răng mấy chữ, từ trong miệng anh phun ra.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt ở cổ tay cô, lại chậm rãi nắm chặt, anh tiếp tục nói: “Xem như cô đồng ý đêm nay theo giúp tôi... Cũng chỉ có thể nói rõ là cô có thể giúp cậu ta đến mức thân thể cũng có thể bán...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đột nhiên tái nhợt, giãy dụa mãnh liệt!
Thượng Quan Hạo xanh cả mặt, một lần nữa bắt lấy cổ tay cô đặt tại hai bên hông, dùng khí lực lớn hơn để kiềm chế thân thể của cô!
“Cô kích động cái gì hả? Tôi nói không đúng?” Anh lạnh giọng hỏi.
“Anh cách tôi xa một chút!” Nhớ tới sự nhục nhã ngày hôm nay, khuôn mặt nhỏ của cô lúc đỏ lúc trắng, sự phẫn nộ mãnh liệt khiến hốc mắt cô phiếm hồng, dâng lên một tầng hơi nước, “Thượng Quan Hạo, anh tốt nhất nên cách tôi xa một chút, đừng làm nhục người khác rồi lại đến phẫn nộ với tôi, cho tới bây giờ anh đều không có tư cách này!”

Xung quanh con đường lạnh khiếp người, hiếm có xe cộ lui tới, càng rất ít người nhìn thấy tư thế cận kề nguy hiểm của bọn họ.
“Tư cách...” Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh sôi trào mãnh liệt, nghiến răng nói ra hai chữ này, đột nhiên nắm chặt eo của cô, ôm lấy cô! Tần Mộc Ngữ bất ngờ, eo suýt nữa bị anh kéo đứt, tay vịn lấy bờ vai của anh, đau đến cắn môi.
Bàn tay nắm lấy gáy của cô, hung ác giữ chặt và vuốt ve.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đỏ tươi ướt át, giọng nói khàn khàn: “Tư cách cái gì?... Chỉ có người đối xử tốt với cô, mới có tư cách đối xử không tốt với cô có đúng không? Thế nhưng Tần Mộc Ngữ... Rõ ràng là cô đã huỷ hoại loại tư cách này... Tôi đối xử tốt cô, cô muốn sao? Đến tột cùng là cô có đáng giá để tôi áy náy hay không, có đáng giá để tôi tìm cô suốt bốn năm hay không, lật tung toàn bộ Trung Quốc cũng phải tìm thấy cô?!” (Truyện này các bạn hãy đọc vào buổi tối nhé, ban ngày có thể nội dung truyện sẽ hiển thị không đúng)
Tần Mộc Ngữ lại dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn anh.
Cô biết anh là vì những lời nói ở cục cảnh sát ngày đó mà dây dưa, thế nhưng cô không nghĩ sẽ giải thích, cô cũng không thể giải thích!
Cánh tay nhỏ bé của cô ngăn cánh tay của anh, muốn thoát ra khỏi lồng ngực khiến người khác ngạt thở của anh, nhưng căn bản Thượng Quan Hạo không cho phép, bàn tay to lớn lạnh lùng kéo sợi tóc của cô, trong lúc cô ngửa đầu kêu đau một tiếng trầm thấp ngay lập tức ôm chặt cô, mang theo sát khí cúi đầu đối mặt với cô, cánh tay vòng qua, ôm chặt cô bởi vì da đầu bị xé rách đau đớn mà thân thể vô lực trượt xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui