Khế Ước Hào Môn 2

Đợi Tần Mộc Ngữ biến mất ở góc đường vệ sĩ phía sau mới một lần nữa tiến lên.
Vừa tiếp điện thoại xong sắc mặt tên vệ sĩ rất khó coi, khiếp sợ tới gần quản gia, giọng khàn khàn: “Ngự tiên sinh, không xong rồi. Chúng tôi vừa mới tra được thiếu gia tối hôm qua đã lên máy bay về nước, bây giờ chắc máy bay cũng đã gần hạ cánha ở sân bay của thành phố Z.”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Ngự quản gia tái xanh, lông mày nhíu chặt lại: “Chuyện xảy ra khi nào? Không phải ở bên đó đã phái người trông chừng thiếu gia rồi hay sao? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy?”
Vệ sĩ sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nói: “Thiếu gia đưa cho lão gia xem phiếu điểm môn tài chính, moi từ lão gia tin Tần Mộc Ngữ hiện nay đang ở thành phố Z, lão gia nhất thời vui vẻ không có đề phòng. Hơn nữa thiếu gia cũng sắp trở về rồi, cho nên hộ chiếu và mọi thứ đều không bị giữ nữa mà trả lại cho cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại mua vé máy bay trở về ngay sáng sớm ngày hôm sau...”
Ngự quản gia sắc mặt ngưng trọng, khàn giọng ra lệnh: “Các cậu mau đi chặn thiếu gia lại cho tôi, mau đến sân bay chặn lại! Trước mắt đừng cho cậu ấy cùng Tần Mộc Ngữ gặp nhau, càng không nên để cậu ấy chạy đến cục cảnh sát!”

"Vâng, Ngự tiên sinh." Vệ sĩ mau chóng trả lời, vội vàng đi xuống sắp xếp.
***
Vòng tay màu đen trên cổ tay thật khó chịu, Tiểu Mặc vung qua vung lại đều không vung được.
“Tiểu Mặc không nên cử động.” Tần mộc ngữ ngồi xổm xuống nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu bé, đè ép chua xót, dịu dàng nói: “Rất khó chịu có phải không? Mẹ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này là vật này liền có thể tháo ra.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Mặc cúi xuống, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi cái này rốt cuộc là cái gì?”

Tần Mộc Ngữ nghẹn lời.
Cô cũng không biết nên giải thích thế nào, kỳ thật coi như đoán cô cũng có thể đoán ra đây là cái gì, nhưng cô không thể nói cho con trai biết.
"Tiểu Mặc ngoan…" Tần Mộc Ngữ kéo cậu bé lại gần, tựa vào chán cậu bé, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nói giọng khàn khàn: “Mẹ thật sự hận mình vì không thể đeo vật này thay con, để cho con không phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút, nhưng mà mẹ thật vô dụng...” Cô cắn môi, suýt nữa cắn chảy máu: “Mẹ hứa với con, sau này chúng ta sẽ đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy, sẽ không có ai coi thường chúng ta, mẹ con mình sẽ không phải chịu đựng những chuyện này nữa, được không?”
Đôi mắt Tiểu Mặc sáng lên, giống như là đã hiểu được điều gì.
Cậu không nói câu nào, chỉ là hai cái tay nhỏ nâng khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ lên, cùng cô dựa vào càng thêm gần.
“Kít…!” Một tiếng thắng xe vang lên ở bên tai.
Tần Mộc Ngữ hoảng sợ vội vàng bảo vệ cẩn thận con, lúc này mới phát giác được chiếc xe kia cũng không phải là hướng về phía mình, chỉ là chiếc xe này vô cùng quen thuộc… Trong xe, người đàn ông tuấn dật với sườn mặt góc cạnh rõ ràng bị sự lo lắng thiêu đốt, đôi mắt lộ ra sát khí, ngay thời khắc nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con Tần Mộc Ngữ liền tan thành mây khói, mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui