Khế Ước Hào Môn 2

“Tần tiểu thư có thể cho chúng tôi xem giấy chứng nhận của cô không?” Người chủ sự ngắt lời cô đang giới thiệu, nói.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, đem hồ sơ của mình lấy ra đặt trước mặt ông ta, để ông ta tùy ý xem nửa ngày.
Đại sảnh rộng sáng trống trải, cô lẳng lặng ngồi, nhìn hai người đàn ông đưa lưng về phía mình nhỏ giọng trao đổi, sau một lúc lâu có người đi tới nói với cô: “Tiểu thư Tần Mộc Ngữ phải không ạ?”
Cô ngồi thẳng người dậy, nhẹ chỉnh lại đầu tóc của mình.
Người đàn ông khẽ nâng cặp mắt kính, tiếp tục nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô chính là vị Tần tiểu thư đã gây ra ồn ào gần đây đúng không? Chuyện kia mới qua chưa được bao lâu, như thế nào…” Người đàn ông xấu hổ người: “Cô đã muốn bị nộp tiền bảo lãnh?”
Tần Mộc Ngữ chợt giật mình, lúc này mới rõ bọn họ nãy giờ cứ do dự là nguyên nhân gì.
Ánh mắt cô trong suốt, cô nhẹ nhàng ngẩng lên: “Các anh để ý?”
Cô rất rõ trên hồ sơ của mình không ghi chuyện này. Cô không phải tội phạm mà chỉ là có dính dáng đến vụ án giết người đó mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ để cho người ta đề phòng cô.
Người đàn ông xấu hổ cười: “Thật ra là thế này, Tần tiểu thư, chúng tôi cần người đã được đào tào chuyên nghiệp về việc quản lý xí nghiệp, tôi biết cô rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cũng làm rất tốt, nhưng hồ sơ của cô…”

“Tôi hiểu rồi.” Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng chặn ngang lời của anh ta, giọng của cô giống như nước suối rừng, mềm mại trong vắt khiến người khác không thể phản kháng.
“Thật ngại, tôi làm mất thời gian của các anh, thật có lỗi.”
Cô chìa bàn tay ra.
Người đàn ông hoảng sợ nắm lấy tay cô, cười nói: “Không dám, không dám, là công ty chúng tôi không đủ tư cách để giữ cô lại làm việc… Tôi biết cha của cô là một huyền thoại trong giới kinh doanh, con gái của Tần lão tiên sinh làm sao có thể kém cỏi. Là chúng tôi không có cơ hội này…”
Tần Mộc Ngữ cúi đầu, không muốn tiếp tục đứng ở đây nghe loại người này nhắc đến cha cô, rút tay về, thản nhiên nói: “Tạm biệt.”
Đi ra khỏi tòa nhà, không khí bên ngoài vô cùng dễ chịu, cô đã không còn dũng khí để tiếp tục đi phỏng vấn.
Cô thất thần đi trên đường, không để ý phía trước có một chiếc xe đang lao tới rất nhanh.
“Bíp…” Một âm thanh đanh sắc truyền đến.
Tần Mộc Ngữ ngẩng mặt lên, cô đã thấy chiếc xe một cách rõ ràng, trong thời gian ngắn như vậy cô cũng không biết ứng phó thế nào, sắc mặt trắng bệch, chân cứng đờ không thể nhúc nhích. Đúng lúc này bỗng nhiên có một cánh tay to lớn kéo lấy eo cô giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. ‘Bộp’ một tiếng, cô rơi vào trong một vòng tay ôm ấm áp, cô nghe thấy tiếng đồ vật bị nát vụn khi chiếc xe cán qua tập hồ sơ của cô.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hai người đều thở dốc.
Chiếc xe kia cũng chậm rãi dừng lại, người lái xe đã có tuổi nhô đầu khỏi xe, sắc mặt xanh mét, nói: “Các người đi kiểu gì vậy? Không thấy đang đèn xanh sao mà cứ sang đường như vậy? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì mấy người chịu trách nhiệm hay lại lão già này chịu trách nhiệm?”
“Cháu…” Tần Mộc Ngữ sợ tới mức hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, giọng run run nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là cháu không quan sát, thật xin lỗi…”
Cô biết bản thân mình không đúng nên chỉ còn biết nói xin lỗi.
Người lái xe hừ lạnh một tiếng, quay lại xe tiếp tục lái đi tiếp. Tần Mộc Ngữ không hề để ý tới bóng dáng quen thuộc ở trong xe, cô chỉ cảm thấy có một mùi thuốc lá quen thuộc đến quỷ dị vây quanh mình, sau đó liền thấy khuôn mặt cô vô cùng chán ghét.
Thượng Quan Hạo.

