Cô nói xong đứng dậy muốn rời đi, ngay lập tức đã bị một bàn tay đè chặt bả vai, làm cho cô ngồi yên không thể nhúc nhích.
Sức lực to lớn, lộ ra một cỗ sát khí.
Tần Mộc Ngữ buồn bực thở dài, đôi mắt trong suốt mang theo sự bất ngờ, nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện.
“Tần tiểu thư,” Ngự quản gia từ tốn nói, “Cảnh sát đang tiến hành điều tra cái máy theo dõi này, cho nên chúng tôi không thể chờ, cô phải chính miệng thừa nhận mới được. Đừng quên thằng bé đang trong tay chúng tôi.”
Chỉ một câu khiến đáy lòng Tần Mộc Ngữ dâng lên nỗi chua xót, cô rưng rưng khổ sở nói: “Vậy ngay lập tức đem thằng bé trả lại cho tôi!”
Trên mặt bàn, điện thoại rung lên ong ong.
Tiếng chuông phá tan sự yên tĩnh vốn có, Ngự quản gia nhíu mày, nhìn thấy trên màn hình một dãy số xa lạ hiện lên, theo bản năng không thèm để ý, Tần Mộc Ngữ lại giống như thấy một cơ hội, đột nhiên nghiêng người với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn, vệ sĩ bên cạnh nhanh tay ngăn cản cô lấy điện thoại, nhưng đã không kịp nữa.
Cổ tay cô bị hai bàn tay nắm lấy, không còn khả năng bắt máy.
Ngự quản gia sắc mặt trầm xuống, thân thể hơi hơi cứng ngắc.
Đem một ánh mắt ném qua, làm cho vài tên vệ sĩ buông cô ra, để cô tiếp tục nghe điện thoại.
Thượng Quan Hạo lẳng lặng cảm nhận được không khí yên tĩnh ở phía đối phương, đôi môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ: “Mộc Ngữ, em ở đâu?”
Tần Mộc Ngữ nói không lên lời, đôi môi tái nhợt đang run, chỉ nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
Thượng Quan Hạo hơi cau mày, phát hiện cô có gì đó không thoải mái, tiếp tục thản nhiên nói: “Hôm nay, công ty gặp một chút rắc rối, cho nên tôi không thể tới thăm Tiểu Mặc được, em tức giận sao? Bây giờ, em đang ở đâu?”
“Tôi ở...” Cô vừa mở miệng nói hai chữ, chỉ cảm thấy một vật cứng rắn đặt ở sau gáy, cả người cô run lên, môi trở nên trắng bệch, giống như cảm nhận được vật phía sau rốt cuộc là cái gì.
Ngước mắt lên, ánh mắt run lên kịch liệt, chỉ thấy Ngự quản gia ánh mắt trầm xuống, đám vệ sĩ phía sau lạnh lùng nhìn cô.
Cảm giác chua xót mãnh liệt dâng lên, suýt chút nữa bao phủ cô hoàn toàn!
“Ở đâu?” Thượng Quan Hạo mày đẹp càng thêm nhíu chặt, cánh môi dán vào ống nghe, trầm thấp nói, “Tiểu Mặc đâu?”
Miệng Tần Mộc Ngữ mở rộng, trong đôi mắt lấp lánh nước, một chữ cũng không nói được!
“Tần Mộc Ngữ,” Thượng Quan Hạo con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sáng chói mắt, giống như phát hiện ra tình cảnh hiện tại của cô, tinh thần cả người bị đè nén, nói giọng khàn khàn: “Em đã xảy ra chuyện gì? Không tiện nói chuyện phải không?”
“Đừng sợ...” Môi anh tái nhợt, theo bản năng an ủi, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, tôi lập tức đi tìm em, đừng sợ biết không?”
Lực đạo sau gáy tăng lên, cứng ngắc mà đau đớn.
Cô nghẹn ngào, gắt gao nắm chặt điện thoại, run giọng nói: “Tôi không sao, tôi rất tốt.. Chỉ là bây giờ hơi bận tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Nói xong cô liền ngắt điện thoại, đem di động đặt lại trên bàn.
Khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.
Ngự quản gia lẳng lặng nhìn cô, cảm giác nguy hiểm không còn, chỉ một ánh mắt làm cho đám vệ sĩ đem vật nguy hiểm kia cất đi. Tình huống vừa rồi khẩn cấp, sợ cô nói lộ ra, mới dùng đồ vật nguy hiểm như vậy để uy hiếp cô.
“Tần tiểu thư, cô đã suy nghĩ xong chưa?”
Cảm giác thê lương nhuộm dần đôi mắt, hốc mắt đỏ hồng đáng sợ, gật gật đầu.
“Tôi đồng ý... Tôi đồng ý, các người nói gì tôi đều nghe theo, coi như là tôi thiếu nợ Ngự Phong Trì... Các người đem con trả lại cho tôi.” Đầu cô cúi xuống, thanh âm nghẹn ngào, hai tay rất nhanh nắm thành quyền, che mặt mình.
Ngự quản gia ánh mắt thâm trầm, rốt cuộc đã đạt được mục đích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...