Cô vô cùng kinh ngạc nhưng ánh mắt lạnh lùng không hề rút đi, môi anh trắng bệch như vừa trải qua một chuyện kinh khủng, vẫn ôm cô thật chặt một lúc sau mới buông ra. Bóng dáng cao lớn bước tới nhặt tập hồ sơ rơi trên đất của cô, anh cẩn thận né tránh những chiếc xe đang lưu thông trên đường, trong khoảnh khắc cúi xuống anh liền nhìn thấy trên tập hộ sơ rách nát là ảnh chụp trong sơ yếu lí lịch của cô.
Hồ sơ được cô chuẩn bị rất cẩn thận, anh lập tức hiểu rõ sự việc… Cô đang tìm việc?
“Anh…” Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, vội vàng rút tập hồ sơ trong tay anh ra, cũng không nghĩ mình dùng sức lớn như vậy, lòng bàn tay anh bị bìa tập hồ sơ cắt một đường thật sâu!
“…” Trong mắt cô hiện lên sự xấu hổ, di chuyển tầm mắt nhìn vào mặt anh.
Thượng Quan Hạo nắm chặt bàn tay đang chảy máu, nhét vào túi quần, đôi mắt hắc diệu thạch phát ra ánh sáng: “Thuận lợi không?”
Anh là đang nói đến chuyện tìm việc của cô.
Tần Mộc Ngữ tâm phiền ý loạn, cô không còn tâm tư suy nghĩ lời anh vừa hỏi, suýt chút nữa bị xe đâm mất mạng, bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, “Rất tốt, nhưng không liên quan gì tới anh. Tôi đi trước.”
Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, cô mặc trang phục đơn giản, chiếc áo khoác gió màu vàng nhạt bao bọc lấy cơ thể cô, cô bước về phía vạch trắng dành cho người đi bộ.
Chiếc xe vừa mới vội vàng chạy đi bây giờ lại đỗ ven đường…
Người lái xe đã lớn tuổi quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Lão gia, nơi này không cho phép dừng xe…”

Một ông lão tuổi đã cao, tay chống quải trượng, ánh mắt hiện lên sự hoang mang, qua một lớn cửa kính nhìn chằm chằm vào cô gái đang qua đường ở phần đường dành cho người đi bộ, đôi bàn tay thô ráp vì trẩn trương mà trở nên run rẩy, bắt đầu nắm chặt cây quải trưởng.
Tần Mộc Ngữ… Tần Mộc Ngữ…
Ngự Kinh Đông ngẩng đầu, tuy tuổi đã cao nhưng giọng nói vẫn vô cùng hùng hậu: “Cảnh Diệp, anh giúp ta nhìn xem, anh nhìn đi… Tôi nhìn lầm hay đúng là cô ta đã quay trở lại?”
Quản gia ngồi ở ghế lái phụ cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô gái ở phía trước, cho tới tận lúc cô đi xa ra khỏi tầm mắt mới thôi: “Lão gia ngài không nhìn lầm, đúng là cô ta.”
Sắc mặt Ngữ Kinh Đông trầm xuống, xoay xoay quải trượng, “Không thể… Chuyện này không thể xảy ra! Cô ta không phải đã mất tích từ vài năm trước rồi sao? Vụ án liên quan đến Phong Trì đã lắng xuống, không bao lâu nữa sẽ hết thời gian truy tố, lúc này cô ta quay lại làm gì? Anh mau đi điều tra cho ra… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Quản gia bị giọng nói hùng hậu của Ngự Kinh Đông dọa cho sợ hãi, vội vàng xuống xe, bước tới cửa xe ở phía sau, cúi đầu.
“Lão gia, chuyện này là lỗi của tôi, là tôi đã không báo cáo trước với ngài. Một tháng trước ngài luôn ở nước ngoài, hôm nay vừa mới trở về, tôi không muốn chuyện của thiếu gia lại khiến ngài lo lắng, cũng không muốn làm đảo lộn kế hoạch trở về nước của thiếu gia…”
“Lo lắng?” Ngự Kinh Đông tức giận không ít: “Nếu anh biết chuyện của Phong Trì sẽ khiến ta lo lắng vì sao đến tận bây giờ mới cho ta biết? Anh hãy nói thật cho ta… Vì sao cô ta lại quay về? Cảnh sát có tìm cô ta không? Rốt cuộc cô ta có biết chuyện năm đó là do Phong Trì làm hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui